Thanh Xuân Vườn Trường
Chương 3. Chuyện ngày đầu tuần
————————————————
– Con về rồi! – Cô khẽ đẩy cửa.
– Về rồi thì vào đi! Cứ núp núp ngoài như ăn trộm vậy! – Em trai cô từ tiếng ghế sofa nói.
– Trần Lăng, mai rảnh không? Đi ăn? – Cô thủ thỉ nói.
Cả nhà đều ngạc nhiên.
– Dương Vy! Con có làm sao không?
– Con nó bị đập đầu vào đâu?
Tạm trạng Dương Vy vui vẻ, phấn khởi lúc này bỗng tức giận lên, bực bội nói:
– Gì chứ? Hôm nay vui quá thôi! Được làm lớp phó đấy!
– Thật… thật không? – Em trai cô run miệng nói.
– Thật! Mọi người không tin con?
Nói rồi, trong tâm trạng uất ức phẫn nộ, cô bỏ mặc vào phòng, kiệt sức gieo mình xuống chiếc giường nhỏ màu hồng, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào.
———————————————–
Renggg… rengggg…
“Oáp…” Tiếng ngáp một cách rõ dãi của Dương Vy. Cô mò mẫn với lấy cái đồng hồ.
– WHAT? Bảy giờ mười phút rồi ư?
Cô nhanh chóng xuống giường, vệ sinh cá nhân, mặc đồng phục vào, cô chạy như bay ra ngoài cửa. Mặc người trong nhà phải trố mắt nhìn một cách ngán ngẩm.
“Chết rồi! Hôm nay là ngày đầu tuần, không kịp giờ mất!”
“Á… Úi da… Đau quá!”
Cô đang chạy thì vấp hòn đá, ngã xuống, đầu gối cô bị chảy máu. Cô khóc, nước mũi chảy tèm nhem. Bấy giờ, cô mới nghe tiếng còi xe sau lưng mình vang mãi, mà cô đang trên vỉa hè, thế là cô ngoái đầu lại, bực bội quát tháo:
– Người ta đang đi trên vỉa hè, có làm gì đâu mà… Ơ, Hàn… Hàn Phong! – Cô trố mắt kinh ngạc.
Hắn đi trên con xe mô tô Gold Wing mà giá nó cực đắt, đang “hot” trong năm. Hắn chạy xe này nhìn cũng ngầu ra phết.
– Lên đi! – Hắn bảo
– Không cần!
Ngẫm nghĩ, do dự một lát, kể ra cô cũng sắp muộn học rồi. Không còn cách nào khác, cô cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm hắn đưa rồi nhanh chóng leo lên xe.
– Bám chắc nhé.
Nói rồi, hắn khởi động xe phóng đi như tên lửa. Ngồi sau lưng hắn cô lạnh sống lưng, không dám “bám chắc”. Chỉ chốc lát, hắn và tại đã dừng trước cổng trước, hắn phanh bất ngờ làm cô suýt đập trán vào lưng hắn. May là chưa trễ giờ, cô thở phào cởi mũ trả hắn rồi nói cảm ơn.
– Dừng!
– Gì nữa, cảm ơn rồi còn gì!? – Cô ngoái đầu lại ngơ ngác hỏi.
– Chân cậu bị chảy máu kìa.
Rồi hắn lập tức kéo cô đi. Cô định rút tay nhưng vì hắn nắm chặt quá nên…
– Nhưng cần phải…
Chưa để cô nói hết lời, hắn bảo:
– Chuyện đó không quan trọng! Hôm nay không cần chào cờ!
Hắn kéo cô xuống phòng y tế mà sao cô cảm thấy như kéo vào địa ngục vậy. Đến nơi, hắn bỏ tay cô ta, cổ tay cô hằn vết. Cô bực tức:
– Kéo vừa thôi chứ! Đau cổ tay tôi rồi này!
– Xin lỗi. Vào khám đi!
”Xin lỗi” Lần đầu tiên hắn nói với cô câu đó. Lại còn bảo cô vào băng bó vết thương nữa chứ. “Má thằng chả này bị sao thế!” Cô nghĩ thầm trong đầu rồi tủm tỉm cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!