Thao Túng Tim Tôi - C20: Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Thao Túng Tim Tôi


C20: Chương 19


Sau vụ tai nạn xe, cả Thiệu Hinh Ngôn và Chu Bác Hàn phải hứng chịu một cú sốc lớn. Chu Bác Hàn hôn mê đến ba ngày mới tỉnh lại, chân trái anh bị gãy, bác sĩ bảo trong tháng này anh hạn chế đi lại, cố dưỡng thương, bằng không sẽ bị què cả đời.

“Ầy, cô xem, tôi đúng là xui xẻo. Chí ít, cô chỉ bị gãy tay, vẫn còn hoạt động bình thường được.” Chu Bác Hàn nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng, di chuyển chật vật. “Mà cô nói có thật không? Cô nhận được điện thoại uy hiếp.”

“Thật, anh xem, trong điện thoại tôi có lưu lại lịch sử cuộc gọi.”

Thiệu Hinh Ngôn ngồi xuống bên cạnh, đưa điện thoại cho Chu Bác Hàn xem lịch sử trò chuyện. Quả thật trên màn hình hiển thị dãy số “không xác định”, Chu Bác Hàn xoa cằm tự hỏi.

“Nếu biết được ai là người gọi, tôi thấy chúng ta có thể tiếp cận được chân tướng.”

“Ai sẽ thực hiện việc này?”

Chu Bác Hàn suy tư một hồi, dường như nhớ ra điều gì đó, hai mắt sáng rực.

“Tuy tôi thấy chuyện này có vẻ bất hợp pháp, nhưng suy cho cùng cũng thuộc ngành nghề vùng xám. Chi bằng chúng ta tìm đến “người trong nghề” hỏi một chút?”

“Người trong nghề? Anh quen à?”

Chu Bác Hàn nhướng mày, giọng điệu cợt nhả: “Kia không hẳn là quen, nói sao nhỉ? Ở trong lực lượng cảnh sát đã nhiều năm, tôi có quen một gã làm nghề này, tôi sẽ đưa địa chỉ, cô cứ đến và hỏi hắn.”

Thiệu Hinh Ngôn cầm địa chỉ đi đến một cửa hàng người lớn. Cô nỗ lực tìm kiếm địa chỉ Chu Bác Hàn đưa cho mình để chắc rằng nó đúng nơi. Nhưng ngay cả khi đến cửa hàng, cô vẫn không khỏi ngờ vực liệu Chu Bác Hàn có đang chọc ghẹo gì cô không.

“Chào mừng quý khách!”

Một giọng nam hoà nhã từ trong tiệm truyền ra. Thiệu Hinh Ngôn vén mành qua, nhìn vào bên trong, một anh chàng đang ngồi trên ghế xoay, đưa lưng lại với cô, trên tay còn cầm một cái tẩu thuốc dài, khói thuốc lượn lờ khắp phòng. Thiệu Hinh Ngôn rất ghét người hút thuốc, có điều mùi thuốc lá của đối phương lại không khiến cô khó chịu.

“Tôi tìm Kiều Tư Lâm (Jocelyn).”

“Tôi đây.”

Người xoay ghế lại, Thiệu Hinh Ngôn lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của hắn. Anh ta để tóc ngắn, nhưng sau ót lại thắt một bím tóc nhỏ, một bên đầu cạo sạch, còn xăm lên dãy số “1998”, khoác trên mình một bộ kimono màu tối. Liếc qua, hai người như ở hai thế giới vậy.

Thiệu Hinh Ngôn nghĩ vậy đó.

“Ờm…”

Dưới cái nhìn chòng chọc của Kiều Tư Lâm, Thiệu Hinh Ngôn có chút không nói nên lời.

“Trông cô không có vẻ gì là giống muốn mua đồ chơi tình dục.” Kiều Tư Lâm nâng tầm mắt lên, thầm đánh giá Thiệu Hinh Ngôn. “Ngược lại, thì trông giống cớm hơn, sao lại bị thương thế kia?”

“Ơ?”

Thiệu Hinh Ngôn cúi xuống xem trang phục của mình, cô đang bị cách chức tạm thời nên không có mặc cảnh phục. Chưa kể, cánh tay gãy còn bị bó bột treo trước ngực rất dễ nhìn thấy.

“Không cần ơ, tôi đã nhìn qua rất nhiều người, ai làm nghề gì liếc mắt một cái là biết rồi.” Kiều Tư Lâm rít một hơi thuốc, nhả khói lên mặt Thiệu Hinh Ngôn đầy trêu ghẹo, Thiệu Hinh Ngôn ho sặc sụa. “Cô tìm đến tôi ắt hẳn có việc gì khác. Nói đi, để xem tôi có thể cống hiến thứ gì cho cô nào?”

“Vậy tôi không vòng vo nữa.” Thiệu Hinh Ngôn lấy điện thoại ra rồi ngó Kiều Tư Lâm, ý bảo với anh rằng. “Tôi muốn điều tra nguồn gốc số điện thoại này.”

“Nguồn gốc? Có ý gì, tại sao lại phải tra một số không xác định Chẳng phải mấy người thường xem nhẹ mấy cuộc điện thoại quấy rối này sao?”

“Chỉ cần tra ra, bao nhiêu tiền tôi cũng chi.”

Thiệu Hinh Ngôn không muốn nhiều lời với Kiều Tư Lâm, móc ví lấy tiền ra.

“Hầy!” Kiều Tư Lâm chống cằm, bộ dạng thiếu đứng đắn. “Nói tới tiền bạc chán lắm. Hay vầy đi, cô nói tôi nghe lý do tại sao muốn điều tra số điện thoại ấy, tôi sẽ suy xét xem nên nhận hay không.”

“…Cảnh sát chúng tôi có thỏa thuận bảo mật.”

“Không nói tôi biết, tôi không tra đâu.” Kiều Tư Lâm bĩu môi, dời mắt sang chỗ khác.

Đáng ghét! Cái tên khốn này, thế quái nào Chu Bác Hàn lại không nhắc nhở mình về tính cách của hắn!

Thiệu Hinh Ngôn kìm nén ý nghĩ muốn đánh người. Cô do dự hồi lâu, nhưng vẫn không cách nào lay chuyển được ánh mắt của gã trai kia, đành thở dài một cái.

“Anh có chắc là sẽ giúp tôi tra không?”

“Tất nhiên!”

“Hầy, vậy được.”

Thiệu Hinh Ngôn dành ra mười phút giải thích cho Kiều Tư Lâm ngọn ngành về số điện thoại này. Còn cả việc vụ án bọn họ đang điều tra, có gì đều kể hết với Kiều Tư Lâm. Càng nói, mặt người kia càng trở nên nghiêm trọng hơn.

“Khoan khoan, cô vừa bảo là vợ của Trần Quan Tông có đề cập đến bệnh nhân không thể cử động, ngoại trừ đôi mắt, đúng chứ?”

“Đúng vậy.” Thiệu Hinh Ngôn quan sát vẻ mặt của Kiều Tư Lâm, cô cảm thấy anh ta như thể nghĩ ra được điều gì đó, truy hỏi. “Có phải anh biết gì không?”

“Cái đó không tính là biết, nhưng tôi đối với phương diện y học cũng có thể coi là hiểu, ha ha!” Kiều Tư Lâm bật cười. “Cái chứng bệnh bà ấy nói, nghe rất giống hội chứng khóa trong*.”

(*Lock-in syndrome: là căn bệnh khiến con người bị nhốt trong tiềm thức. Đây là tình trạng kỳ lạ khi con người hoàn toàn tỉnh táo, có đầy đủ nhận thức nhưng không thể điều khiển được cơ thể của mình, ngoại trừ đôi mắt.)

“Hội chứng khoá trong? Đó là bệnh gì?”

“Nói nôm na thì mắc phải bệnh này, người bệnh giống như bị nhốt trong chính cơ thể của họ, tuy tỉnh táo và nhận thức nhưng do bị tê liệt hoàn toàn, ngoại trừ cử động đôi mắt thì không có cách nào di chuyển hay giao tiếp. Người bệnh có thể hiểu lời người khác nói nhưng không thể đáp lại họ.”

Thiệu Hinh Ngôn nghiền ngẫm lời của Kiều Tư Lâm, rơi vào trầm tư.

“Rồi, tôi đã rõ đầu đuôi câu chuyện. So với các khách hàng khác, câu chuyện của cô xuất sắc hơn hẳn.” Kiều Tư Lâm nhún vai. “Tôi sẽ giúp cô điều tra nguồn gốc số điện thoại này.”

Thiệu Hinh Ngôn đi loanh quanh bên trong cửa tiệm của anh ta. Nhìn đống đồ chơi tình dục trong tủ kính mà ngượng chín cả mặt. Cô không tài nào hiểu nổi, thế quái nào Kiều Tư Lâm có thể mặt dày kinh doanh mặt hàng trong môi trường như này. Lẽ nào Kiều Tư Lâm cũng thuộc kiểu người giống vậy?”

Là cởi mở? Hay là một kẻ phóng túng? Ặc…

“Số điện thoại này hơi khó tra nha.”

Trong phòng chợt vang lên tiếng nói, Thiệu Hinh Ngôn ngoái đầu lại, Kiều Tư Lâm xoa cằm nhìn số liệu trên máy tính.

“Nó là số ảo, hơn nữa còn được tạo ra ngẫu nhiên từ máy tính, Tôi có thể tra được người đang sở hữu dãy số này.”

“Trong nước ư?”

“Chắc thế, khoảng cách khá gần.”

“Có thể tra được phạm vi nào không? Khu vực chẳng hạn?”

“Hình như nó phát ra từ tháp tín hiệu. Chịu khó đợi tôi một chút.” Kiều Tư Lâm gõ vài cái trên bàn phím, anh nhíu mày, cau có đấm vào bàn phím. “Đậu mớ, tín hiệu cũng bị mã hoá, xem ra đối phương là một kẻ ranh mãnh láu cá đó, có khi cũng là hacker?”

“Cô ấy có thể không phải hacker, chỉ là cấp dưới của cô ấy là người rành về kỹ thuật thôi.”

“Cô ấy? Hình như cô không có đề cập giới tính người sở hữu dãy số này thì phải.”

“Nó không quan trọng.”

“Vậy khó rồi, số điện thoại này không có cách nào tra tiếp được. Nếu cố bẻ khóa mật khẩu của tháp tín hiệu, chúng ta sẽ bị phát hiện.”

“Ầy…” Thiệu Hinh Ngôn vò đầu bứt tóc. “Mỗi lần sắp tra được thứ gì đó liền bị ngăn cản. Phiền chết được.”

Kiều Tư Lâm nhìn dáng vẻ buồn rầu của Thiệu Hinh Ngôn. Xét cho cùng, anh không phải cảnh sát nên không có cách nào đồng cảm với sự khổ sở mà Thiệu Hinh Ngôn đang gánh. Anh nhếch mép, bắt chéo chân, đắc ý ngả lưng dựa vào ghế đung đưa qua lại. Có điều, đung đưa một hồi, anh chợt nhớ ra điều gì đó, nói. “Này, tôi đột nhiên nhớ ra cái hội chứng khóa trong vừa nãy ta đề cập. Hình như trước kia tôi có đọc một bài luận văn y khoa nói rằng chứng bệnh ấy có thể dùng thuốc hỗ trợ điều trị, chỉ là không biết đã tiến hành thực hiện hay chưa.”

“Hửm? Anh đọc ở đâu?”

“Trong The Lancet* thì phải? Hoặc cũng có thể là trong tạp chí y khoa uy tín nào đó? Tôi không nhớ nữa, cách đây vài năm rồi.”

(*The Lancet là một tuần san y khoa tổng quan đánh giá đối chiếu hàng tuần. Nó là một trong những tập san y khoa tổng quan và lâu đời nhất được biết đến là tốt nhất thế giới, và được coi là một trong những tập san y khoa có uy tín nhất trên thế giới.)

“Anh vẫn còn nhớ rõ chi tiết chứ?”

“Chi tiết luận văn thì tôi không nhớ, nhưng tôi nhớ rõ lời tuyên bố của vị bác sĩ trong đó. Hình như vị bác sĩ ấy là bác sĩ tâm lý, vì nội dung của bài luận văn đó đề cập về kiến thức của khoa học não bộ (khoa học thần kinh). Tôi rất ấn tượng khi đọc nó, tuy tâm lý học và khoa học não bộ thuộc lĩnh vực liên ngành. Nhưng vị bác sĩ kia lại là nghiên cứu liên ngành, nếu như không đủ kiến thức về chuyên ngành thì không thể khởi động lý thuyết của cô ấy.”

Kiều Tư Lâm nói một cách rành mạch, thế nhưng Thiệu Hinh Ngôn hoàn toàn bất lực trong việc liên kết hình tượng cà lơ phất phơ của anh ta với nội dung kể lại với nhau.

“Ờm… Chắc anh vẫn còn nhớ tên vị bác sĩ ấy nhỉ?”

“Một bài luận văn thú vị như vậy, lẽ nào lại không nhớ? Ha ha, vị bác sĩ ấy tên là Isabella Dietrich. Cô có thể lên mạng tìm kiếm, phỏng chừng bài luận văn của cô ấy đang được đăng ở góc nào đó trên internet cũng nên.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN