Thập sinh nhị mộng một kiếp đào hoa
Ảo cảnh
Ta mở mắt ra, người hớn hở bật dậy khi vừa mới ngửi thấy mùi thức ăn. Vặn vẹo người cho nghe thấy tiếng rắc rắc từ xương, ta liền quăng chăn sang một bên mà xỏ dép, thay y phục mới vào. Đầu tóc gọn gàng, vẫn khuynh quốc khuynh thành mị lực siêu đẹp như ngày nào. Ta mỉm cười hài lòng mà hạ gương xuống đi tới phòng ăn. Ánh kiếm chói lóe của Vu Dịch và Thiên Di chạm xát với nhau. Gượng một hồi Vu Dịch liền quăng kiếm sang một bên thở dốc. Như mới vừa đấu kiếm nhau nhưng có cảm giác ngay từ đầu hắn vốn dĩ là chơi đùa một chút, một người mệt nhọc, một người thư thái đi vào trong bếp liền cảm thấy được thực lực cách xa. Vu Dịch là tứ hoàng tử của nước nào đó không biết, chỉ nhớ là vì chuyện gia đình mà bỏ nhà đi bụi, tìm thấy ta liền quy đầu làm nô gia mặc dù chả có lý do gì. Thiên Di thì có lý do dễ hiểu hơn, một ngày trên Thanh Tĩnh cốc hắn tình cờ gặp thấy ta, đi theo ta học thổi sáo. Không ngờ ta lại giỏi đến thế hahahaha.
– Ăn nào,
Lạc Thiên Di từ bên trong bếp mang một bát cháo lớn, ta háo hức bay xuống ngồi ngay vào bàn rồi nhìn vào bên trong, mặt hơi buồn:
– Thiên Di huynh, không còn ớt sao ?
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười mà lắc đầu. Sau đó nói :
-Muội muội chịu khó một chút.
Ta gật đầu mà cầm giá múc vào, người có chút cam chịu mà ăn. Thật sự là có chút không quen nhưng chỉ cần là Thiên Di nấu, cái gì ta cũng có thể ăn. Vu Dịch nhìn ta chậm rãi ăn từng miếng mà nói :
– Sư mẫu thật sự ăn nhiều như thế không tốt đâu.
– Vu Dịch , kiệm lời một chút
Thiên Di cười khẽ, chờ ta ăn xong hết mà thu dọn, cuối cùng cũng mở miệng ra :
– Muội còn nhớ quyển sách lần trước không ?
Ta nghe xong có cảm giác như sụp đổ,nói:
– Ca ca, bao nhiêu quỷ phổ nhạc ta đều đưa ngươi, ngươi một lần luyện hết, nhân tài phương nào thế ?
Nói xong Thiên Di rảo bước tới thư phòng. Mắt rưng rưng lên, ta nhìn về phía Vu Dịch cầu cứu. Em ấy chùi nhẹ mép nhìn ta :
– Cố lên, con nghe nói một lát nữa huynh ấy sẽ đi nhân thị mua chút đồ đấy.
Ta nghe xong trong tay hiện ra một xấp giấy, tấp tấp lập tức đuổi theo hắn. Thanh Tĩnh Cốc vẫn là ngày ngày gió thổi mát, khi ta đặt chân vào thì cùng với những tia sáng, Thanh Tĩnh Cốc liền huyên náo trở lại. Tiếng chim gọi bầy xé rách không khí tĩnh lặng, đồng thời với những chú chim khác xuyên qua kẽ lá , đạp đổ vài cành cây khô xuống mặt đất như kết thúc một màn đêm tối triền miên. Cách ba thước, một màn vụ khí dày đặc bạc trắng lan tỏa, người đứng giữa rừng sẽ cảm thấy một hơi ẩm ướt phảng phất trên mặt thoang thoảng. Ta vươn tay hít thở bầu không khí trong lành này thì bỗng một tiếng đàn du dương vang vọng từ xa. Tiếng đàn trong trẻo, nhẹ nhàng làm người nghe khi đi vào Thanh Tĩnh Cốc xinh đẹp này cảm thấy an tĩnh, vứt bỏ sự đời mà lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh như thế này. Ta đi theo tiếng đàn rồi liền thấy Thiên Di chơi đàn ở đó. Ta ngồi vào bàn, lắc lắc tay vài cái mà viết.
Vân vân và vân vân, cứ thế mà ta chép được nửa quyển sách đó. Thiên Di cứ thế mà trông như một pho tượng, hắn ngẩng đầu lên nhìn ta chăm chỉ ngồi viết sau đó cười mà nói:
– Muốn ăn kẹo không, một lát chúng ta đi nhân thị
Ta lấy tay siết chặt tim mình rồi cúi đầu xuống
” Dễ…dễ thương quá ”
Một lát sau thì hắn không có nhiều cử động ngoài việc nhìn vào quyển nhạc mà chơi đàn. Ta thỉnh thoảng kiếm một chiếc lá nhỏ cuốn lại rồi thổi lên mấy âm thanh rõ rệt .Nhưng..viết lúc rồi cũng thấy chán, ta chống hai tay lên cầm rồi nói:
– Ca ca .
Hắn không có phản ứng gì
– Thiên Di .
Hắn vẫn như vậy
Da mặt ta dày lắm nên cứ gọi mãi. Một lúc sau ta để ý nhìn cuốn sách sắp sắp lật hết của hắn rồi nhìn qua chồng sách dày kế bên, ta lại chợt nảy ra một ý đồ Từ trong chiếc áo khoác, ta lấy ra một cuốn sách rồi để nó lên chồng sách đó. Hắn mảy may không biết gì nà vẫn đọc, càng làm cho ta hứng thú với việc này. Làm xong liền cúi xuống chép phạt tiếp như không có chuyện gì xảy ra.
Khi Thiên Di lấy quyển tiếp theo, không phải là những bản nhạc mà lại là khung cảnh một nơi. Cảnh vật của Thanh Tĩnh Cốc biến mất đi mà thay vào đó hiện lên khung cảnh một lễ hội. Trăng cao soi sáng những chiếc lồng đèn nhỏ, gian hàng được bày ra sẵn. Những sợi dây sặc sỡ được móc nối với một tơ lụa đỏ trên cao được một chú chim nhỏ đậu lên. Mặt đất vẽ lên hoa văn của mặt trời trải dài cả một con đường. Gió lay làm tiếng động của những chiếc chuông gió treo ở cửa nhà vang lên ” ching ching ”. Hắn ngẩng người mà quay đầu nhìn ta. Ta chống tay sang một bên ngắm nhìn mà nói :
– Mộng cảnh đó, là nước Giang Nam. Tháng tám âm lịch hằng năm, họ sẽ tổ chức một lễ hội như vầy, nếu có cơ hội. Muội sẽ đưa ca đi tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!