Thất Dạ Đàm - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Thất Dạ Đàm


Chương 12


Người phụ nữ có mang đứng bật dậy, vô cùng kinh ngạc: “Cô nương nói gì? Trước đó có tin đồn Cửu hoàng tử ở Bắc ải đã tìm được thiên sơn tuyết liên, sau khi ăn liền bệnh khỏi cơ mà?”

“Đó là lời nói dối thiện ý của chúng tôi nhằm làm yêu lòng dân chúng, tránh gây bàn tán ồn ào nhưng kỳ thực, người cứu sống Cửu hoàng tử chính là tỷ tỷ tôi.” Cô gái nói đến đây, ánh mắt như nước lướt qua mặt mọi người, nói một cách uyển chuyển, “có điều, các vị cũng có thể coi tôi là kẻ điên, đang nói chuyện nhảm nhí.”

Người phụ nữ có mang hiểu ý nói: “Cô nương yên tâm, chuyện hôm nay chúng tôi nghe đâu bỏ đó, ngày mai ra khỏi đây là quên ngay, không nói lại với bất kỳ ai!”

Tôi thầm nghĩ: Cũng phải, chuyện này nếu đồn ra ngoài, mỗi câu chuyện đủ chết cả đám người.

Cô gái thở nhè nhẹ, mắt đột nhiên thắm buồn: “Tỷ tỷ tôi ôm sầu mà chết nhưng tôi vẫn ngưỡng mộ tỷ ấy!”

Lần này, không đợi Chung Vu mở miệng, tôi liền chủ động quay mặt về phía gã, chờ đợi sự châm chọc của gã, không ngờ gã không nhìn tôi, ánh mắt dừng trên người cô gái, chăm chú một cách bất ngờ.

Không biết vì sao, nhìn cảnh đó tôi thấy khó chịu, liền ho một tiếng, ngoái đầu nhìn người phụ nữ mang thai, “đến lượt đại tỷ, tỷ cũng nên kể một chuyện đi!”

Chị ta cười bẽn lẽn: “Tôi là người miền núi, đâu có biết kể chuyện. Hơn nữa cuộc sống của chúng tôi rất đơn giản, mặt trời mọc thì đi lên núi đốn cây, gieo hạt, mặt trời lặng về nhà, cuộc sống rất yên bình, trước giờ thôn bản cũng không xảy ra chuyện gì lớn.”

“Vậy sao đại tỷ lại đến đây?” Tôi hỏi, rồi thầm nghĩ: Bụng mang dạ chửa đi xa như vậy không sợ chết!

Người phụ nữ thở dài, giọng rầu rĩ: “Chuyện rất đáng buồn, tôi vốn định nhân lúc đứa trẻ chưa ra đời, đến Thiên Nhất quán cầu xin cho nó một cái tên cát tường, ai ngờ vừa đến chân núi đã nghe nói quán chủ chân nhân đã quy tiên.”

Tôi kinh ngạc thất sắc hỏi: “Cái gì? Trang Duy đã chết rồi ư?”

Người phụ nữ ngạc nhiên: “Sao? Phu nhân cũng quen quán chủ chăng?”

Quen… đương nhiên quen. Khác hẳn gã Chung Vu đáng ghét đang ngồi bên tôi, Trang Duy thực sự là bậc cao nhân, phẩm chất tuyệt vời nhất thiên hạ, không lạm dụng lòng từ bi, luôn cư xử bình đẳng. Tóm lại, đó là người mà cho dù là kẻ ghét con người như tôi, cũng ngưỡng mộ từ đáy lòng.

Không ngờ chàng lại chết.

Cũng thật lạ kỳ, theo lý với trình độ tu luyện của chàng, không thể chết trẻ như vậy, càng không có chuyện chết bất đắc kỳ tử.

Tôi băn khoăn nhìn Chung Vu, đúng lúc gã nhìn lại, vậy là chúng tôi nói chuyện bằng ánh mắt.

Tôi: Này, cái chết của Trang Duy có liên quan đến ngươi không?

Chung Vu: Ô, cái chết của người ta sao nhất định liên quan đến tôi?

Tôi: Hừ, đừng chối cãi, ngươi vẫn luôn đố kỵ chàng! Pháp lực của chàng mặc dù chưa địch nổi ngươi nhưng người ta mới tu luyện mười năm, đã sắp đuổi kịp công lực tu luyện mấy trăm năm của người, nếu sống lâu hơn, chắc chắn vượt qua ngươi! Cho nên, ngươi tìm cơ hội hại chết chàng, phải không?

Tôi vốn định chọc tức gã, không ngờ thần sắc gã chợt biến, lại lộ vẻ xúc động. Sao thế, lẽ nào bị tôi nói trúng?

Chính lúc đó, cửa phòng đột nhiên “rầm” một tiếng, bị ai đó đẩy tung từ bên ngoài, tôi hoảng hốt lui về sau một cách bản năng, tưởng là thiên lôi đến lấy tính mạng mình.

Kết quả vừa đứng yên, định thần nhìn ra, người xông vào lại là một thiếu niên có hàm răng trắng vào cặp môi đỏ.

Dựa vào tu luyện thâm hậu của mình, tôi vừa nhìn đã nhận ra thiếu niên đó không phải là người, mà là một con yêu tinh. Nhìn kỹ, thấy rất quen. Ồ, đó chẳng phải là con hồ ly Chung Vu mang về nuôi dưỡng? Chẳng phải nó đã trốn đi rồi? Sao lại quay lại? Thật ngớ ngẩn, lại dám trở về gặp Chung Vu tự tìm cái chết?

Tôi còn chưa hết ngạc nhiên, thì đã thấy nó xông vào nắm cổ áo Chung Vu, chất vẫn: “Lúc nào? Ở đâu?”

Hai câu hỏi không đầu không cuối nhưng Chung Vu lại hiểu, còn cười hi ha nói: “Ngày mồng ba tháng tư năm Tân Tý ở Thẩm gia thôn, nhà họ Vương.”

Tiểu hồ ly nghe xong lại lao đi như cơn lốc, cũng nhanh như lúc đến.

Trong phòng cơ hồ mọi người không nhìn thấy cậu ta, vẫn người uống rượu, người nói chuyện như cũ.

Vậy là tôi cau mày, tiếp tục dùng ánh mắt nói chuyện với Chung Vu.

“Này, này, rốt cuộc là chuyện gì?”

Gã nhướn mày: “Cô nương sẽ biết nhanh thôi.”

Tôi nhăn trán: “Nhanh là bao lâu?”

Lông mày gã giãn ra: “Ngay lập tức!”

Tôi đang thầm nghĩ, bước tiếp theo, cặp lông mày của mình nên thể hiện thế nào? Nhăn hay nhíu, thì một cú sét đinh tai giáng xuống, ngôi nhà đẹp tôi biến hoá ra, bỗng chốc chìm nghỉm, tôi vội vàng đứng dậy, sao lại thế? Ngay ở chỗ này cũng không an toàn ư?

Đang suy nghĩ nên ẩn nấu ở đâu, lại “rẹt” một tiếng kinh hoàng, tia sáng xanh hình vòng cung giống như chiếc ô nở bùng, trùm lên tôi và mọi người trong phòng, thì ra Chung Vu đã dùng pháp thuật vạch một kết giới là tia sáng hình tròn bảo vệ chúng tôi.

“Chuyện gì vậy?” Tôi không kịp dùng mắt hỏi, lên tiếng hỏi trực tiếp.

Trong tình huống nguy hiểm như vậy, gã vẫn ung dung, vừa niệm thần chú vừa giơ tay chỉ bầu trời đen kịt bên ngoài, “không nhận ra à? Kiếp nạn.”

“Khốn thật! Ta đương nhiên biết là kiếp nạn! Ý ta là vì sao lại đánh vào đây? Chỗ này toàn người trần mắt thịt.”

“Ồ!” Gã lại nghẹo đầu ra vẻ thực sự suy nghĩ, lát sau nhún vai, “có lẽ ông trời cũng cảm động bởi quyết tâm trở thành tiên của cô nương, cho nên bất chấp tính mạng những người này, để giúp cô nương hoàn thành ước nguyện.”

Tôi muốn lao đến bóp cổ gã!

Nhưng ý nghĩ vừa loé, đã bị ánh mắt gã cảnh cáo: “Nếu muốn kết giới không bị phá, tốt nhất bây giờ đừng động vào tôi.”

Động vào tôi, coi như cô nhẫn tâm!

Nhìn những đường sét chi chít khắp bầu trời, tôi lạnh sống lưng. Chắc chắn tôi không đủ pháp lực chống lại những nhát rừu của thiên lôi, nếu bị đánh trúng, không thành tiên là chuyện nhỏ mà hồn phách tan tành mới là chuyện lớn.

Hỡi ông trời! Rốt cuộc ông bắt tôi phải chịu kiếp nạn gì đây! Vì sao trong những đòn thử thách lại dùng lôi thuật đáng sợ nhất? Lôi thuật để thử thách cũng đành, tại sao lại đánh vào tôi? Rốt cuộc tôi phạm tội gì? Mà phải chịu ngũ lôi đả!

Phát hiện một cú sét nữa sắp giáng xuống mặc dù tôi đã ở trong kết giới an toàn, vẫn co rúm người một cách vô ý thức, trốn dưới ống tay áo Chung Vu. Gã cười hỏi: “Cô nương vẫn còn coi tôi là chiếc ô hộ mệnh sao?”

Tôi túm chặt ống tay áo gã: “Tôi phải làm gì?”

“Còn làm gì nữa? Cô nương có muốn thành tiên?”

“Muốn!” Tôi nói như đinh đóng cột.

“Vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên chịu đủ ngũ lôi đả!” Gã thản nhiên.

“Nhưng tôi không muốn bị đòn của thiên lôi!” Tôi ấm ức.

“Vậy thì không trở thành tiên được!” Gã vẫn lạnh nhạt nói.

“Này…” Tôi lắc ống tay áo gã, “tất cả những trò này rốt cuộc là gì vậy?”

Chung Vu thở dài, ánh mắt dừng trên đám người ngồi xung quanh, nét mặt bỗng trở nên trang trọng, nghiêm túc: “Nói thật với cô nương, thực ra cái gọi là kiếp nạn mà cô nương nói, không phải là ngũ lôi đả!”

“Sao? Vậy những cú sét vừa rồi của thiên lôi là như thế nào?

“Kiếp nạn thực sự của cô nương là từ bỏ chính mình!”

Gã nhẫn nại giải thích: “Mặc dù cô nương tu luyện đã lâu nhưng vẫn còn ích kỷ, lạnh lùng, ít đức, không có thiện tính, không có lòng từ bi, không biết cảm thông chia sẻ với người khác…”

Mỗi từ gã thốt ra, trên mặt tôi lại điểm một chấm đen.

“Lại còn ngạo mạn, kiêu căng, ngang ngược, chính là những điều mà mấy ngàn năm sau con người gọi là “thói hóng hách”

“Thế là thế nào?”

Chung Vu thở dài, cuối cùng không chỉ trích tôi nữa, “vậy nên, cô nương muốn thành tiên, trước tiên nên làm việc thiện, có trái tim từ bi, hy sinh bản thân để cứu người khác. Vì thế thiên lôi giáng xuống, là muốn thử xem cô nương có bằng lòng hy sinh thân mình cứu người khác hay không.”

Lần này, coi như tôi đã hiểu, “ý ngươi là, nếu ta đứng ra thay họ chịu đòn của thiên lôi coi như qua kiếp nạn?”

“Đúng. Nếu không, cô nương thử nghĩ xem, một ngày tháng tư đẹp trời như vậy, sao lại có sét lớn như thế, lại còn có nhiều người như vậy từ xa đến tụ tập trong nhà cô nương vào lúc này? Tất cả đều là thử thách mà ông trời đặt ra cho cô nương.”

Tôi dần dần hiểu ra, quả thực sự thể đúng như tôi dự đoán.

Chung Vu nói: “Những người kia lựa chọn cũng đều có căn nguyên. Một phương diện nào đó, họ ít nhiều đã nhìn thấy, đã biết thiên cơ. Thiên cơ không thể tiết lộ, tam giới cần cân bằng. Cho nên, nếu cô nương không chịu cứu, họ thực sự sẽ bị sét đánh, cũng chính là giết người diệt khẩu.”

Tôi run lên, rên rỉ: “Ông trời cũng làm cái việc xấu xa đó sao?”

Đôi mắt phượng nheo nheo, Chung Vu liếc tôi: “Cô nương thấy thế nào?”

Nước mắt tuôn đầy mặt tôi.

“Nhưng nghe nói, bất luận pháp lực cao siêu đến đâu, sau khi bị sét đánh tất sẽ hồn bay phách tán, biến thành tro bụi.”

“Đúng!”

“Hồn bay phách tán rồi, sao tôi có thể thành tiên?”

Trong xúc động tôi đã quên lẩn trốn, vừa đứng lên khỏi ống tay áo gã, luồng sét kia đã phóng đến, đánh vào kết giới, không biết có phải Chung Vu cố ý vẩy ngón tay, kết giới mở ra, luồng sét đó đánh thẳng vào cạnh chân tôi, khiến tôi kêu thét, lại vội vàng trốn dưới ống tay áo gã.

“Cô nương có muốn thành tiên?” Gã lại hỏi.

“Có…” Tôi trả lời, lần này không còn như đinh đóng cột nữa.

“Vậy hãy đi ra chịu đòn của thiên lôi!” Giọng gã thản nhiên như không.

“Nhưng ta không thể hồn bay phách tán ôi ôi ôi…” Tôi tức tưởi nói.

“Có hề chi? Đằng nào sau khi cô nương thành tiên hồn phách lại tụ về.” Giọng gã vẫn thản nhiên.

Tôi ngớ người, rồi phấn khỏi: “Có thật không?”

“Khi thành tiên tất sẽ tái tạo lại linh khí.” Chung Vu nói thế, đột nhiên tôi cảm thấy dũng khí tăng lên, lòng lại nảy sinh chút hy vọng, ai ngờ, câu sau của gã lại dội gáo nước lạnh, “có điều, ngũ lôi đả là hình phạt đau đớn nhất trần gian. Người bình thường bị thiên lôi đánh, nhiều nhất chỉ đau khổ trong tích tắc, là chết ngay, cũng không phải chịu quá nhiều đau đớn. Còn cô nương, lại là kiếp nạn, phải đứng thẳng chịu đủ ngũ lôi, trong khi ý thức vẫn còn tỉnh táo nhưng vẫn phải trừng mắt nhìn thân mình bị đánh tan tác, hồn phách tiêu tán lên mây, rồi mới tái tụ họp, chà chà chà…”

Sắc mặt tôi chắc chắn còn trắng hơn bộ lông con hồ ly gã nuôi.

Chung Vu vẫn nói tiếp: “Hơn nữa, sau khi chịu ngũ lôi đả, hồn vía cô nương mặc dù vẫn tồn tại nhưng hình hài sẽ tổn thương. Dung mạo mỹ miều hiện nay của cô nương, ha ha! E là không còn nữa.”

Ôi, gã đã nhắc đến điều quan trọng nhất! Tôi vội vàng lấy tay bịt mặt mình, đó chính là thứ tôi tự hào nhất! Là một cây đào. Tôi vốn dĩ được trời ban cho nhan sắc, mà sau khi tu luyện hoá thành người càng đẹp hơn vạn vật, sao… sao… có thể bị huỷ hoại?”

“Có nghĩa là…” Tôi hốt hoảng run lên, “cho dù thành tiên, tôi cũng sẽ không phải hình hài như bây giờ?”

“Đương nhiên!”

“Vậy… vậy hình hài sẽ thế nào?”

Gã nghĩ một lát: “Cũng khó nói. Trong tiên giới coi như Thường Nga[1] đẹp nhất nhưng nàng ta sẽ không cho phép cô gái khác đẹp hơn mình.”

[1] Tức Hằng Nga.

Tôi rơi nước mắt: “Tôi cảm thấy Thường Nga cũng chỉ bình thường…”

Gã nhìn toi chớp mắt: “Nói thật, ta cũng cảm thấy thế!”

Thôi rồi, vậy thì hình hài tôi sẽ thế nào? Đang tuyệt vọng, Chung Vu lại thêm một câu: “Ấy là nói theo chiều hướng tốt, còn theo hướng xấu, cũng có thể giống như những vị tiên chân đất…”

Tôi lập tức quyết định: “Vậy ta không muốn trở thành tiên nữa.”

“Thật chứ?” Gã nhướn mày.

“Thật!” Khi nói câu đó, thần sắc tôi đượm vẻ bi tráng, giống như anh hùng oanh liệt hy sinh, “ta không muốn bị ngũ lôi đả, cũng không muốn cứu người. Pháp lực ta bây giờ đằng nào cũng yếu đi, ta muốn sống ung dung tự tại, thích làm gì thì làm, hà tật phải tham gia vào trò thành phật thành tiên. Cho nên ta quyết định, không trở thành tiên nữa!”

Tôi thề tuyệt đối không phải ảo giác, bởi vì sau khi tôi nói ra câu đó, trong mắt Chung Vu loé lên nụ cười xảo quyệt. Tôi thầm kêu lên, hỏng rồi, có phải mình đã trúng bẫy của gã? Lúc này mây trên trời bỗng tan, bóng tối rút đi, trời bừng sáng, tiếng sét đã dừng, gió mưa đã tạnh.

Tôi trố mắt há miệng.

Chuyện gì thế này? Kiếp nạn đi nhanh thế sao? Lại không cho người ta thời gian hối hận?

Trước mặt tôi, Chung Vu sắc diện như ánh nắng xuân, giũ giũ chiếc áo da cổ lông chồn sang trọng của gã, cúi đầu hành lễ với tôi: “Xin chúc mừng Đào đạo hữu, kiếp nạn đã hết, phu nhân có thể tiếp tục phiêu diêu trên trần gian.”

“Tại sao?”

Tôi đột nhiên…

Rất muốn khóc.

4.

Vậy là tôi tiếp tục lưu lại trên trần gian.

Cơ hội thành tiên duy nhất cũng không còn.

Mỗi lần nghĩ đến điều này tôi lại vạn phần hối hận nhưng nếu lựa chọn lần nữa, e là tôi vẫn lựa chọn tiếp tục né tránh.

Năm tháng trôi qua, chậm chạp vô vị, tôi bắt đầu suy nghĩ kỹ căn nguyên từng sự việc. Đó là, tại sao Chung Vu lại bảo tôi có cơ duyên với những nhân vật chính trong các câu chuyện kể của mấy vị khách kia?

Nhưng suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra manh mối. Vậy là đành muối mặt đi cầu cứu Chung Vu.

Gã đương nhiên gây khó dễ, cuối cùng tôi gắng chịu nhục, dâng lên vô số báu vật gã mới chịu mở miệng.

“Cô nương còn nhớ bản thân sinh ra sớm nhất ở đâu không?”

“Còn có thể ở đâu nữa? Ở đâu đường một trấn nào đó nơi người ta thường tiễn biệt nhau. Nếu không chủ nhân của chiếc đai lưng kia sao lại buộc nó lên cành tôi?”

“Cô nương tu luyện thành tinh từ bao giờ?”

“Oa, chuyện này quả thật đã quá lâu rồi tôi không nhớ nữa, có lẽ… có lẽ chính là sau khi cô thiếu nữ đó chết không lâu.”

“Sau khi thành tinh có thể đi lại được cô nương đi đến những đâu?”

“Nhìn chung trong hoàn cảnh đó chắc là đi đến những nơi vượng sinh khí tiếp tục tu luyện.”

Chung Vu nhìn tôi, ánh mắt giễu cợt: “Sai rồi!”

“Sao?”

“Sau khi cô nương có thể đi lại được, đã quyết chí phải hoá thành hình hài đẹp nhất thế gian, khi đã tu luyện có thể biến hoá, trong lúc những tinh quái khác tìm đến những nơi linh khí thì cô nương lại tìm những nơi có mỹ nhân.”

Tôi trợn mắt không biết nói sao nhưng nghĩ lại hình như quả thật là tôi đã làm những chuyện đó.

“Vậy là trước tiên cô nương đến Tây quốc, tìm đến tư gia của mỹ nhân nổi tiếng nhất Đồng tiểu thư. Hồi đó cô nương vẫn chưa thể biến hình, cho nên ngoan ngoãn náu trong thân một cây đào trong vườn nhà cô ấy kiên nhẫn đợi mấy năm, Đồng tiểu thư còn buộc dây đu lên thân người cô nương.”

Chung Vu nói vậy tôi mới nhớ lại. À, đúng rồi, thảo nào trước đó nghe câu chuyện kia tôi thấy quen thế, tôi tận mắt chứng kiến lần gặp đầu tiên của Đồng tiểu thư và hoàng tử Thị quốc, thì ra chính ở bên cạnh thân tôi.

Chung Vu thở dài: “Đáng tiếc Đồng tiểu thư mệnh bạc không lâu sau thì ngọc nát hương tan, vậy là cô nương lại chạy đến Cung phủ. Cô nương vốn định tìm tiểu thư danh giá xinh đẹp có tiếng của nhà đó, không ngờ cô ta đã được chọn vào cung làm hoàng hậu. Cô nương vốn định đi nhưng nhìn thấy Cung Thất thiếu gia. Mặc dù chàng là nam nhi nhưng dung mạo đẹp khác thường. Cô nương không đành ra đi, ở lại Cung gia một năm.”

Tôi sực nhớ, thì ra thế! Thảo nào câu chuyện của bà cụ đó tôi thấy quen quen.

“Sau đó cô nương đến Liễu phủ và phủ đệ của Cửu hoàng tử…”

Ấy khoan tôi thấy không đúng, “ngươi nói tôi đến Liễu phủ, tôi tin. Nhưng Cửu hoàng tử…

Câu chuyện mới xảy ra mười mấy năm trước, tôi chưa đến nỗi trong thời ngắn như vậy đã quên!”

Ánh mắt Chung Vu đột nhiên tối sầm, đăm đắm nhìn tôi hạ giọng nói: “Cô nương chưa quên thật chứ?”

“Chưa!”

“Vậy thì… tại sao mãi cô nương không nhớ ra ta là ai?”

“Cái gì?”

“Cũng mãi không nhớ ra tại sao ta nhất định đòi lại chiếc đai lưng đó?”

“Cái gì… cái gì?”

Gã cúi mặt lặng lẽ thở dài giọng buồn thắm ta, “Đào Nhi… Đào Nhi, nàng quả nhiên đã quên ta, quên hoàn toàn.” Người tôi sởn gai ốc, cảm thấy sợ hãi vô cùng, lẽ nào tôi với Chung Vu đã từng có cơ duyên? Lẽ nào tất cả những gì tôi từng trải, từng gặp, từng tình cờ chứng kiến đều đã được định sẵn?

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tôi hỏi giọng khẩn thiết.

“Có muốn biết không?” Giọng gã buồn buồn.

Tôi gật đầu lia lịa: “Bất luận phải trả giá thế nào cũng muốn biết?”

Tôi tiếp tục gật.

“Vậy trước tiên hãy đưa cho ta chiếc đai lưng đó!”

Tôi hơi do dự nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của gã không có vẻ gì là nói đùa, ánh mắt đượm buồn êm dịu như ánh trăng, “chiếc đai lưng đó là khởi duyên của chúng ta, trả lại ta sẽ nói mọi chuyện với cô nương.”

Tôi thầm nghĩ chiếc đai lưng cũng chẳng phải là vật quan trọng, lại nôn nóng muốn biết chân tướng sự việc, vậy là lấy ra đưa cho gã.

Lúc đầu ngón tay chạm nhau, tôi rùng mình cảm giác như bị sét đánh.

Chung Vu cầm chiếc đai lưng, ngắm nghía rất lâu, mắt tối dần, cuối cùng cặp lông mày thanh tú hơi nhếch, hàng mi dài khẽ nhớn, ngước nhìn tôi, đột nhiên bật cười.

Nụ cười này, tim tôi bỗng chìm xuống, quá quen thuộc! Quá quen thuộc!

“Tiểu Đào ngốc nghếch quả nhiên rất dễ đánh lừa.” Chung Vu nheo mắt nói như vậy.

Đúng, mỗi lần gã đánh lừa đều có nụ cười như thế, toi quen gã bao lâu, sao lại quên đó là kẻ giỏi lừa gạt nhất thiên hạ? Sao lại ngốc nghếch tin lời gã, trao cho gã quân bài duy nhất của mình để đối phó với gã?

“Trả đây, trả đây!” Tôi giơ tay giằng lại.

Thân người Chung Vu vừa lắc, chớp mắt bay ra ngoài cách mười trượng giơ chiếc đai lưng về phía tôi vẫy vẫy, cười ha hả: “Tiểu Đào ngốc nghếch không muốn biết chân tướng ư?” Tôi vội dừng lại.

Gã thủng thẳng nói: “Niệm tình cô nương dễ bảo như vậy, ta sẽ mở lòng từ bi cho cô nương biết. Cô nương sở dĩ khác với đồng loại của mình, họ sinh trưởng, già nua chết đi hoàn toàn vô ý thức, không phải vì cô nương có linh khó hơn họ mà do bao nhiêu năm trước, có đôi tình nhân yêu nhau sâu nặng đã gửi gắm lời thề của họ vào chiếc đai lưng này buộc lên đầu cành của cô nương. Cô nương được truyền cho tình cảm mạnh mẽ nhất, tốt đẹp nhất của con người, lại thêm cô tiểu thư đó ngày ngày trông ngóng đợi chờ cho nên linh khí của cô ta đã truyền vào thân cô nương mới tạo nên hồn phách ban đầu của cô nương.”

Tôi không biết nói sao, người bất động, chỉ thấy giọng trầm ấm du dương tiếp tục truyền đến.

“Nhưng rốt cuộc cô nương vẫn không đủ hồn phách, vì vậy sau khi thành tinh vẫn u mê lẫn lộn, do cơ duyên ngẫu hợp mà đến Đồng phủ, Cung phủ, Liễu phủ. Ở đó có tình cảm sâu nặng nhất, chân thành nhất, có những mối tương tư khắc cốt ghi tâm của con người. Cô nương hút lấy những tình cảm , tương tư đo của họ cuối cùng thành linh khí. Cho nên cái gọi là tu luyện ngàn năm, chín trăm năm trước của cô nương cũng chỉ là một cái cây có linh khí mà thôi, chỉ mấy chục năm nay thực sự thăng hoa. Trước khi hồn phách đủ đầy cô nương không nhớ được những chuyện cũ, là bình thường.”

Nụ cười của gã thật chướng mắt! Tôi thực sự muốn lao xuống bóp chết gã.

“Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện trước mặt ta?”

Ngón tay Chung Vu vừa vẫy, chiếc đai lưng bay bay theo gió, mí mắt tôi nảy lên.

Sau đó gã cười: “Tại sao à? Đương nhiên là bởi vì ta thiếu một tỳ nữ.”

Cái gì? Tôi hoàn toàn sững sờ.

“Đã có pháp thuật cao siêu, chớp mắt có thể biến ra ngôi nhà to lộng lẫy, lại sẵn có một yêu tinh xinh đẹp như thế, việc gì ta còn phải khổ sở đi tìm?” Gã lại nhìn tôi cười: “Chúc mừng nàng, tiểu Đào Đào, nàng đã trở thành vật thử phép thuật của đại nhân ta, một đạo trưởng độc nhất vô nhị thần thông quảng đại, dung mạo lại tuấn tú phi phàm, còn có gì không vui?”

Ta không thèm! Tại sao ta phải vui?

Đang định phản bác, gã liền khẽ kéo chiếc đai lung, tôi đột nhiên đau đớn muốn chết, cơ hồ nguyên khí cũng tiêu tan. Có thật không? Lẽ nào chiếc đai lưng này…

Gã nhìn tôi, nói ra điều tôi sợ nhất, “đúng thế, vật này chính là tinh khí của nàng, theo cách nói của con người thì đó là trái tim. Nàng đã trao trái tim cho ta, sau này đương nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu không, ha ha ha…” Nói đến đây, gã giơ tay vuốt ve chiếc áo choàng da cáo trên người.

Tôi nhớ tới lai lịch chiếc áo choàng đó, đột nhiên rơi nước mắt.

5.

Tôi có phải là yêu tinh ngốc nhất thiên hạ hay không, tôi không biết.

Nhưng tôi khẳng định một chuyện, tôi khẳng định mình là yêu tinh xúi quẩy nhất cõi càn khôn.

Bởi vì, kiếp nạn của tôi không phải chịu ngũ lôi đả, má chính là gặp một người đáng sợ nhất, bỉ ổi nhất, hiểm độc nhất! Ối ôi ôi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN