Thao Túng Tim Tôi - C21: Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Thao Túng Tim Tôi


C21: Chương 20


Isabella Detrich.

Phiên âm Hán là Y Toa Bối Lạp • Địch Đặc Lí Hi.

Từ sau vụ tai nạn xe kia, Thiệu Hinh Ngôn luôn cảm thấy có người theo dõi mình. Thế nên cô không dám về thẳng nhà dùng máy tính tư nhân của mình điều tra, mà lại chạy ra tiệm net tìm kiếm cái tên này. Ấy vậy mà cái kẻ thần bí kia vẫn luôn theo sát cô không chịu bỏ đi?

Nói ra cũng lạ, cái tên này tra được thông tin chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cuối cùng, trên một trang web y học đã tra được thông tin liên quan.

“…Đáng ghét, toàn tiếng Anh, đọc chẳng hiểu gì sất.”

Thiệu Hinh Ngôn nhìn từng đoạn văn bản tiếng Anh dài trên trang web, đành phải sao chép văn bản lại đem qua Baidu chuyển ngữ. Tuy đã được phiên dịch nhưng ngôn ngữ lại loạn xạ, có điều đọc vẫn có thể hiểu được.

“Thí nghiệm sưu tầm tâm lý LIS?”

LIS là tên viết tắt của hội chứng khoá trong, bản dịch trong tài liệu đại khái là thử nghiệm do Isabella Detrich phát động phong trào ở Berlin, Đức. Họ nghiên cứu một con chip có thể cấy vào não của bệnh nhân LIS nhằm theo dõi và thu thập. Việc ghi chép lại trạng thái vận động của não bộ, thu thập các hoạt động tinh thần của bệnh nhân LIS khi họ không thể bộc lộ cảm xúc, điều này giúp cho người ngoài hiểu rõ về suy nghĩ của họ hơn.

“Chip?”

Thiệu Hinh Ngôn càng tra càng thấy có điểm bất thường. Thu thập tâm lý, thế chẳng phải con chip kia có khả năng kiểm tra đo lường tư duy não người ư? Bằng không, làm cách nào nó đạt đến trình độ “thu thập” hoạt động tinh thần của người bệnh như đã đề cập chứ?

Càng nghĩ càng thấy sai sai, Thiệu Hinh Ngôn lập tức gọi điện cho Chu Bác Hàn, kể lại đầu đuôi sự việc.

“Không ngờ lại có chuyện này…” Qua giọng điệu của Chu Bác Hàn trong điện thoại, Thiệu Hinh Ngôn có thể nghe ra được anh cũng kinh hãi giống như mình. “Giờ cô đang ở đâu?”

“Ở tiệm net.”

“Theo như lời cô nói, những nội dung không tra được trên Baidu, tôi nghĩ có thể tra nó qua Google. Để xem thử Isabella Detrich này rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

“Vượt tường lửa khó lắm!”

“Điện thoại Iphone vượt tường rất dễ. Cô tới bệnh viện đi, điện thoại tôi có phần mềm.”

Thiệu Hinh Ngôn ngồi cạnh giường bệnh của Chu Bác Hàn. Thấy anh nhăn mặt cau mày khi nhìn vào nội dung hiển thị trên điện thoại.

“Anh tra được cái gì không?”

“Tra thì tra được, nhưng mà…” Chu Bác Hàn muốn nói nhưng rồi lại thôi. “Nói sao nhỉ?”

“Có chuyện thì cứ nói đi, bên ngoài thông tin của cô ấy nhiều hơn hay sao? Rất nổi tiếng? Hay cái gì?” Thiệu Hinh Ngôn sốt ruột hỏi dồn dập. “Anh đưa điện thoại tôi xem.”

“Cô xem đi.”

Y Toa Bối Lạp • Địch Đặc Lí Hi (Isabella Detrich, sinh ngày 23 tháng 10 năm 1988 – ?), bác sĩ tâm thần nổi tiếng của Đức, nhà tâm lý học. Hiện đang bổ nhiệm chức vụ sở trưởng Viện Tâm lý trực thuộc Trung tâm Y tế Dietrich và là chủ tịch của Công ty Dược phẩm Dietrich. Năm 2013, cô được đề cử cho Giải nghiên cứu Y học lâm sàng Lasker-DeBakey, và là người đầu tiên chế tạo ra “Kỹ thuật hỗ trợ cấy ghép công nghệ hồi phục chức năng tâm lý”.

Wikipedia còn đính kèm thêm ảnh của Isabella Detrich, khuôn mặt xinh đẹp khiến người thường nhìn vào phải hổ thẹn. Phía dưới vẫn còn một đoạn giới thiệu khá dài nhưng Thiệu Hinh Ngôn không có tâm trạng đọc nó.

“Công ty Dược phẩm Dietrich, trước kia ở hội nghị doanh nghiệp, tên của công ty này có xuất hiện ở cuối trang tin tức. Khi liên hệ với bên Quỹ y tế, tôi không khỏi nghi ngờ chính công ty này là một trong những tổ chức đã khởi xướng.” Chu Bác Hàn chậm rãi phân tích.

Thiệu Hinh Ngôn hít một hơi thật sâu, não cô có hơi quá tải do bận tiêu hoá những gì Chu Bác Hàn nói lúc nãy.

“Nếu nói như vậy, xem ra lý lịch của cô nàng này khá sạch sẽ, không chê vào đâu được. Chưa kể, luận văn cô ta viết không hề lộ ra sơ hở hay khuyết điểm nào, thoạt nhìn cô ấy vì bệnh nhân mà lao tâm khổ tứ…”

Chu Bác Hàn cúi đầu trầm mặc. Mãi một lúc sau, anh mới ngẩng lên nói.

“Cô biết làm cảnh sát, đau khổ nhất là gì không?”

“Là gì?”

“Chính là đôi khi, ta biết rõ người nào đó có tội hoặc có vấn đề nhưng họ lại có quyền lực có thể khiến ta câm miệng.” Chu Bác Hàn thở dài nói tiếp. “Cô ấy bên ngoài nổi tiếng như vậy, lại còn đến quốc gia đang phát triển mà khuếch trương, đây được xem là tự hạ thấp bản thân. Cô thử nghĩ đi, liệu chúng ta có thể làm gì cô ấy ngay cả khi tìm được thứ gì đó?”

“Chẳng lẽ cứ để sự việc tiếp diễn theo cái đà này? Giả sử, suy đoán của chúng ta là thật, vậy thì có biết bao nhiêu người chết oan uổng?!”

Thiệu Hinh Ngôn tự dưng kích động. Trên đời này, cô khi rẻ loại người dùng quyền thế áp bức người khác, có tiền có quyền thì sao chứ? Lẽ nào chỉ vậy mà được tự ý đem mạng người ra đùa giỡn trong tiếng vỗ tay ư?”

“Uầy…” Chu Bác Hàn bất lực, vô thức thở dài ngao ngán. “Cô thì đang bị cách chức tạm thời, tôi thì lại trọng thương, không thể xuống giường. Chúng ta còn làm gì được? Tôi có báo lại sự việc tai nạn xe cho cục trưởng Lý, cô biết ông ấy nói gì không?”

“Nói gì?”

“Rút lui đi. Ngay từ đầu, tôi đã biết mình không thể thắng. Thú thật, tôi biết là trước đây cục trưởng Lý luôn biết nắm bắt cơ hội, nghĩ rằng vụ án này vẫn tiếp tục điều tra được. Nhưng sau vụ tai nạn này, đủ để thấy rõ, chỉ cần là đối phương muốn, bất cứ khi nào cũng có thể lấy mạng chúng ta. Hiện tại hai ta còn sống, chỉ là sự khoan hồng của đối phương mà thôi.” Chu Bác Hàn kéo chăn giường bệnh lên đắp ngang người. “Có lẽ, chúng ta nên giả mù giả điếc… Ngậm bồ hòn mà vượt qua, biết đâu sau khi đạt được mục đích, tự khắc sẽ bình yên trở lại.”

“Anh thấy vậy ư?”

Thiệu Hinh Ngôn nghiến răng nhìn Chu Bác Hàn. Biểu cảm trên khuôn mặt cô giờ phút này lộ rõ vẻ bức bối.

“Không…” Thiệu Hinh Ngôn nghiến răng kèn kẹt. “Không thể… Tôi không chấp nhận, tôi muốn điều tra.”

“Cái con người này!” Chu Bác Hàn nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của Thiệu Hinh Ngôn, thay vì tức giận do cô bỏ ngoài tai lời khuyên của mình. Ngược lại còn cười hiền hoà. “Cô rất giống một đồng đội cũ của tôi trong quân đội. Cậu ấy cũng giống cô, sinh ra đã xem cái ác như kẻ thù.”

“Anh cũng cảm thấy đây không phải chuyện tốt, đúng chứ? Tôi có thể tự hại chính mình.”

“Tôi chưa thể xác định được đây là chuyện tốt hay xấu. Nhưng tôi thực sự đánh giá cao việc đề cao đức hạnh và lên án cái ác là phẩm chất cao quý của con người.” Chu Bác Hàn nhìn Thiệu Hinh Ngôn, cười rồi nói. “Tôi không thể tiếp tục điều tra cùng cô, nhưng bất cứ khi nào cô cần. Tôi vẫn sẽ luôn bên cạnh cô.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN