Thập Kiếp Tán Tiên - Chương 1: Tạ Diễn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Thập Kiếp Tán Tiên


Chương 1: Tạ Diễn


Tạ Diễn lắc mình tránh thoát một mũi tên, đồng thời một chân đạp vào thân cây bên cạnh, bỏ chạy về một hướng khác. Hắn không nhớ rõ bản thân đã chạy bao lâu, chỉ biết một khi dừng lại sẽ bị những người phía sau đuổi kịp, sau đó tính mạng sẽ như cỏ dại bị đám người đằng sau cắt mất.

Phập!

Tay của Tạ Diễn tàn nhẫn đâm vào một cái cây trước mặt, thân cây chảy ra máu tươi. Không ngờ cái cây này là người ngụy trang.

“Tên thứ hai mươi mốt!” Tạ Diễn bay lên, xoay người, trong tay phải xuất ra một con dao găm, dùng một góc cực kỳ xảo quyệt, rất nhanh cắt qua cổ người nọ. Máu tươi phun ra, một cái xác rơi xuống mặt đất. Lau đi máu tươi trên dao găm, Tạ Diễn lập tức rút lưỡi dao về, một lần nữa đề khí, tung người mấy cái đã đến giữa đám cỏ lau. Đến khi đám người phía sau đuổi tới thì chỉ còn lại một cái xác, máu tươi đã đông lại.

“Lần nữa một kích mất mạng.” Pháp quan sau khi kiểm tra miệng vết thương trên thi thể, xác định..

Hai mươi mốt tên hảo thủ của triều đình đã bị chết, trong đó còn chưa tính đến bọn lưu khấu vào, chết nhiều người như vậy, đối với Châu phủ tuyệt đối được xem là kinh thiên đại án, rất có thể đã kinh động đến thiên tử ở Yến Kinh.

“Con mẹ nó, tiểu tử này sao có thể ác như vậy!”

Một gã đàn ông mặt thẹo vác loan đao, đứng bên cạnh nhổ một bãi nước miếng.

Gã mặt thẹo này là bổ đầu nổi danh nhất ở Châu phủ, tên thật của hắn không ai nhớ rõ, chỉ biết ngoại hiệu của hắn là Liệp Khuyển(*). Ý muốn nói, người nào bị hắn theo dõi thì không thể chạy thoát được.

(*) Liệp Khuyển: chó săn.

“Đệ tử của Huyết kiếm khách Sư Phong Niên, có thủ đoạn như vậy không có gì là lạ.” Vừa lên tiếng là một nữ tử mặc trang phục màu hồng, trên mái tóc nàng, trong đôi mắt đẹp đó là sát khí rét lạnh, đây chính là danh bổ Hồng Hạt Tử danh chấn Yến Kinh.

Tổ hợp hai bổ đầu mạnh như vậy cũng chỉ để đối phó một thiếu niên mười sáu tuổi.

“Tuy phía trên nói cố gắng bắt sống, nhưng nếu tiểu tử kia bị ta đuổi kịp, ta sẽ trực tiếp cắt đứt cổ của hắn.” Trong mắt gã đàn ông mặt thẹo lóe lên hàn mang.

“Hướng kia, đuổi theo.”

Trên mặt đất, Quỷ pháp quan đứng lên, hướng về đám cỏ lau, nơi Tạ Diễn chạy trốn đuổi theo, phía sau hai người cũng tập trung theo sát.

***

Hai ngày sau.

Tạ Diễn trốn trong một vết nứt của khe núi, không ngừng thở hổn hển, trên người hắn đầy những vết thương to nhỏ, trong đó nặng nhất là một vết ở ngực, bị kiếm của tên pháp quan chém ra, lấy thực lực của Tạ Diễn cũng không thể hoàn toàn tránh thoát, chỉ có thể miễn cưỡng né được chỗ hiểm, rồi sử dụng thủ đoạn cuối cùng trốn đến nơi này. Dĩ nhiên, đối phương cũng không chiếm được tiện nghi, cái tên có ngoại hiệu Liệp Khuyển bị Tạ Diễn dùng kiếm chém đứt nửa đầu, thành một con chó chết, tên nữ tử áo hồng cũng bị hắn phế bỏ một tay. Có thể nói lần truy đuổi này là lưỡng bại câu thương.

Bản thân Tạ Diễn cũng không nghĩ rằng có ngày chính mình bị người cả thiên hạ đuổi giết như hôm nay.

Một tháng trước đây, hắn vẫn là người thừa kế của Hầu phủ, là đệ tử thân truyền của danh chấn thiên hạ Huyết Kiếm Khách, tỉnh giấc thì có tiểu nha hoàn hầu hạ, mệt nhọc thì ngủ trên ngân phiếu. Cuộc sống tươi đẹp như vậy chỉ trong một tháng đã biến mất vô tung vô ảnh. Về nguyên nhân, nhắc đến lại buồn cười, phụ thân của hắn, Tạ Hầu gia cảm thấy làm Hầu gia có chút khó chịu, nên ý định đánh Yến Kinh, đem tiểu hoàng thượng đang ngồi trên long ỷ nhấc xuống, rồi chính mình ngồi lên xem thử. Chuyện như vậy chỉ có thể nói, Tạ lão Hầu gia là một người có lý tưởng và khát vọng tốt, nhưng từ lý tưởng đi đến hiện thực thời điểm, nó rất tàn khốc. Hùng tâm tráng chí Tạ lão Hầu gia còn chưa kịp khởi binh thì đã bị cung phụng của triều đình đánh tan, cho đến bây giờ vẫn còn bị cao thủ triều đình đuổi bắt, thực sự là chật vật không tưởng.

Đối với kết cục của Tạ lão Hầu gia, Tạ Diễn không có nửa điểm đồng tình. Trong suy nghĩ của hắn, làm một chuyện gì đều cần chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, đã lựa chọn tạo phản, có kết cục như hiện tại cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, hầu môn đại viện sâu như biển, từ nhỏ đến lớn Tạ Diễn gặp Tạ lão Hầu gia không được mấy lần, chứ đừng nói đến tình cảm cha con. Huống hồ lão có thê thiếp thành đàn, riêng nhi tử đã có mười chín đứa, vì vậy có thể hiểu được tình cảm trong gia đình này thế nào.

Chính vì chán ghét mình lớn lên trong hoàn cảnh chỉ có mưu mô, lợi ích, Tạ Diễn mới lựa chọn đi bái Huyết Kiếm Khách làm sư phụ. Tuy trên đường chịu không ít đau khổ nhưng cũng đã học được một thân bản lĩnh, đồng thời giúp hắn thấy được một thế giới rộng lớn hơn, chính là thế giới tu sĩ!

Huyết Kiếm Khách từng nói qua với Tạ Diễn, trên thế giới này, chân chính nắm giữ vận mệnh của hoàng thất là Tán Tiên, cường giả Tán Tiên có thể hô phong hoán vũ, đằng vân giá vũ, người phàm bình thường không thể là đối thủ của bọn hắn, cho dù chính bản thân Huyết Kiếm Khách cũng hướng tới đạo Tán Tiên, chỉ tiếc hắn đã quá tuổi, tiên duyên cũng hết.

Sau khi biết được sự tồn tại của môn phái tu tiên, Tạ Diễn tìm kiếm tin tức về phương diện này, đáng tiếc là Tán Tiên thật sự quá huyền bí mông lung, cả đời phàm nhân đều khó có khả năng gặp một lần. Dùng thân phận Tạ Diễn cũng không thể tìm được tin tức có ích gì, còn tiêu hết một lượng lớn tiền tài.

Lần này hắn ra ngoài, chính vì nhận được một cái tin tức mơ hồ về tung tích Tán Tiên, nhưng không nghĩ tới, tại thời điểm mấu chốt, phụ thân của hắn tạo phản thất bại, trong giây lát, từ Hầu phủ thiếu gia được mọi người hâm mộ biến thành con chuột chạy qua đường mà mỗi người đều đánh đuổi. Kế tiếp lại bị một đống cao thủ triều đình đuổi giết, trải qua mấy ngày truy sát, khiến hắn bây giờ sức cùng lực kiệt.

“Bên ngoài ba dặm.”

Tạ Diễn thở phì phò, áp lỗ tai trên thạch bích, xuyên thấu qua thạch bích, hắn nghe được ở xa có tiếng rít … theo gió mà đến, đó là sau khi khinh công vận chuyển đến cực hạn phát ra âm thanh, người thường không thể nghe thấy được, nhờ bái Huyết Kiếm Khách làm sư phụ mà Tạ Diễn mới học được thủ đoạn này.

“Mấy con chó này thật khó xử lý.”

Rời khỏi thạch bích, trong mắt Tạ Diễn lóe lên một tia tàn nhẫn. Đổi lại là ai, vô duyên vô cớ bị truy sát hai ngày đều giận dữ, chưa nói đến Tạ Diễn theo Huyết Kiếm Khách tu hành suốt sáu năm, bị người đó ảnh hưởng nên tính tình của hắn tự nhiên không thể tốt hơn chút nào.

“Đã như vậy, ta sẽ tiễn các ngươi lên đường!”

Tạ Diễn cho tay vào trong ngực, từ bên trong lấy ra một cái bình sứ. Bình sứ màu trắng, phía trên dán giấy đỏ, trên thân bình viết một chữ “Tuyệt” bằng cổ triện. Đồ vật bên trong bình sứ so với Hoàng Kim còn trân quý gấp mười lần, thuộc về vật có tiền cũng chưa chắc mua được. Nếu như không phải vì bị truy sát, không còn đường nào để đi thì Tạ Diễn tuyệt đối sẽ không lãng phí thứ này. Sau khi từng li từng tí mở ra bình sứ, Tạ Diễn rắc bột phấn trong bình xung quanh thân mình, động tác của hắn rất chậm chạp và cực kì cẩn thận. Trên tất cả cây cỏ xung quanh cửa động đều dính một ít bột phấn màu trắng mà hắn rắc ra, nhưng thị giác và khứu giác bình thường rõ ràng đều không cảm nhận được, chỉ có Tạ Diễn và sư phụ của hắn Huyết Kiếm Khách mới có thể nhận ra vật này.

“Việc còn lại chỉ là nhặt xác thôi.”

Sau khi cất bình sứ đi, Tạ Diễn lấy từ trong ngực ra một mảnh lá trúc.

Lá Âm Trúc, nó là vật duy nhất lúc nhỏ Tạ Diễn yêu thích, nhưng hiện tại lá Âm Trúc lại biến thành lợi khí giết người, lá Âm Trúc phát ra âm thanh có thể khống chế độc trùng trong phạm vi nhất định, chỉ cần có thời gian đầy đủ, Tạ Diễn có thể đưa tới đại quân độc trùng, đem địch nhân biến thành xương trắng.

Ngay khi Tạ Diễn bố trí xong mọi thứ, hai đạo khí tức rốt cục tới gần. Sắc mặt Tạ Diễn biến hóa, bất chấp những thứ còn lại, tranh thủ lui về sơn động. Một chốc sau, bảy đạo nhân ảnh đạp trên lá cây hạ xuống. Dẫn đầu bảy người là pháp quan có gương mặt cương thi – triều đình danh bổ đã truy sát Tạ Diễn hai ngày nay, phía sau hắn là nữ tử áo hồng bị Tạ Diễn chém đứt một tay. Trừ hai người bọn họ còn thêm năm người, năm người này mặc tăng bào màu hồng, huyệt thái dương nhô cao, xem ra là cao thủ hoành luyện công phu, gần như đạt tới trình độ đao thương bất nhập, đao kiếm bình thường khó mà thương tổn được bọn họ.

“Tiểu Hầu gia, không cần trốn nữa, ta đã cảm giác được khí tức của ngươi rồi.” Pháp quan có gương mặt cương thi lạnh lẽo nói, trên mặt nữ tử cụt một tay bên cạnh hắn tràn ngập vẻ oán độc, một tay của nàng chính là bị Tạ Diễn một kiếm chém xuống đấy.

“Chính ngươi tự mình đi ra hay là chúng ta mời ngươi đi ra?”

“Cùng hắn nói nhảm làm gì, trực tiếp xông vào đem hắn băm thành thịt nát!” Nữ tử cụt tay lạnh giọng nói.

Về phần năm tên cao thủ mặc tăng bào mới đến thì không biểu tình đứng ở đó, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, chăm chú mới nghe được, năm tên hòa thượng này đang niệm Vãng sinh chú. Trốn trong sơn động, thần sắc Tạ Diễn lạnh lùng nhìn đám cao thủ truy sát vừa đến.

Loại này mâu thuẫn không thể nào hòa giải, đám người này là tay sai của triều đình, mục đích là truy nã, đưa hắn về quy án, mà bản thân Tạ Diễn cũng không có khả năng buông tay chịu trói, bởi vì cha hắn phạm không phải là bản án bình thường, tạo phản là muốn liên lụy cửu tộc. Với thân phận con cháu trực hệ như hắn, kết cục nhẹ nhất cũng là ngũ mã phanh thây, thảm hơn thì lăng trì xử tử, sau ba ngàn sáu trăm đao, kết quả chỉ còn lại một cỗ khô lâu.

Tạ Diễn không muốn chết cho nên hắn nhất định phải giết chết đám người này.

Không có đúng sai, chỉ do lập trường bất đồng mà thôi.

“Nếu Tiểu Hầu gia không muốn đi ra, vậy Ninh mỗ đành phải tự mình vào mời ngài rồi.” Pháp quan có gương mặt cương thi vừa nói vừa hướng về sơn động đi đến.

Hắn đi rất chậm, quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.

Nếu như Tạ Diễn bố trí bẫy rập hoặc cơ quan, tuyệt đối không có khả năng tránh được ánh mắt của hắn, coi như là bình thường cũng không có cách nào làm hắn bị thương, bởi hắn là Yến quốc đệ nhất danh bổ, Quỷ pháp quan, mấy ngày nay truy sát, đã đủ để Tạ Diễn thể nghiệm được sự lợi hại của người này, sau khi trải qua cửu tử nhất sinh, lại nhờ kiếm pháp tinh diệu cùng một ít độc môn bí kĩ học từ Huyết Kiếm Khách mới miễn cưỡng đào thoát.

Hiện tại bình sứ này, mặc dù là đòn sát thủ mạnh nhất của sư phụ hắn – Sư Phong Niên, nhưng Tạ Diễn như trước vẫn có chút không yên lòng, bởi vì hắn đã đến đường cùng, không còn đường để lui nữa.

Quả nhiên, Quỷ pháp quan đi đến nơi mà Tạ Diễn bố trí đột nhiên dừng bước.

Sắc mặt Tạ Diễn khẽ biến, không chút nghĩ ngợi thổi lá Âm Trúc.

Thanh âm rất bé đến nổi không ai có thể nghe được nó khuếch tán ra, đám người đối diện cũng không có người nào cảm ứng được điều này. Chỉ có Quỷ pháp quan hình như nhận ra cái gì đó không ổn, sắc mặt biến hóa.

“Làm sao vậy?”

Nữ tử cụt tay hỏi, đồng thời đem cánh tay duy nhất đặt trên roi da.

Chém giết mấy ngày nay, đã làm cho nàng rõ ràng sự lợi hại của thiếu niên nọ, tuy hận không thể đem đối phương bầm thây vạn đoạn nhưng nàng tuyệt đối không khinh thường đối thủ, loại ngu ngốc cao ngạo không thể xuất hiện trên một danh bổ lão luyện như nàng.

“Có vấn đề, tại đây quá yên tĩnh.” Quỷ pháp quan rút ra nhuyễn kiếm quấn quanh hông, nhưng không tiến tới phía trước.

Chỗ hắn đứng, vừa cách vòng tròn mà Tạ Diễn bố trí đúng một bước.

“Việc còn lại giao cho chúng ta, hai người bọn ngươi tránh ra.” Năm tên hòa thượng áo đỏ đồng thời mở to mắt.

Trên mặt bọn hắn, xuất hiện một vòng kim văn nhàn nhạt.

“Là pháp thuật!”

Trốn ở bên trong, sắc mặt Tạ Diễn đại biến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN