Thập sinh nhị mộng một kiếp đào hoa - Quay về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Thập sinh nhị mộng một kiếp đào hoa


Quay về



– Kết thúc, lãnh thổ của ta nhiều nhất

-Sư mẫu, người quả thật rất giỏi. Lần nào cũng thắng thế

Vu Dịch nhìn vô bàn cờ với tông màu chủ đạo là đen. Thiên Di cười nhẹ một cái sau đó khen tôi:

– Muội chơi cờ vây cũng không tệ đấy chứ

– Phượng hoàng…sao ?

Ta chỉ tay về một con chim đang bay vào bên trong nhà cùng với một lá bùa trên chân, nó đứng giữa bọn ta, rúc rúc vào cánh rồi nhảy vào người Thiên Di. Hắn lấy ra khỏi chân nó lá bùa ấy , xoay tới xoay lui mà nhìn ta:

– Thiên giới gửi giấy báo hết hạn ở huyền giới.

Ta đập bàn mà hết sức chửi rủa Ngọc Hoàng trong lòng, ctại sao đang hạnh phúc lại lôi người ta đi ??? Ngẫm nghĩ một hồi ta xách chân con chim đó lên, đưa cho Vu Dịch:

– Nướng nó đi

Em ấy nắm đầu con Phượng Hoàng mà lôi xuống dưới bếp, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi. Nghe như tiếng gà kêu nên có lẽ là đang trong quá trình bị vặt long ấy nhỉ. Ta đưa tay lên miệng thành hình cái loa, nói lớn:

– Nhớ lăn bột

Sau đó, cánh tay liền vung lên vẽ ra một trận pháp, tạo nên Xuyên thuật rút ngăn khoảng cách nơi ta cần đến mà cùng với Thiên Di bước vào bên trong. Ta kéo hắn vào một quán rượu, chọn bừa một chỗ đặt mông vào. Lập tức liền có người tới chào hỏi, ta nói nhỏ vào tai hỏa kê đó xong mỉm cười tươi tỉnh nhìn Thiên Di:

– Trước khi lên trời, uống với muội một chén đi

Thiên Di hơi bối rối rồi nhìn ta mỉm cười, chốc chốc trên bàn xuất hiện hai chén rựou cùng với một vò Lưu Nguyệt. Ta đưa tay lên tỏ ý mời sau đó uống một ngụm ngon lành, bên cạnh lại được nhanh chóng bày ra một dĩa trái cây dùng nhấm nháp. Trên tay cầm miếng xoài, ta cắn cắn chứ không ăn, mắt nhìn ra phía ngoài cửa . Hình như mới thấy ai đó trong rất quen .

– Hai người thật quá đáng !

Vu Dịch đứng ngoài cửa như sắp khóc, ta còn không biết tên lén đi cùng ta từ lúc nào nhưng đã hơn một nửa người trong đây nhìn về phía ta mà bàn tán xôn xao.

– Cha mẹ gì mà để con ở ngoài như vậy.

Thiên Di chưa bao giờ xử lý tình huống như thế này, hơn nữa còn bị người khác gọi mình là cha của một đứa nhóc không thân thích, còn lại nhõng nhẽo như vậy. Ta vội để chém rượu xuống mà tiện tay cầm lấy một cây chong chóng giấu sẵn trong người đưa cho Vu Dịch, tay dỗ dành đừng khóc. Một hồi sau cũng chịu nín, thật sự nó cũng đâu nhỏ gì đâu, mười ba tuổi rồi đấy chứ. Thật đúng là công tử mà. Ta vớ lấy một cái ghế gần đó cho Vu Dịch ngồi xuống, than thở mà chi tiền ra mua một ly trà rồi đẩy qua cho nó. Vu Dịch tươi cười mà chống tay sang một bên:

– Mẫu thân.

Tay nhanh chóng nắm lấy tóc tên đó, ta liền đập một phát xuống bàn. Nó ngẩng đầu xoa xoa trán uất hận mà trách:

– Đáng ghét, trêu chút thôi mà căng thế.

Thiên Di thấy vậy vội lấy một chiếc khăn ra nhẹ nhàng lau trên trán nó. Hắn mỉm cười nhìn ta mà không trách móc gì. Y liền quy đầu trở thành một con cún ngoan ngoãn , ta nghiêng người nhìn ra ngoài, bật cười một tiếng:

– Hứ, giả tạo.

Ta nói xong liền cầm hẳn cả bình rượu mà nốc cạn sạch. Khách trong quán thấy vậy liền hào hứng cầm theo một bình rượu trên tay bước tới chỗ ta, thách ta uống hết . Nếu thắng liền có một lượng bạc. Sau hôm đó, ta coi như là có thêm thu nhập.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN