Thanh Xuân Vườn Trường - Chương 2. Lớp trưởng lớp bên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Thanh Xuân Vườn Trường


Chương 2. Lớp trưởng lớp bên


– Ba người bắt nạn một người không biết xấu hổ à? – Anh có khuôn mặt điển hình, nhếch mép nói.
– Mày là ai? Mau buông tay ra! – Băng Diễu trong khi tay đang bị anh giữ chặt.
– Không lẽ cô quên rồi sao? Mau dừng cái trò này lại đi trước khi tôi báo với nhà trường! – Anh buông tay, ánh mắt kiên quyết.
– Thật đáng ghét. Coi như hôm nay mày gặp may. Hãy đợi đấy! – Nói rồi cả bọn chạy đi.
– Hầy, mấy người này vẫn chứng nào tật nấy.
Rồi anh quay lại hỏi cô, bất chợt cô giật mình nhìn anh.
– Cậu không sao chứ?
– Ơ, không sao. Chuyện đó… cậu là… – Cô miệng ấp úng nói.
– Haha. Xin lỗi, tôi quên giới thiệu. Tôi là Thiên Vũ, lớp trưởng 10-1, bên cạnh 10-2 lớp cậu đó.
– Ừm. Chuyện lúc nãy tôi cảm ơn cậu.
– Haha. Có gì đâu. Bảo vệ phái đẹp là đương nhiên.- Anh đắc ý nói.
– Vậy thôi. Chào cậu. Muộn rồi, tôi về đây.
Cô chạy đi thật nhanh nhưng vẫn kịp nghe anh:
– Khoan đã, cho tôi biết tên cậu.
– Dương Vy! – Cô quay đầu mỉm cười đáp lại.
Rồi trước mắt anh, cái dáng bé nhỏ của cô chạy đi, nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất trong ánh hoàng hôn của buổi chiều tà.

Về đến nhà…
– Con về rồi.
– Ồ. Về muộn thế con? – Ba cô ngồi đọc báo hỏi.
– Dạ, con phải ở lại làm một số bài tập.
Lúc này, thằng em trai học THCS yêu quý của cô từ cầu thang bước xuống:
– Ơ. Mặt chị sao thế?
– Con sao thế? Có phải bị ai đánh không? – Mẹ cô đang nấu ăn cũng hoảng hốt chạy lại.
– Nếu thế thì phải báo lại với nhà trường nghe con. Là đứa nào đánh con? – Hết em trai rồi mẹ lại đến ba hỏi.
– Con không sao đâu. Con chạy về vội nên vấp ngã hoy à.
Cả nhà thở phào nhẹ nhõm.
– Dù muộn thế nào cũng không chạy vội như thế nha con. – Mẹ cô ân cần dặn.
– Thôi. Con lên phòng đây.
Vốn dĩ cô nói vậy để không ai lo lắng.
Lúc này, tại một căn nhà giàu có, “Cậu điều tra cô gái này cho tôi.” Tiếng nói chuyện qua điện thoại của ai đó ngoài anh chàng Thiên Vũ. Anh nhếch mép cười nửa miệng, một nụ cười đầy bí ẩn.

Một buổi sáng bầu trời trong xanh, không khí trong lành, tiếng chim hót véo von nghe thật vui tai. Trong căn phòng lộng lẫy và sang trọng kia, Dương Vy đang say giấc mộng. Ánh nắng khẽ luồn qua khe cửa sổ chiếu nhẹ lên gương mặt hoàn mĩ của cô.
\”Renggg… rengggg… \” Tiếng chuông đồng hồ kêu ing nhà ing cửa lên mà Dương Vy vẫn không chịu thức dậy. Cô với lấy cái gồi bên cạnh chùm vào hai tai để ngủ tiếp, miệng vẫn rớt nước miếng ngáy khò khò.
– Dương Vy, con dậy ngay cho mẹ!
Tiếng hét của một bà sư tử hà đông vang lên. Không ai khác ngoài mẹ của nữ chính chúng ta – bà Đóa. Bà Đóa thấy con gái mình vẫn nằm bẹp dí không chịu ngọ nguậy liền kéo hết gối, ga trải giường của cô ra những tất cả đều không có hiệu quả.
– Dậy nhanh! – Bà hét lên nhưng đáp lại bà chỉ là tiếng ngáy khò khò.
– Nếu con còn không dậy thì mẹ sẽ đốt hết đống truyện ngôn tình của con đấy. – Bà Mai vừa nói vừa đi đến tủ sách của con gái, lôi hết mấy cuốn truyện xuống.
Có vẻ lời nói này đã đánh thức một cơn giấc ngủ, Dương Vy giật bắn mình. Cô chạy vội đến ngăn mẹ:
– Mẹ! Con dậy rồi. Mẹ xuống nhà trước đi. Lát nữa con xuống.

Bà Đóa vẻ hài lòng: “Thế mới được chứ.”

– Dương Vy à, con còn chưa ăn sáng, cơ mà con định đi học à? – Bà Đóa lên tiếng
– Không cần đâu mẹ. Con phải đi ngay, sắp trễ giờ rồi. – Dương Vy vừa chạy vừa trả lời
Chưa dứt câu đã mất tăm, bà mẹ chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

– Trời! Phải nhanh lên mới được!
Cái gì thì không nói, chứ cái đống sao đỏ khối 10 của cô toàn lũ khó tính. Cũng phải thôi, trường THPT Dục Minh Đại Viên là trường mà nên tất nhiên từ giáo viên lẫn cán bộ lớp đều phải nghiêm khắc rồi. Tuần này cô đã vô sổ sao đỏ 1 lần rồi, thêm một lần nữa khéo cô bị out khỏi lớp mất. Ở lớp cô, chỉ cần phạm lỗi hai lần là bị out ngay chứ chẳng đùa. Nếu không phải tối qua cô bị cuốn hút bởi quyển truyện “Mãi Mãi Là Bao Xa” thì sáng nay cô cũng chẳng thảm đến mức ngủ dậy muộn. Suốt quãng đường cô bị mấy tên sao đỏ mấy lớp khác nhìn qua ngó lại.

– Cô ta lại đi muộn rồi.
– Học giỏi mà ý thức tồi quá.
– Nghe nói cô ta có hôm cãi lại lớp trưởng.
Vì có cái luật chửi sao đỏ cũng coi như phạm nội quy trường nên Dương Vy mới nhịn chứ, nếu không mấy tên kia tan mồm rồi.
– Ah. Dương Vy. – Một giọng nói cô từng nghe qua mà quên mất là ai.
– Ai thế? – Cô quay mặt lại.
– Là tôi. Thiên Vũ. – Anh mỉm cười trả lời cô.
– Thiên Vũ? – Cô ngước nhìn người con trai gần mét chín trước mặt mình ngơ ngác hỏi.
– Trời! Sao cậu mau quên vậy. Người lần trước giúp cậu thoát đám nữ sinh đó.
– À tôi nhớ rồi.
Hết nhìn anh cô lại để ý cái quyển sổ đo đỏ anh đang cầm trên tay, cô ngạc nhiên:
– Ủa, cậu là sao đỏ hả?
– Ừm, tôi là đội trưởng đội sao đỏ.
– Cậu xem tôi vào sổ mấy lần rồi? – Cô vuốt mồ hôi hỏi
Thiên Vũ tỏ ra băn khoăn, lật lại sổ:
– Để coi. Nếu lần này là lần thứ hai thì đủ để cậu bị kiểm điểm.
– Haizzzzz… Sao số tui đen quá vậy… – Dương Vy thở dài.
Ánh mắt anh chàng nhìn Dương Vy vô cùng kì lạ, cảm giác nhìn như có chút ý cười. Vẫn đang đứng trước hành lang thì một tiếng nói chặt đứt bầu không khí:
– Hai người đang làm gì vậy?

Chủ nhân của câu nói đó là Hàn Phong lớp trưởng cao cao tịa thượng của lớp Lưu Ly. Mặt hắn kiểu như đang tức giận vậy, đôi lông mày rậm chau lại. Dương Vy gãi gãi đầu:
– Tôi đi học muộn.
– Muộn thì vào lớp đi. Sinh hoạt xong rồi đấy. Đứng đó mà buôn chuyện. – Hắn nói bằng một giọng lạnh ngắt.
Dương Vy lườm hắn một cái rồi quay sang liếc anh, cô không quên chào Thiên Vũ.

Giờ học toán…

Cô giáo ra đề trên bảng:
“MAX Y = COS A . COS B . COS C bằng bao nhiêu, nếu A + B + C = π?”
– Cái này… cái này là sao? – Vốn kém nhất môn toán, Dương Vy nhìn đề mà ngán ngẩm.
– Dương Vy! – Sau khi cô giáo nhìn quay lớp thì biết đâu ma xui quỷ hờn chọn cô đang bí với bài toán quái ác này. – Em thử làm vào vở… rồi lên bảng làm cho cả lớp xem nhé.
– Ai ya, chết tui. Bài này làm sao đây? – Dương Vy thở dài, sở dĩ môn toán là khó nhất đối với cô. Ngược lại tiếng anh cô lại giỏi, phải gọi là xuất sắc mới đúng.
Hàn Phong giỏi toán nhất lớp, lúc nào cũng được điểm mười. Ngồi cạnh hắn mà cô không dám hỏi.
– Có cần tôi giúp không? – Hắn quay sang cô nhếch mép hỏi.
– Ai… ai cần chứ! – Nói thế chứ thực ra cô rất cần.
– Kết quả là bằng một phần tám đó. – Hắn đắc ý nói.
– Hơ… – Cô không ngờ hắn tính ra nhanh như vậy.
– Bài này phải chia ra một phần hai bằng… – Hắn vừa nói vừa viết vào giấy.
– … – Cô im lặng nhìn hắn giảng.
– Là vậy đó, hiểu chưa?
– À. Ừm, ừm. – Cô nói vậy mà không biết mình đã hiểu hay chưa.
– Nào, Dương Vy lên bảng làm bài. – Tiếng cô giáo gọi khiến Dương Vy giật mình.
– Chết rồi. – Cô lẩm bẩm
– Cứ làm theo tôi bảo là được. – Hắn nói
Cô lên bục giảng cầm phấn viết lo sợ nhưng cuối cùng cô đã làm xong bài toán với những nét chữ nguệch ngoạc.
– Bạn làm đúng rồi, trình bày chưa đẹp lắm, chín điểm khuyến khính. – Cô giáo vẻ hài lòng.
Cô cũng vui vẻ đi xuống chỗ, bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người. Hắn nhìn cô mỉm cười làm con tim ai đó đập mạnh.

Tan học…
– Dương Vyyyyy… – Tiếng gọi của cô bạn Ngọc Kha, không biết từ lúc nào cô và Ngọc Kha đã trở thành bạn thân của nhau.
– Đi ăn trưa nào! Hôm nay có thịt viên ấy, không tới sớm là hết mất. – Kha đến chỗ Dương Vy, cô đang sắp xếp sách vở vào cặp. Bọn họ lúc nào cũng ăn trưa cùng nhau
– Ừm, đi nào!
Tại can-teen trường, mọi người chen nhau cướp thịt viên.
– Haizzzz…Không lấy được thịt viên rồi. Tiếc quá. Xin lỗi nhé Dương Vy. – Ngọc Kha thở dài.
– Không sao. Ngồi ăn với Dương Vy là vui lắm rồi. – Dương Vy mỉm cười nhìn cô bạn ăn như hổ đói.
– Cậu thích thịt viên không? – Một người cầm đĩa thức ăn có thịt viên đến chỗ cô.
– Ơ. Thiên Vũ cậu cướp được thịt viên à? Cô hỏi mà mắt nhìn lên đồ ăn của cậu thèm thuồng.
– Cho cậu. – Anh gắp thịt viên sang đĩa cô rồi đi.
– Ơ, nhiều thế. Cảm ơn cậu nha. – Cô cảm kích
– Dương Vy. Sao cậu quen được Thiên Vũ, lại cho cậu thịt viên nữa. – Ngọc Kha tò mò hỏi.
– Ừm, chuyện là…
Thế rồi Dương Vy kể lại câu chuyện cho Ngọc Kha nghe.
– Ồ, cái đám Băng Diễu đó… phải báo với nhà trường. – Ngọc Kha nghe xong bèn nổi giận.
– Khoan, kệ đi.
– Tại sao? Cậu bị… – Chưa nói hết câu thì Dương Vy ngắt lời
– Mình không muốn làm mọi chuyện phức tạm lên.
– Nhưng nếu Thiên Vũ…
– Không sao, mình đã nói chuyện với cậu ta rồi.

30 phút trước…
Giờ ra chơi, cô ra vườn trường.
– A! Thiên Vũ. Tôi đang tìm cậu đây. – Dương Vy hớn hở khi thấy anh đang đứng tựa gốc cây đọc sách.
– Hửm?
– Cậu đừng tố cáo việc Băng Diễu nhé.
– Ừ. Tôi cũng từng tố cáo cô ta một lần. Giờ thì không. – Anh nói mắt vẫn cắm vào sách rồi bỏ đi với một nụ cười ẩn.
Rengggggggg… – Tiếng báo hiệu vào học.

– May quá hén. – Ngọc Kha nói
– Cơ mà tuần này mình hai lần vào sổ đỏ. Chắc phải kiểm điểm thôi. – Nhớ đến chuyện hồi sáng, Dương Vy ấm ức.
– A. Tại sao mình không nhờ thầy hiệu trưởng giảm tội.
– Ai ya. Nhờ làm sao được, thầy vốn nghiêm nghị, không dễ đâu.
– Chúng ta sẽ nhờ Thiên Vũ. – Ngọc Kha mạnh giọng tiếp lời.
– Tại sao là Thiên Vũ? – Dương Vy thắc mắc
– Hehe. Bởi vì cậu ta là con trai giám đốc trường, các thầy cô giáo dù không muốn vẫn phải kính nể. Năm trước, có thầy giáo đến dạy lớp cậu, mắng cậu vì đánh nhau với bạn trong lớp. Bố rất cưng chiều cậu, ổng biết chuyển rồi thầy giáo kia bị sa thải, người đánh nhau với cậu bị đuổi học. Ghê không? – Ngọc Kha kể xong nở một nụ cười ẩn ý.
– A oa. Đáng sợ thật.
– Chứ sao!
– Thôi ăn đi. Từ từ rồi tính. – Dương Vy đến giờ mới ăn vì chỉ nãy giờ nghe cô bạn nhiều chuyện.
– …
– Biết rồi. Cho cậu thịt viên nè. – Dương Vy chia sẻ thịt viên sau khi Ngọc Kha cứ nhìn đồ ăn của cô mà không ngậm miệng được.
– Hihi. Cảm ơn bạn tôi.

Sau buổi trưa…
– A, no quá. – Dương Vy xoa cái bụng no của mình.
– Tiết sau học môn gì nhỉ? – Ngọc Kha hỏi
– Tiếng anh! – Dương Vy hớn hở trả lời.
– Ai ya, lại tiếng anh. Mình không hiểu gì hết. Phải chi bằng một nửa của cậu thì tốt biết mấy. – Ngọc Kha rầu rĩ.
– Hì. Ai chẳng có môn học kém, học tốt. Như mình đây là kém môn toán.
– Ủa, lúc sáng cậu làm bài được chín điểm, tốt thế còn gì. – Ngọc Kha thắc mắc.
– À. Lúc ấy mình bí nên Hàn Phong giúp mình…
– Ra là lớp trưởng, không có cậu ta, cậu ăn zero rồi còn gì. – Ngọc Kha cười đùa.
– Chuẩn man. Mình đi đây. – Rồi bỗng dưng cô chạy thục mạng về phía trước như đuổi theo ai đó.
– Ơ, khoan. Thật là… – Ngọc Kha băn khoăn trước hành động kì lạ của bạn mình.

Renggggggg… – Tiếng chuông báo hiệu giờ học chiều bắt đầu.
Lúc này, Dương Vy…
– Mới đây mà, đâu rồi nhỉ? Không chừng về lớp rồi cũng nên.

Dương Vy về lớp học ồn như chợ vỡ, lúc này giáo viên chưa đến, lớp trưởng thì ngồi đọc sách như không quan tâm xảy ra chuyện gì.
– Lớp ồn như vậy phải nhắc nhở đi chứ. – Dương Vy vào chỗ phàn nàn.
Bỗng dưng hắn đập tay lên bàn thật mạnh, nói một câu lạnh toát:
– Lớp im lặng. – Mọi người đều giật mình nhìn hắn mà sởn cả gai góc.
Chỉ một cái câu nói vậy thôi đã khiến cái lớp ồn ào trở nên im phăng phắc. Thật đáng sợ.
– Lúc nãy cậu đi đâu vậy, tôi không đuổi kịp. – Cô hỏi nhỏ. Ra là lúc nãy cô đuổi theo hắn.
– Cậu theo tôi làm gì? – Hắn nhếch mép cười hỏi lại làm cô đỏ mặt như trái cà chua.
– Tôi… tôi muốn cảm ơn chuyện lúc sáng… – Cô nhanh nhảu nói.
– …
– Về bài… bài toán ấy… – Đến đây cô trở nên ấp úng.
– Ừ, không có gì. – Nói rồi hắn lại tiếp tục đọc sách.
– Nhưng tôi cũng sẽ coi đây là lời xin lỗi của cậu.
Cô vẫn không quên chuyện hôm trước, ánh mắt kiên quyết. Bất chợt cô thấy vết hồng trên gò má cậu nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
– …

Rengggggg… – Tiếng chuông quen thuộc vang lên, mọi người sách vở ra về. Từ đâu Ngọc Kha đến, giọng vẻ giận dỗi nhưng rất dễ thương:
– Dương Vyyy… Lúc nãy đi đâu thế. Bỏ bạn bè nầy. – Vừa nói, Ngọc Kha đấm thùng thục vào vai Dương Vy.
– Hì, xin lỗi bạn tôi, mị chuộc lỗi. – Dương Vy cười hì hì
– Phạt bao tui đi ăn nà.
– Ok.
Rồi hai người cùng ra khỏi lớp thì từ đâu cô chủ nhiệm đến nói:
– A, Dương Vy đây rồi.
– Chào cô Liêu. – Hai cô bạn cùng đáp.
“Chết rồi, chắc cô biết chuyện mình đi trễ.” Dương Vy nghĩ, vừa run rẩy, lo sợ.
– Em tuần này đi trễ hai lần, ngày mai đến sớm một tí để nhận hình phạt nhé.
Giọng cô Liêu không vẻ tức giận lắm nên Dương Vy mới yên tâm một tí nhưng cũng không biết hình phạt là gì. Dù sao không thể tránh khỏi được.

– Ai ya, không biết hình phạt là gì? – Đến quán ăn, Dương Vy than thở nói.
– Tớ cũng không biết, nhưng chắc phạt nhẹ thôi. Giọng cô vẻ bình an, an bình thế kia.
– Hình phạt là… tưới hoa ở vườn trường! – Bỗng dưng người ngồi sau cô nói. Dường như cô cũng nhận ra giọng nói này.

– Thiên Vũ, là cậu. – Dương Vy bất ngờ.
Anh ngồi sau cô nãy giờ, nghe những màn đối thoại của hai cô.
– Này, sao cậu biết hình phạt của Dương Vy? – Ngọc Kha vẻ đa nghi hỏi.
– Tôi nghe cậu sẽ bị kiểm điểm nên tôi đã xin thầy hiệu trưởng giảm hình phạt. – Thiên Vũ ngắn gọn trả lời.
– Sao cậu lại giúp cậu ấy?
– Tại sao ư. Vì tôi rất ấn tượng với cậu đấy, Dương Vy. – Anh nhếch mép cười.
– Ấn… ấn tượng ư? – Dương Vy bối rối.
– Ừm, cậu cả gan dám cãi lại lớp trưởng của mình, chống lại cả bọn Băng Diêu, lần đầu tôi gặp một người như thế. Thôi chào, mai gặp ở trường. – Nói rồi anh ra quán về bằng xe mô – tô.
“Dương Vy, Dương Vy…” Dương Vy ngẩn người đến nỗi Ngọc Kha gọi cũng không biết.
– Hả, ha, gì cơ?
– Gì là sao? Mai có anh chàng này giúp cậu nhé, những cô gái khác thì Thiên Vũ không giúp đâu.
– Ờm, mà… mấy giờ rồi?
– Mới có năm giờ hà.
– Thôi chết, mình phải về sớm! – Dương Vy hoảng hốt.
– Trời, năm giờ còn sớm mà.
Dương Vy và Ngọc Kha đành về, khi tính tiền thì nhân viên phục vụ nói đã có một chàng trai trả tiền dùm họ rồi.
– Ai ya, sướng nhá. Có người giúp mình giảm hình phạt, trả tiền dùm mình. Đó là anh chàng Thiên Vũ! – Ngọc Kha vừa cười đắc chí nói.
– Thôi đi. Nhỡ hôm sau Thiên Vũ bắt ta trả lại tiền thì sao.
– Haha… không đâu. Điều này khiến Ngọc Kha bận tâm, chỉ biết cười trừ.

Sáng nay Dương Vy đến trường sớm, cô cũng không biết để làm gì, có lẽ cô đã quên chuyện hôm qua, đúng thiệt não cá vàng. Ngồi trong lớp chán quá, cô đành dạo quanh trường thì thấy hắn.
– Chào! Đến sớm thế. – Cô mỉm cười chào hắn.
– Ngày nào tôi chẳng đến sớm. Mà hôm nay mặt trời mọc đành tây sao?
– Ủa? Sao lại thế? – Cô hỏi lại.
– Mọi hôm thì đến muộn, hôm nay đến sớm không phải lạ sao?
– Này, tôi muộn có hai lần. Mà không hiểu nay sao tôi lại đến sớm nữa. – Cô vừa cáu gãi đầu nói.
– . . .

Hết tiết ba, cô định vào căn – teen mua đồ ăn thì từ xa cô Liêu đến.
– Dương Vy, em đây rồi.
– Cô Liêu, có chuyện gì không ạ?
– Sao lại không có chuyện gì được. Em bị phạt mà. – Cô Liêu cười nói
“Đúng rồi, hôm nay mình bị phạt, chả trách mình đến sớm, vậy mà quên mất” Dương Vy chợt nhận ra.
– Thế đã làm xong chưa?
– Cô ơi, em quên mất, em xin lỗi. – Dương Vy bối rối.
– Ai ya, vậy giờ em hãy tưới hết đống chậu hoa cảnh trong trường này thôi.
– Ahh… vậy thì nhiều quá.
– Thế này là nhẹ rồi. Hay em muốn viết bản kiểm điểm rồi dọn dẹp nguyên cái trường này?
Dương Vy bày bộ mặt tội nghiệp, cô không biết nên khóc hay cười nữa
– Hức… Cũng đúng… Đi ngay bây giờ hả cô?
– Ừm, sắp đến tiết bốn, em mà chăm chỉ chắc hết tiết năm cũng làm xong để đi ăn cơm đó. – Cô đưa tay nhìn đồng hồ.

Vậy thì Dương Vy phải mau chóng đi thôi.

Tưới cây thì dễ, chỉ cần cầm bình xịt vào phát là xong. Cái khiến Dương Vy bực là chỗ đi lấy nước, nhà vệ sinh tầng nào cũng ở cuối dãy, tốn thời gian lúc di chuyển. Cô tưới xong tầng ba rồi xuống tầng hai thì đúng lúc bình vừa hết nước. Cô đành cắm cúi chạy mệt vào nhà vệ sinh tít đằng xa kia. Trong nhà vệ sinh nữ, cô vặn hết đống vòi nước mà chả có cái nào ra. “Chết tiệt, chẳng lẽ giờ mình phải lấy nước ở nhà vệ sinh nam?” Cô lẩm bẩm.
Đi…
Không đi…
Đi…
Không đi…
Đi…
Không đi…

Thôi, đành đi vậy.
Cô nghĩ giờ chắc không có ai trong nên cô đi vào mà không để ý đến xung quanh. Lấy nước xong, cô quay người lại.
Cộp!
Bình nước rơi xuống, trước mắt cô một người đàn ông cao to, đồng tử của anh ta đã mở to vì sốc.
– Cậu… Sao cậu ở đây?
– Thiên… Thiên Vũ, mình… Mình đến lấy nước. – Dương Vy lúng túng.
– Aiiii, ra vậy. Sao cậu không lấy bên kia?
– Bên kia không… không có nước.
– Thôi, lấy mau đi. Nhỡ có ai đến thì phiền.
– Ơ… Chuyện đó… – Cô khẽ gọi.
– Hửm?
– Cậu giữ bí mật được không?
– Haha, đương nhiên. – Anh cười lớn.
Không chần chừ thêm nữa, cô mau lấy nước nhanh chóng bê hai bình đầy ự nước chạy như bay.

“Hình như có gì đó vừa chạy qua.”
“Chắc… Chắc là gió thôi.”
“Gió mà cũng bự quá nhỉ?”
“…”

– Ai ya, xấu hổ chết mất.
– Cậu phải tưới cả đống chậu này một mình còn lâu mới xong. – Thiên Vũ từ đâu bước ra nói khiến cô giật mình.
– Có cần tôi giúp không? – Anh tiếp lời.
– A, không cần. Cậu về lớp học đi. – Cô ái ngại
– Không sao, thầy đã cho tôi nghỉ tiết này rồi.
“Phải rồi ha, cậu ta là con trai giám đốc, có thầy cô nào mà không cho cậu ta nghỉ được, mất việc như chơi. Mà ông giám đốc cũng chiều cậu ta quá nhưng trông cậu ta cũng đâu nghịch đến nỗi nào.” Cô thầm nghĩ.
Loáng cái đã tưới xong cả tầng hai, anh hùng dũng nói:
– Phù! Giờ ta lên tầng ba nào!
– Ủa, sao lại lên tầng ba? – Dương Vy thắc mắc
– Thì tưới tầng hai rồi lên tầng ba chứ sao.
– Tôi tưới từ trên xuống dưới, giờ là tầng một.
– Vậy thì xuống nào.
Dương Vy hùng hổ xuống cầu thang, có lẽ cô đã không còn xấu hổ chuyện nãy nữa và để hết đồ cho Thiên Vũ cầm theo sau. Nhìn vẻ dáng cô đi anh không khỏi bật cười. Ánh nắng chiếu qua từng kẽ lá, những giọt nước đọng lại trên những nhậu hoa mà anh và cô vừa tưới. Cái bóng dáng anh và cô cùng tưới cây thật đẹp, yên tĩnh nhưng ai đó biết đâu giờ này, một người cùng bàn với cô đang thấp thỏm không yên khi nhìn hai người đi với nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN