Thất Dạ Đàm - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Thất Dạ Đàm


Chương 11


Đêm Thứ Sáu

Kiếp nạn

Là kiếp nạn định mệnh?! Là lời nguyền ngàn năm?!

Là nghiệp duyên sai lầm?! Là sự trói buộc dai dẳng?!

Tại sao là chàng?! Tại sao lại là chàng?! Tại sao vẫn là chàng?!

***

1.

“Chủ nhân, cặp vợ chồng đó nói nhất định phải gặp để cảm tạ công ơn chủ nhân đã cho họ trú chân.”

Bên ngoài bức rèm, tiếng Đòng Tử nài nỉ bẩm báo.

Dưới bộ áo choàng màu xanh và chiếc mũ nhỏ, lộ ra nguyên hình c

Thật là vô dụng, uổng công nó tu luyện năm trăm năm, khi biến hoá thành người vẫn bị trục trặc. Cũng may bên ngoài tuyết bay đầy trời, trước cửa phòng lại là ánh đuốc màu vàng cam lập loè, mới không bị những người trần mắt thịt nhìn ra.

Tôi nhìn vào gương nhếch mép cười, lơ đãng trả lời: “Chẳng phải đã nói ta là quả phụ, không tiện gặp khách sao?”

Cỏ đuôi chó bộ dạng lúng túng: “Nương tử… nương tử đồng ý nhất định phải cảm tạ chủ nhân, vào ngày mưa tuyết rét buốt thế này, nếu chủ nhân không cho cô ta vào trú chân, đứa con trong bụng cô ta khó giữ được.”

Nghe câu đó lòng tôi lại phiền muộn.

Nghĩ mình đường đường một cây bích đào, trải qua ngàn năm tu luyện, đã sắp thành chính quả, lại bất ngờ được biết, muốn trở thành tiên còn phải trải qua một kiếp nạn nữa.

Vậy là tôi buồn bã vội đi cầu cứu Chung Vu, gã đáng ghét đó ngắm nghía tôi nửa ngày, sau khi đòi tôi cống nạp mấy viên dị thảo tiên đan mới uể oải bấm đốt ngón tay, sau đó thản nhiên phán kiếp nạn của tôi sẽ xảy ra vào năm Tân Tý, tháng Mâu Tuất, tại quan ải Âm Dương.

Tôi hỏi vào ngày nào, gã lại không chịu nói.

Tôi đành đến quan ải Âm Dương chuẩn bị. Vừa hay bay đến nhìn thấy cảnh vật đã thất vọng. Nghe nói chỗ này vốn là rừng rậm nhưng nhiều năm bị hoả hoạn tàn phá, không có loài cây cỏ nào sống được, lại do đường núi hiểm trở, cho nên rất ít người lai vãng. Xem ra đúng là nơi tôi phải chịu kiếp nạn, vậy là tôi liền dựng nhà ở.

Mà trước nay tôi không thích tạm bợ, liền dùng pháp thuật biến ra ngôi nhà to đẹp, có hạc tiên, linh vượn, kỳ hoa dị thảo vô số, lại bắt một tên cỏ đuôi chó đã thành tinh làm gia nhân, tạo nên một lạc viên ở chốn hoang vu này. Kết quả, tôi chưa hưởng thụ được bao lâu, mùa đông mưa tuyết đã ập đến, tuyết rơi liền ba ngày ba đêm, có vẻ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Trận mưa tuyết mang tới phiền phức lớn cho tôi, bắt đầu từ hôm đó, liên tục có khách qua đường xin nghỉ trọ. Tôi đóng cửa không tiếp, họ lại liên tục gõ cửa.

Thật quá đáng, đúng lúc tôi sắp thành tiên, họ đến diễn trò khổ nhục kế, chẳng phải rõ ràng muốn uy hiếp tôi? Nếu không giúp sẽ hao tổn công đức, nếu giúp, họ lại kéo đến quấy quả phiền toái vô cùng.

Tôi chỉ muốn lặng lẽ chấp nhận thử thách cuối cùng, đã đến một nơi hoang vu thế này, mà vẫn gặp bao nhiêu người lạ đến quấy rày, thật quá phiền hà quá phiền hà!

Cỏ đuôi chó rụt rè nhìn tôi, “chuyện này… chủ nhân, thực ra chủ nhân chưa nghĩ tới, biết đâu kiếp nạn của chủ nhân lại chính ở những người đó…”

“Ý ngươi là gì?” Tôi nhướn mày hỏi.

Giọng nó dường như nhẹ hẳn, giơ tay chỉ: “Người kia, chủ nhân nhìn xem, người phụ nữ bụng to đùng kia, có lẽ sắp sinh rồi, liệu có phải đứa trẻ trong bụng cô ta sẽ là chủ nhân?”

Tôi nổi đoá: “Đồ ngốc! Ta sẽ thành tiên, sẽ thành tiên! Không phải đầu thai làm người!” Tôi bực bội, đầu óc rối loạn vì câu nói của cỏ đuôi chó, đành đứng lên, đi gặp đôi vợ chồng rắc rối kia.

Đi qua hành lang đầy hoa, lòng thầm thán phục pháp thuật cao cường của mình, ngồi lầu hồng thượng đẳng, những trạm trổ điêu khắc tinh xảo cầu kỳ, lộng lẫy như do người trời tạo nên, vương cung của Hoàng đế cũng chỉ đến thế. Đang tự đắc, chợt nhìn thấy một người đàn ông, người đó sụp xuống bái lạy, “cảm tạ phu nhân, cảm tạ phu nhân!”

Tôi liếc người đó hai cái: giày hở mép, tóc mai quá dài, người như vậy, không lười biếng thì nghèo rớt. Người này đã có vợ, có lẽ thuộc đối tượng thứ hai.

Người đàn ông đó vội mời tôi vào phòng, tôi đi vào, thấy bên trong một đám người ngồi quây quanh đống lửa, đang rôm rả chuyện trên trời dưới bể, nhìn thấy tôi tất cả đều hạ giọng, ngước nhìn.

Cỏ đuôi chó đi sau tôi giới thiệu: “Đây chính là chủ nhân của tôi.”

Vậy là đám người thi nhau vái tạ, tôi nhìn thấy trong số họ có một phụ nữ bụng chửa vượt mặt, thầm nghĩ: Người này có lẽ là kẻ phiền phức lúc trước nài nỉ nhát định đòi gặp tôi đây! Tôi còn chưa kịp mở miệng, chị ta đi đến, cúi đầu hành lễ chúc vạn phúc: “Dân phụ Trương thị bái tạ phu nhân gia ơn cứu mạng.”

Tôi thầm nghĩ, tôi cho các người ở trọ, đâu phải d lòng tốt nhưng không tiện tỏ thái độ, đành mỉm cười khiêm nhường: “Đâu có, tuyết quá dày, đi lại khó khăn, có câu “ở nhà nhờ mẹ cha, ra đường nhờ bằng hữu” ta dù là phận đàn bà, nhưng cũng hiểu đạo lý tương thân tương ái, cho các vị trú chân lac việc nên làm.”

Đang nói những lời khách khí như vậy, trong đám người bỗng có tiếng cười “khanh khách!”

Tôi nhíu mày, nhìn về phía người vừa cười khiếm nhã như vậy, thấy người đó vận áo chùng lụa màu lam, bên ngoài là chiếc áo choàng da cáo có cổ lông chồn trắng muốt, trông sang nhất trong số khách ở đây nhưng bộ dạng xem chừng đáng ghét nhất.

Muốn biết đáng ghét thế nào, chỉ cần đơn cử một ví dụ.

Nghe nói, vào một năm một tháng một ngày nào đó, gã đột nhiên chạy đến vùng Nam Sơn, giết chết con hồ ly hung ác hoành hành cả ngàn năm ở đó, gây chấn động tam giới được người người vỗ tay, ca tụng công đức.

Tôi đương nhiên cũng kinh ngạc khâm phục không ít, mà trong ấn tượng của tôi, người này mặc dù là chân nhân tu luyện, nhưng xưa nay không coi diệt yêu trừ tà bảo vệ đạo là bổn phận của mình. Quả nhiên khi tôi đi hỏi nguyên do người đó trả lời gọn lỏn ba chữ “trời quá lạnh!”

Có nghĩa là, sở dĩ gã giết con hồ ly hung dữ kia chỉ đơn thuần là vì trời quá lạnh, đúng lúc người đó thiếu chiếc áo choàng da cáo.

Sau khi giết hồ ly mẹ, trong ổ còn một tiểu hồ ly mới sinh, Chung Vu nghĩ ngợi (à quên kẻ đáng ghét đó tên là Chung Vu) rồi đem về nuôi, vậy là lại được dân tình ca ngợi một phen.

Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy gã vừa dịu dàng bón cho tiểu hồ ly ăn, vừa vuốt ve người nó, cười hi ha nói: “Bộ lông đẹp quá, lớn chút nữa là có thể làm găng tay rồi!”

Không biết có phải tiểu hồ ly hiểu lời nói đó, bởi vì ít lâu sau không thấy nó đâu. Tôi hỏi Chung Vu, gã trả lời: “Nó bỏ trốn rồi!” Lại thêm một câu, “bây giờ là mùa hè, không vội…” (cũng chính là nói, đợi đến mùa xuân, gã sẽ đi bắt nó về.)

Tổng hợp tất cả những điều trên, gã Chung Vu này, có thể nói là một kẻ đáng ghét, xảo quyệt ích kỷ nhất trong những bậc tu luyện mà tôi tiếp xúc, nhìn thấy gã ở đây, đầu tôi đột nhiên như phân làm đôi vào lúc quan trọng với tôi thế này, sao gã lại chạy đến đây góp vui.

Tôi vừa chửi rủa gã, vừa nhìn bụng gã phụ nữ kia, liền thấy yên tâm.

Cái thai trong bụng chị ta là đầu thai của một thiếu nữ chết cách đây ba trăm năm, không liên quan đến tôi.

Tâm trạng tốt lên một chút, tôi liền cười có vẻ chân thành, “trời lạnh, ngồi suông cũng vô vị, trong hầm vẫn còn ít rượu ngon, chi bằng lấy ra chiêu đãi chư vị!” Nói đoạn sai cỏ đuôi chó “A Thảo mau mang rượu ra đây!”

Nó trố mắt nhìn tôi một hồi, mới như sực tỉnh quay người chạy đi.

Tôi đi đến trước mặt Chung Vu tiếp tục mỉm cười: “Nghe đồn đạo trưởng pháp thuật cao minh, đằng sau nhà có một số dị vật không biết có thể mời đạo trưởng đến thăm quan?” Chung Vu giũ nhẹ áo chùng, chiếc áo lông cáo óng ánh mềm như nước, khiến tôi rất ngưỡng mộ, còn mặt gã, được chiếc cổ lông chồn trắng muốt tôn lên trông càng tuấn mỹ, dáng vẻ siêu phàm thoát tục tựa tiên nhân.

Thật là vẻ đẹp tai hoạ!

“Vậy thì, mời phu nhân dẫn đường!” Gã cũng cười, nụ cười còn chân thành hơn tôi, nói một câu ngọt lịm như vậy.

2.

Tôi đi trước, gã theo sau vẫn tiếp tục cười: “Ngôi nhà này rất đẹp, hao tổn bao nhiêu linh khí của phu nhân? Phu nhân quả nhiên xưa nay chỉ biết tiêu tốn tâm lực vào những trò vô vị nhất.”

Tôi hừ, “bà cô này thích thế, ngươi đừng lắm chuyện. Huống hồ ta sắp thành tiên, sau khi thành tiên muốn có bao nhiêu linh khí mà chẳng được, còn tiếc gì chút sức mọn đó.”

Chung Vu ngẩn ra một lát, “đã vậy, chúng ta thương lượng, đằng nào sau khi thành tiên phu nhân cũng không cần gì hết, vậy chiếc đai lụa đó…”

“Đừng hòng!” Tôi nói ngay. Thực tình, tôi có thể nhận ra Chung Vu, chính nhờ chiếc đai lưng lụa.

Ngàn năm trước, có một đôi tình nhân hò hẹn dưới tán lá tôi, chàng trai nói với cô thiếu nữ xinh đẹp, sau khi chàng thi đỗ sẽ quay trở về cưới cô, chàng vừa thề thốt vừa cởi chiếc đai lưng lụa màu lam của mình buộc lên đầu cành tôi.

Vậy là sau khi chàng công tử ra đi, thiếu nữ ngày ngày đến gốc cây chờ đợi.

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Chiếc đai lưng bị mưa nắng phai màu, thảm hại vô cùng nhưng thiếu nữ vẫn một mực đợi chờ.

Lúc đó tôi vẫn còn là một cây đào bình thường, đó là lần đầu tiên chứng kiến lòng chung thuỷ và thói bội bạc của con người. Các chị em của tôi rất thích trở thành người, cũng rất hâm mộ con người nhưng với tôi, thế giới loài người thực sự quá phức tạp, phức tạp đến nỗi tôi hoàn toàn không muốn dính dáng đến họ.

Về sau, một ngày kia, thiếu nữ không đến mà từ đó hoàn toàn không đến nữa, tôi nghĩ có lẽ cô gái đã chết. bởi quả thật thời gian đã quá lâu.

Khi một yêu linh trao cho con người vật gì, có nghĩ là kết duyên với con người. Mà tôi đã quyết tâm tu luyện thành tiên, sao có thể dính vào những sự rắc rối đó?

Cho nên Chung Vu cứ bám lấy tôi, còn tôi vẫn không trả, hơn nữa, nhìn kẻ được coi là toàn năng chỉ có đi lừa người, hại người vậy mà đành chịu chết dí ở chỗ tôi quỵ luỵ tôi, tôi lấy làm đắc ý hoan hỉ.

Trong khi tôi đang mừng thầm, lại nghe thấy Chung Vu thở dài: “Ôi chà, vốn định niệm tình chúng ta kết giao đã lâu, bất chấp nguy hiểm có thể làm tổn hại đến đôi mắt trời của mình để giúp phu nhân tra cứu khi nào kiếp nạn đến…”

Định dùng trò đó để kích động ta ư? Đừng hòng!

“Không hề gì, đằng nào ngươi đã nói sẽ xảy ra vào tháng này, ta đã chờ ngàn năm, còn mấy ngày nữa vội gì?”

“Nhưng có thể được nhìn cụ thể kiếp nạn gì.”

Tôi nhướn mày, cười ngọt ngào: “Cũng chẳng cần, muốn thành tiên, đương nhiên phải chịu thử thách, các bậc tiền bối phải qua thử thách để xếp hàng tiên vị, ta nghĩ mình cũng không có vấn đề gì.”

Chung Vu nhìn tôi rất lâu bằng đôi mắt đen láy, đột nhiên bật cười: “Cũng được, vậy thì xin chúc Đào phu nhân công đức viên mãn, nhật bộ đăng thiên!”

“Cảm ơn!” Tôi vừa dứt lời liền nhìn thấy một đường sáng trắng từ trên trời giáng xuống, kèm với một tiếng nổ đinh tai, tôi nhảy về sau một cách bản năng, va vào ngực Chung Vu, bất chấp đau đớn, tôi kinh ngạc hét lên: “Thiên lôi ư?”

Lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chỗ mình vừa đứng đã bị sét đánh thành một hố sâu hoắm, cả mặt đất xung quanh cũng hõm một mảng lớn. Còn hành lang đầy hoa mà tôi đã biến ra cũng cháy thành tro, biến mất.

Tôi hết sức kinh hoàng bởi dị cảnh đó, vội nắm cổ áo Chung Vu hỏi: “Lẽ nào, lẽ nào kiếp nạn kia chính là… là… là ngũ lôi đả hả?”

Chung Vu nheo mắt, bắt chước kiểu cười của tôi, “không sao, tiểu Đào Đào, các vị tiền bối đã thành tiên có thể chịu được, cô nương chắc không có vấn đề gì.”

“Khốn kiếp!”

Nhìn thấy phía chân trời mây đen cuồn cuộn, chớp nhằng nhịt, xem ra cú sét vừa rồi chỉ là khúc dạo đầu, phía sau còn dữ dội hơn, tôi không nói nữa, lập tức quay người chạy về phòng lớn.

Ở đó ít nhất cũng có mười mấy người, cũng thêm đứa trẻ trong bụng người phụ nữ, là nơi dương khí vượng nhất, cho dù cái gì là kiếp nạn cũng có thể bớt khốc liệt. Bởi không thể phá vỡ cân bằng tam giới. Nói cách khác, nếu kiếp nạn này là nhằm vào tôi, thì không thể làm liên luỵ đến những sinh linh khác, trong lúc này còn chỗ nào an toàn hơn ở giữa đám người kia?

Tôi chạy thật nhanh trở về phòng, cỏ đuôi chó đang rót rượu cho mọi người, thấy tôi chạy vội như vậy, ngước nhìn ra ý hỏi.

Còn tôi vừa bước qua cửa, lập tức cảm thấy khí trường khác hẳn, bên ngoài rõ ràng mây dâng lên cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm, trong phòng lại chỉ có tiếng gió nhẹ.

“Các vị… vừa rồi có nghe thấy tiếng sét đánh không?” Tôi hỏi thử.

Người phụ nữ có mang trả lời: “Không, có sét đánh sao?”

Tôi trấn tĩnh lại, xem ra cú sét vừa rồi quả nhiên nhằm vào tôi, cho nên tôi đã tính đúng, bây giờ trốn ở đây là an toàn nhất. Nghĩ vậy, tôi lấy bát rượu từ tay cỏ đuôi chó nói: “Một mình tôi ở Hậu viên cũng buồn, đêm dài lê thê, chi bằng ngồi đây cùng sưởi ấm với các vị, chúng ta cùng kể những chuyện lạ kỳ từng nghe từng biết, các vị thấy thế nào?”

Người phụ nữ có mang cười: “Thì chúng tôi đang kể đây, nếu phu nhân vui lòng tham dự thì còn gì bằng!”

Tôi ngồi xuống bên đống lửa, người bên cạnh cũng ngồi xuống, ngoảnh sang nhìn, thì ra là Chung Vu. Chỉ thấy gã nhướn mày, nhăn nhở: “Hay là kể những chuyện ma quái đi, có lẽ tôi có thể giải đáp cho các vị.”

“Đồ khùng!”

Lại bắt đầu khoe khoang rồi, sợ thiên hạ không biết pháp lực cao cường của mình chắc? Có điều, nói đi cũng phải nói lại, quả thật gã cũng là thuật sỹ có phép thuật cao nhất mấy trăm năm nay, đuổi ma, trừ tà, săn hung thú, có mắt thần bẩm sinh, có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp sau. Ngay cả tôi, muốn biết kiếp nạn của mình khi nào đến cũng phải nhờ đến gã. Bây giờ nghĩ lại, chiếc đai lưng đó, có lẽ là vật duy nhất tôi có thể trói buộc gã.

Nhưng không biết gã có cơ duyên gì với chiếc đai lưng, tại sao nhất định muốn có nó?

3.

Sau khi tôi ngồi xuống, các vị khách bắt đầu kể chuyện. Người đầu tiên là một thương nhân buôn bán dược liệu đi từ Nam đến Bắc.

Câu chuyện của ông ta như sau.

Hàng xóm của ông ta là một đại phú ông giàu có nổi tiếng một vùng, chuyên nghề buôn bán thuyền, được mệnh danh là “vua thuyền”, không có con trai, chỉ có mụn con gái, do có mối thâm giao với Tả tướng đương triều cho nên sau khi mắc hoạ tù đày, liền đem con gái nhờ Tả tướng nuôi giúp. Tả tướng có hai con trai, con trai trưởng bất kham ăn chơi phóng đãng có tiếng, con thứ có tài nức tiếng thiên hạ. Câu chuyện đương nhiên ưng thuận người con thứ, vậy là sau khi ra khỏi đại lao, ông vua thuyền và Tả tướng bàn nhau chuyện liên hôn hai nhà, họ cùng chọn gả cô gái cho người huynh trưởng. Ai ngờ, đêm trước hôn lễ, một trận hoả hoạn đã đốt trụi ngôi lầu cô gái ở, cô gái không chạy thoát, từ giã cõi đời lúc mười bảy xuân xanh.

Tôi cau mày, đột nhiên cảm thấy câu chuyện có vẻ quen quen, hình như đã nghe thấy ở đâu, hơn nữa… nói là chuyện mà nhưng chẳng thấy sợ chút nào!

Thương nhân kể tiếp: “Từ sau khi con gái chết, người hàng xóm của tôi đêm ngày sầu muộn, không lâu sau thì ngã bệnh, ông ta đã chuyển gia đình xuống miền Nam để chữa bệnh nên khu vườn đó bị bỏ hoang. Có điều đêm đêm vẫn nghe thấy tiếng khóc từ khuê phòng nơi cô gái ở vọng ra. Một tối, tôi đang ngắm trăng trong sân, nghe thấy sau bức tường cao có tiếng khóc, vì hiếu kỳ nên tôi liền bắt thang ngó vào…”

Người phụ nữ mang thai nói: “Ông nhìn thấy gì?”

Thương nhân đáp: “Tôi nhìn thấy một cô gái ngồi trên đống đổ nát, người rất gầy, do nhìn từ phía sau nên không nhìn thấy mặt, thầm nghĩ có phải hồn ma cô gái? Liền lấy hết can đảm lên tiếng hỏi, “cô là tiểu thư của Liễu gia phải không? Vì sao lại khóc? Có phải cô bị chết oan?””

Ai ngờ cô ta quay đầu, còn tỏ ra kinh ngạc hơn tôi, “ông nói gì, tôi đang khóc tiểu thư nhà tôi.” Tôi lại hỏi: “Tiểu thư nhà cô? Vậy cô là ai?”

Cô ta nói: “Tôi là Tiểu Triều, a hoàn của Liễu gia “vua thuyền”, tôi ở đây trông nom một phần cho tiểu thư.” Tôi thở phào, thì ra là a hoàn trung thành, ở lại đây không chịu đi. Mấy ngày sau nghe nói đại công tử Tả tướng đổ bệnh qua đời nhưng kể ra cũng hỏi kỳ lạ. Từ sau hôm đó, không nghe thấy tiếng khóc ở khu vườn hoang nữa.

Người phụ nữ có thai than thở: “Khen cho một a hoàn trung thành, thật hiếm hoi…”

Chung Vu thở dài: “A hoàn gì, chính là cô tiểu thư đó. À không, là hồn ma cô tiểu thư đó.”

Thương nhân giật mình: “Tại sao đạo trưởng biết?”

“Tôi hỏi ông, có phải cô ta mặc váy hồng?”

Thương nhân nghĩ một lát: “Đúng”

“Ông không nhìn rõ mặt cô ta, không phải do trời tối, mà là… cô ta hoàn toàn không có mặt. Mặt cô ta đã bị cháy trong vụ hoả hoạn.”

Xung quanh rú lên, khiếp sợ. Tôi nghĩ bụng, Chung Vu đúng là gây nghiệp chướng, biến chuyện a hoàn trung thành, thành câu chuyện ma ly kỳ, lại quên ở đây còn có phụ nữ mang thai, ngộ nhỡ người ta hoảng sợ ảnh hưởng đến thai nhi thì sao?

Chung Vu chợt di chuyển ánh mắt về phía tôi, “thực ra, cô nương cũng biết cô tiểu thư đó!”

“Sao?”

Miệng gã hơi nhếch lên, hai hàng lông mày giãn ra, mắt long lanh. Mỗi khi gã có biểu hiện như vậy, tôi biết chắc chắn gã lại có trò gì bí hiểm. Quả nhiên, câu nói tiếp theo của gã là, “sau này cô nương sẽ biết!”

“Xì! Tiên hoa ta không thèm biết!”

Người kể tiếp theo là một ông già tóc bạc, quần áo rách rưới, không giống người qua đường mà giống người hành khất.

Ông ta hít thở sâu một hơi, ánh mắt dõi nhìn xa xăm, thong thả nói: “Câu chuyện tôi kể, cách đây mấy chục năm rồi… Đúng, hồi đó Tây quốc chúng tôi có một mỹ nhân nổi tiếng tên Đồng Đồng, hoàng tử Thị quốc cầu hôn không thành nhưng mâu thuẫn hai nước khiến chàng hoàng tử phải xuất binh chinh phạt Tây quốc, người cha đáng thương của tiểu thư Đồng Đồng liều chết chống lại bảy ngày bảy đêm cuối cùng vẫn thất bại. Khi thành bị mất, Đồng tiểu thư một mình đi lên thành lầu nhảy xuống, thật đáng thương, nghe nói đầu vỡ, óc bắn tung toé, làm Tam hoàng tử của Thị quốc mặt trắng bệch…”

Tôi lại cau mày: “Sao câu chuyện này cũng thấy quen quen?”

Người phụ nữ mang thai: “Hình như tôi có biết câu chuyện này, bởi vì bên ngoài Yến thành đến bây giờ vẫn còn bia mộ Đồng tiểu thư, khách qua đường đều đặt hoa, thắp hương cho nàng.”

Khuôn mặt ông cụ lộ vẻ kỳ dị, giọng xúc động: “Thực ra tôi đã được gặp Đồng tiểu thư, hàng năm tiểu thư đều theo người nhà lên chùa dâng hương, tôi tận mắt nhìn thấy mấy lần, cho nên tôi nhớ rất rõ khuôn mặt cô ấy.

Phụ nữ mang thai bụm miệng cười: “Thì ra hồi trẻ ông cũng ngưỡng mộ tiểu thư!”

“Tôi không nói cái đó. À, bảy, tám năm sau khi Đồng tiểu thư qua đời, tôi lưu lạc đến miền Bắc, lúc đó nạn ôn dịch hoành hành khắp nơi, tôi cũng bị nhiễm bệnh, chính lúc tôi tưởng mình sắp chết thì gặp Đồng tiểu thư!”

“Thật không thể tưởng tượng, nhưng tôi tuyệt đối không nhận nhầm. Một người đẹp như vậy, đương nhiên không thể quên, hơn nữa, mặc dù dã qua bảy, tám năm, tiểu thư không hề già đi chút nào, vẫn là dáng vẻ tuổi mười lăm mười sáu. Đi theo một người đàn ông áo trắng đeo cây đàn, cùng vào ngôi miếu nát, phát chẩn cho những người bị bệnh ôn dịch chúng tôi. Tiểu thư tận tay bôi thuốc cho tôi, đến bây giờ tôi vẫn nhớ những ngón tay thon thả khéo léo và nụ cười tươi ấm áp tiểu thư đã cười với tôi.”

“Liệu có phải là hồn ma?”

Ông cụ trầm mặc rất lâu, mới nói: “Tiểu thư tuyệt đối không phải là ma, không có ma nào cười dịu dàng như thế, ấm áp như thế?”

Chung Vu lại cười, sờ mũi, “ông nói đúng, nàng ấy quả thực đã không thể coi là hồn ma.”

Người ăn mày ngạc nhiên: “Đạo trưởng cũng biết ư?”

“Trong cơ duyên tạo hoá của mình, nàng ấy đã đi được một nửa, thân đã nửa phần tiên, đương nhiên không thể coi là hồn ma.”

Nói đến đây, Chung Vu lại nhìn tôi vẻ bí hiểm, “thực ra thì, phu nhân cũng có cơ duyên với nàng ấy.”

“Cái gì? Ai có cơ duyên với ai? Sao tôi hoàn toàn không biết?”

Đầu tôi mù đặc như sương nhưng không tiện hỏi, bời vì gã chỉ đợi tôi hỏi là cười nhạo, chọc vào nỗi khổ của tôi, tốt nhất không cho gã cơ hội!

Lúc này, người thứ ba cũng bắt đầu câu chuyện của mình.

Đó là một bà cụ, bà kể: “Khi tôi còn trẻ, từng giúp việc cho một nhà giàu. Chủ nhân là người họ Cung, tiểu thư nhà ấy về sau trở thành hoàng hậu. Nhưng trong họ tộc người có tài nhất phải kể đến Thất Thiếu gia không những dung mạo tuấn tú vô song, mà còn có tài, đỗ đạt cao, lại cũng rất đa tình. Hồi ấy thiếu gia thích một cô gái mù, rất giỏi cầm ca, bất chấp phản đối của gia đình nhất quyết cưới cô ta, không ngờ tân nương lại mất tích trong đêm tân hôn…”

Tôi đang định cau mày, đã nhìn thấy ánh mắt vụt sáng của Chung Vu đang chờ tôi liếc đến, đoán là gã sắp nói chuyện đó liên quan đến tôi, cho nên tôi vội vàng ngồi thẳng người, làm ra vẻ không liên quan, tiếp tục nghe chuyện.

Nhưng trong đầu tôi đang suy nghĩ rất lung tung, nếu hai câu chuyện đầu chỉ có cảm giác rất quen quen, thì chuyện này tôi thậm chí có thể nói ra phần sau của nó bảy năm sau, cô gái mất tích đó lại xuất hiện.

“Thật không ngờ là, bảy năm sau, cô gái đó đột nhiên xuất hiện!” Bà cụ nói với một vẻ kinh ngạc. Quả nhiên đúng như dự đoán của tôi!

Ồ, không phải tôi đoán trúng, thực ra tôi không đoán nhưng lại biết kết cục câu chuyện, đằng nào cũng thế.

“Không những xuất hiện mà mắt không còn mù nữa! Thất thiếu gia sung sướng, lại muốn cưới cô ấy nhưng đám kẻ ăn người ở chúng tôi suốt ngày bàn tán, cô gái đó rất có thể là hồn ma mượn xác! Bởi vì cô ta đi lại không hề phát ra tiếng, tai thính vô cùng, nói ở xa trăm trượng cũng nghe thấy rõ… Nhưng chuyện ly kỳ, đáng sợ nhất là, mấy năm sau tôi được sai đến quét dọn từ đường họ Cung. Hôm đó không cẩn thận chạm vào một tấm bài vị, vậy là nhìn thấy cái giá bên cạnh dịch chuyển, lộ ra một cánh cửa bí mật. Mặc dù tôi biết, những gia tộc giàu có ít nhiều có những bí mật người ngoài không thể biết nhưng cũng không nén được tò mò, liền đánh bạo đi vào xem. Kết quả… mọi người thử đoán, tôi nhìn thấy gì?”

“Bà nhìn thấy gì?” Người phụ nữ mang thai nhanh miệng hỏi.

Bà cụ hạ giọng: “Tôi nhìn thấy… bên trong một băng động, giữa có chiếc quan tài thuỷ tinh, còn Thất phu nhan của chúng tôi nằm trong đó!”

“Ôi!” Mọi người rú lên.

“Lúc đó tôi đã sợ đến độ vừa lăn vừa bò ra ngoài, không dám hé răng với bất kỳ ai! Ngày hôm sau tôi mượn cớ ốm yếu xin về quê! Thật đáng sợ, các vị nói xem, thế là thế nào? Rõ ràng đã chết, lại quay về…” Bà cụ nói một thôi, vừa xoa tay vừa than vãn: “Đó là cơn ác mộng lớn nhất đời tôi, may mà đã mấy chục năm, nghe nói sau khi hoàng hậu qua đời, họ Cung cũng sa sút, tôi mới dám nói ra chuyện này, đáng sợ quá! Đáng sợ quá…”

Chung Vu cười cười, nói: “Thực ra lão bà không cần phải sợ, trong câu chuyện của hai vị khách vừa rồi, họ đều gặp ma, chỉ có lão bà là gặp một người còn sống.”

Bà cụ trợn mắt: “Cái gì? Đạo trưởng nói người nằm trong quan tài đó là một người sống?”

“Người trong quan tài và người lão bà gặp về sau không phải một người, người trong quan tài đương nhiên đã chết nhưng người bên ngoài là người sống thực sự.”

Bà cụ băn khoăn: “Tôi không hiểu!”

Chung Vu đảo mắt, chỉ về phía tôi: “Phu nhân đây sẽ nói rõ với lão bà!”

“Này!” Tôi nhảy lên: “Liên quan gì đến tôi? Tôi không biết!”

“Phu nhân không biết thực ư?” Ánh mắt sắc lẹm của Chung Vu làm tôi có cảm giác gã nhìn thấu tôi. Tôi hơi hoảng nhưng vẫn ngồi thẳng lưng, nói: “Đúng, tôi không biết, không biết, không biết, không biết!”

Tôi lập tức phản đối, không ngờ gã nghẹo đầu, nói thản nhiên: “Không biết thì thôi, tiếp theo đến lượt ai đây? Xin mời tiếp tục…”

“Câu chuyện này chính tôi trải qua…” Người nói ngồi ở góc trong cùng, giọng trong trẻo thanh thanh, làm tôi bất giác ngoái lại nhìn kỹ, nhìn xong chợt “ối” một tiếng.

Đó là một cô gái chừng ba mươi tuổi, trang phục giản dị, mặc mũi đẹp như tranh, ánh mắt khiêm nhường, cử chỉ đoan trang, khiến người ta nhìn là có thiện cảm.

Hình như cảm thấy ánh mắt của tôi, cô người mắt, mỉm cười với tôi, cảm thấy quen thuộc càng rõ.

Quả thực tôi đã gặp cô ta!

Chắc chắn là thế!

Nhưng, cái đầu đáng ghét của tôi, không thể nhớ ra đã gặp vào lúc nào. Cũng thật kỳ lạ, về lý mà nói, tôi đã sắp thành tiên, linh khí phải r siêu phàm, tại sao lại mất ký ức, không thể nhớ ra?

Lòng rối như tơ, trong khi giọng nói thanh thanh của cô gái lại nhẹ nhàng truyền vào tai tôi.

“Các vị có tin không? Nếu một người sau khi chết vẫn còn lưu luyến và nỗi xót thương sâu sắc đối với cõi trần, linh hồn sẽ vẫn lưu lại nhân gian. Thực ra, tôi vốn không tin nhưng bây giờ tôi thực sự đã tin… bởi vì tôi chứng kiến chuyện xảy ra đối với chính tỷ tỷ tôi.”

Tôi nhớ ra…

Cô gái đó bị chết vì bệnh, cô một lòng ngưỡng mộ Cửu hoàng tử đương triều, nên đã dùng tôi tay khéo léo độc nhất vô nhị thêu bức tranh dâng lên hoàng thượng, hoàng thượng hỏi: “Muốn ban thưởng gì?”, cô gái nói, “tôi muốn lấy Cửu hoàng tử”.

“Tần vương không đồng ý, vậy là tỷ tỷ tôi về nhà đổ bệnh liệt giường không dậy được, ba ngày sau thì qua đời. Hai năm sau, tôi cùng thúc phụ vào cung, phụng mệnh chữa trị cho Cửu hoàng tử lâm trọng bệnh, được tận mắt nhìn thấy vị Cửu hoàng tử lừng danh đó.” Cô gái nói đến đây, đôi mắt tư lự ẩn chứa bao điều, đó là lòng ngưỡng mộ, nỗi buồn và sự tiếc nuối sâu xa. “Tỷ tỷ tôi đã không yêu nhầm người, Cửu hoàng tử đích thực là long phượng, lại có trái tim nhân hậu cao quý trong sáng như ngọc minh châu. Đáng tiếc chàng bị bệnh quá nặng, đã ăn vào xương cốt, mọi linh dược đều vô hiệu, chàng sắp chết. Nhưng trước lúc chết, chàng bày tỏ ý nguyện muốn trở về Bắc ải nơi chàng đã chinh chiến trọn cuộc đời ngắn ngủi của mình. Tôi cùng đoàn tuỳ tùng của chàng đi đến đó, cũng chính tại đây tôi gặp lại tỷ tỷ của tôi đã chết hai năm trước. Tỷ tỷ bay liệng trên không, dừng lại trước mặt tôi và Cửu hoàng tử, cuối cùng tỷ đã dùng chút linh khí, hồn phách cuối cùng của mình cứu sống chàng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN