Thao Túng Tim Tôi
C22: Chương 21
Trác Thế Tuyết không biết làm cách nào mà lê được tấm thân về nhà. Khuôn mặt đáng thương của Isabella đôi khi lại hiện ra vẻ quỷ quyệt khiến cô mơ hồ. Không rõ Isabella là đang nghiêm túc hay muốn lừa gạt cô thêm lần nữa.
Em cứ về suy nghĩ kỹ đi.
Trên đường về nhà, Trác Thế Tuyết vì không lay chuyển được lời ngỏ của Isabella, cuối cùng vẫn bị chị ấy đưa về. Trên xe, Isabella đã nói vậy. (Sẵn tiện nhắc luôn, Isabella thanh toán bữa ăn, Trác Thế Tuyết không đủ chi phí để mời Isabella ăn ở nhà hàng đắt tiền thế đâu.)
…
Trác Thế Tuyết vò vạt áo, im lặng không nói gì. Đầu óc cô bây giờ rất loạn.
Đồng ý với chị ta thì sao? Lỡ lại trở về lồng sắt? 24 giờ bị giám sát, không có không gian riêng tư, làm gì cũng phải thông báo với Isabella, cô có nên đồng ý không? Với lại, có vẻ Isabella đối xử với cô rất tận tình, phỏng chừng thật sự muốn cùng cô chung sống đến già.
1
Còn nếu từ chối? Sức hút của bạn gái ngoại quốc giàu có nhiều vô kể, nào là phục sức xa xỉ, nào là biệt thự cao cấp, muốn cái gì là có cái đó. Cô còn có thể trực tiếp dọn đến sống trong nhà của Isabella mà không cần phải đi làm, và chị ấy cũng thừa sức đối phó với ba mẹ cứng nhắc của cô.
Tôi không vội, em cứ thong thả mà suy nghĩ. Isabella thắt dây an toàn cho Trác Thế Tuyết trong lúc cô vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Thấy Trác Thế Tuyết ngơ ngác nhìn mình, Isabella mỉm cười nói. Đương nhiên, mặc cho em có từ chối. Nếu gặp phải chuyện gì khó cứ việc tìm tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khước từ em.
Tôi sẽ luôn bên cạnh em.
Về tới nhà, cô trượt dài xuống cạnh kệ thay giày. Cô không còn sức lực để khóc, chỉ biết thất thần mà nhìn vào bức tường ở đối diện.
Đôi khi, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ. Cô là một lesbian, được một chị gái tài sắc vẹn toàn để mắt tới. Nếu như không có chuyện Isabella làm tổn thương cô, cô chắc chắn sẽ khoe với Thiệu Hinh Ngôn, tâng bốc bản thân có sức hấp dẫn đến nhường nào.
Đó là do em dễ bị khống chế, dễ dàng kiểm soát, tôi chọn em là vì những người kiểu như em không hề có sức phản kháng nào.
Câu nói của Isabella lại lần nữa hiện lên trong tâm trí cô. Bản thân cô không hề có sức hấp dẫn nào, chẳng qua là do cô không có sức phản kháng người khác, phải nhẫn nhục, chịu đựng trước sức hút chí mạng của Isabella mà thôi.
Trác Thế Tuyết cũng thừa biết rõ. Cái Isabella muốn, căn bản không phải người yêu bình thường, mà là một nô lệ phục tùng mệnh lệnh của chị ta. Sẵn sàng thỏa mãn mọi dục vọng vặn vẹo dưới cái danh mỹ miều là người yêu.
Bảo cái gì mà “Tôi sẽ luôn bên cạnh em”. Như thể biến cô thành kẻ tội đồ vì đã từ chối lời yêu của chị ta vậy.
“Ầy… Thật tình…”
Trác Thế Tuyết lấy hai tay ôm đầu, ngồi xổm ngay ở cửa ra vào. Phải mất nửa tiếng đồng hồ cô mới trấn tĩnh lại, vẫn hạ quyết tâm. Chí ít, cô không liên lạc với Isabella thì sẽ không gọi, giảm bớt tần suất hiện diện của bản thân. Nếu Isabella khăng khăng giám sát cô thì cứ việc, chỉ cần cô không đổi ý là được. Mặc cho chị ta có nài nỉ thế nào, cô cũng không thỏa hiệp, dứt khoát không dây dưa với chị ấy thêm.
Huống chi, lần này Isabella còn nói: Lần này tôi sẽ không cưỡng ép em nữa.
Ắt hẳn chị ấy sẽ tuân thủ lời hứa.
Trác Thế Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trong phòng khách. Giờ đã hơn 10 giờ tối rồi, nên đi rửa mặt rồi ngủ sớm nhỉ?
Cô chầm chậm đứng dậy, lúc này điện thoại chợt reo lên.
Là mẹ cô gọi đến.
Những ký ức trước đó chợt ùa về, vì chuyện thúc giục kết hôn mà cô và mẹ dẫn đến cãi vã. Đôi bên ầm ĩ căng thẳng như vậy, sao tối muộn thế này mẹ lại còn gọi cho cô?
Trác Thế Tuyết cẩn trọng nhấn chấp nhận cuộc gọi: “Alô?”
“Alô, Thế Tuyết à? Ngày mai, mẹ với ba sẽ lên thăm con.”
“Gì, gì cơ ạ? Sao đột ngột vậy?”
“Tại ba mẹ nhớ con gái mình quá đó.” Mẹ cô ở đầu dây bên kia cười nói.
Phản ứng của mẹ như thể cuộc cãi vã kia chưa từng xảy ra. Điều này làm Trác Thế Tuyết nên hành xử thế nào, nhưng nếu người kia đã thôi truy cứu chuyện trước đó thì cô cũng nên vờ như nó chưa từng xảy ra, đúng không nhỉ? Dù sao cũng là bậc cha mẹ có công nuôi lớn mình, mẹ còn nói nhớ mình thế kia.”
“Ờm…”
Trác Thế Tuyết liếc nhìn ngày thứ trên lịch. A… Do cô luôn bận rộn đi làm nên không phát hiện ra hôm nay là thứ Sáu. Trách sao Isabella lại mời cô đi ăn.
Thú thật, cô chẳng muốn gặp ba mẹ. Ngay từ khi còn nhỏ, cô được ba mẹ giáo dục bằng khiển trách, nó đã đi sâu vào tâm trí. Sau này lớn lên, tuy có sức phản kháng lại, ba mẹ không còn quá khắt khe nhưng những điều đó mà cô giữ khoảng cách với gia đình. Cố gắng vờ như chưa xảy ra chuyện gì, có điều vẫn không thể giảm bớt gánh nặng trong lòng cô.
“Ngày mai chắc con được nghỉ hả?”
Thấy Trác Thế Tuyết im lặng khá lâu, mẹ cô tiếp tục hỏi.
“Con…”
Trác Thế Tuyết muốn từ chối chuyến đến thăm này của ba mẹ, xui thay mai lại là thứ Bảy. Trong tích tắc, cô không tìm được lý do nào để thoái thác.
“Vậy ngày mai, 11 giờ sáng mẹ với ba qua chỗ con rồi chúng ta cùng đi ăn trưa.”
Mẹ nói xong, không đợi Trác Thế Tuyết trả lời liền cúp máy.
11 giờ sáng hôm sau, Trác Thế Tuyết ở trạm tàu cao tốc đợi ba mẹ. Cách đó không lâu cô có về nhà, ba mẹ không thay đổi gì nhiều.
“Thế tối nay ba mẹ qua đêm ở khách sạn ạ?”
“Chứ sao nữa? Chỗ con bé như cái lỗ mũi, ba mẹ ở được chắc? Còn chẳng có chỗ đặt chân nữa là, con ở đây phấn đấu bao lâu rồi mà có mỗi cái phòng cũng thuê không nổi.” Ba cô vừa xem điện thoại vừa quở trách.
Mấy lời xỉa xói này Trác Thế Tuyết nghe rất chói tai. Cô chỉ hỏi một câu rất bình thường nhưng nghĩ lại thì trước giờ chẳng phải họ vẫn hay dùng thái độ này đối xử với cô sao? So đo thì được ích lợi gì? Chỉ tổ gia tăng số lần cãi vã thêm thôi.
“Con biết một quán bán đồ Quảng Đông rất ngon, con dẫn hai người đi nhé?” Trác Thế Tuyết bỏ ngoài tai lời xỉ vả của ba, lảng sang đề tài khác.
“Không cần, mẹ với ba chọn rồi, con cứ đi theo chúng ta là được.”
“Hả?”
Trác Thế Tuyết đủng đỉnh theo phía sau ba mẹ, vẻ mặt cô vô cùng hoang mang. Vì ba mẹ nào giờ có sống ở đây đâu, làm sao biết được ở đây quán nào bán đồ ngon?
Mang theo một bụng nghi ngờ, Trác Thế Tuyết theo chân hai người họ bước vào một tiệm cơm café. Vừa vào đến cửa, có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước ra, niềm nở chào đón ba cô.
“Ây, ông Trác, sao giờ mọi người mới tới? Chúng tôi chờ hơi lâu rồi đấy.”
“Trên đường tới gặp chút trục trặc, thật xin lỗi chị Trương đây.” Trác Thế Tuyết thấy ba mẹ mình cười tít mắt không hiểu là chuyện gì.
“Mau ngồi đi, đừng khách sáo vậy.” Chị Trương nói.
Sau khi ngồi xuống, bấy giờ Trác Thế Tuyết mới phát hiện trong góc còn một người nam nữa. Tạng người to béo, trên mặt còn nổi mụn tùm lum, đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt dò xét kỳ quái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!