Thất Dạ Đàm
Chương 9
Đêm Thứ Năm
Tiểu hồ ly
Một cơ thể có thể ôm, làn hơi thở có thể cảm nhận, niềm vui bên nhau… hạnh phúc đó, thật đáng ước ao ngưỡng mộ.
***
1.
“Đi ra!”
Tôi cầm cái chổi đuổi sinh vật trước mặt.
Đó là một con hồ ly rất nhỏ, toàn thân lông trắng dính đầy bùn đất lại ngấm nước mưa trông rất thảm hại. Nhưng tôi không có thói quen thương xót kẻ dị tộc xâm chiếm địa bàn của mình, vậy nên tôi tiếp tục trừng mắt quát: “Đi ra, đi ra! Không được vào đây! Đây là nhà tôi!”
Nói là nhà nhưng thực ra chỉ là túp lều hai gian ở giữa lưng chừng núi do bị bỏ hoang lâu ngày nên đã trở nên mục nát thảm hại, nhưng đối với một hồn ma như vậy đã là tốt lắm rồi.
Vì vậy tôi quyết giữ mảnh đất của mình, cho dù con hồ ly nhỏ trông rất tội nghiệp, chân trái bị thương vẫn còn chảy máu tôi cũng chẳng động lòng.
“Sao ngươi còn chưa đi? Cho ngươi hay, trên ngọn núi này có Thiên Nhất thánh quán. Đã nghe danh thánh quán đó chưa? Đấy là nơi tu luyện của những đạo trưởng đáng sợ nhất. Bọn họ rất thích những tiểu yêu hồ ly! Ngươi sẽ là món bồi bổ giúp họ luyện linh đan!”
Tôi không nói đùa, ngọn núi này được gọi là núi Bà La cao tới hai ngàn ba trăm bốn mươi trượng có dư, mà đỉnh cao nhất chính là Thiên Nhất thánh quán lừng danh. Quốc sư đương triều, quốc sư tiền triều và quốc sư các triều trước đều xuất thân từ đây. Vì vậy mỗi năm có tới hai ngàn năm trăm người lặn lội từ xa đến thành tâm ba khấu chín vái, lên núi thỉnh các đạp trưởng bắt yêu trừ tà, gọi hồn cầu phúc… Có điều, họ đều đi từ hướng chính Bắc của núi còn gian lều của tôi lại ở phía Nam đằng sau núi, bốn bề đều là rừng cây rậm rạp và dốc núi dựng đứng, cho nên không có ai lai vãng.
Vì vậy, với trận mưa to như thế, một con hồ ly bé tý sao có thể xuất hiện ở đây? Tôi cũng chẳng buồn nghĩ, chỉ muốn đuổi nó đi để làm tiếp công việc của mình. Tiểu hồ ly ngẩng đầu đau đáu nhìn tôi, ngoài cửa sổ, một tia chớp vụt qua, chiếu vào đôi mắt trong veo của nó giống như tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua màn đêm, khiến tôi giật mình.
Còn nó vẫn không nói gì, cúi đầu lặng lẽ quay đi, chân trái tập tễnh. Bên ngoài lều có cây hoè ngàn năm tuổi, là khô rụng tầng tầng lớp lớp dưới gốc, lúc này mưa xối xả lớp lá ướt đẫm. Nó đi đến rúc dưới lớp lá ẩm ướt, thân hình bé nhỏ run bần bật, có lẽ là rất lạnh. Nhìn cảnh đó tôi thấu bứt rứt, vội đóng cửa để không phải nhìn, tiếp tục đan áo.
Chiếc áo đay này tôi phải đợi cây đay mười năm tuổi, rồi đốn về ngâm nước, tước nhỏ, phơi khô kéo thành sợi. Trong suốt quá trình đó, thường lực bất tòng tâm, có lúc ngón tay bị sợi đay cứa rách đau rát không thể làm việc được. Mỗi lần như vậy tôi lại hận mình trở thành ma, lòng lại sầu muộn khôn xiết.
Mưa sầm sập, túp lều bắt đầu dột, tôi vội vàng di chuyển các sọt, tôi ướt không sao nhưng cái đay quý giá của tôi không thể bị hỏng. Lúc này mặc dù trời tối nhưng vẫn như giữa trưa, vào những lúc như thế này năng lực của tôi luôn yếu nhất. Vì vậy dốc hết sức tôi cũng chỉ có thể làm cho cái sọt lún sâu hơn vào vũng nước. Tôi nhìn bó sợi đay trong sọt, âm thầm tuyệt vọng.
Tôi giậm chân nghiến răng, cuối cùng đứng lên mở cửa xông ra ngoài hét: “Vào đây cho ta!”
Tiểu hồ ly ngẩng đầu ánh mắt có vẻ ngạc nhiên, tôi lại sầm mặt lạnh lùng: “Không cho mi vào không, cần giúp ta một việc.”
2.
Ly Hi là đứa trẻ kì lạ.
Tôi không nhìn ra tuổi của hồ ly nhưng nhìn lúc nó biến thành người, tôi đoán nhiều nhất nó không quá một trăm tuổi.
Nó không giống những yêu quái nghịch ngợm khá, rất trầm lạnh, không ăn tanh, đi rất chậm, mặt trầm tư rất có dáng một thư sinh yếu đuối, không chịu được vất vả, làm tôi khó chịu. Vì vậy tôi thường làm khó cho nó, bắt nó vò mềm đay, dọi mái nhà, xuống dưới ăn trộm khung cửi, làm mọi việc mà ban ngày không thể làm.
Nó luôn luôn chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ chấp nhận.
Vậy là, ngôi lều nát được tu sửa, không dột nữa. Trong lều chất đầy những bó sợi đay tôi cần, thậm chí nó còn trồng rất nhiều hoa trước lều, gió tháng ba ấm áp, hoa tím nở rộ. Mặc dù tôi không ngửi thấy mùi hương nhưng sắc hoa diễm lệ, vẫn làm tôi hứng thú.
Tôi hỏi nó: “Ngươi chỉ có một mình sao? Họ hàng đâu?”
Nó lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Ngươi từ đâu tới? Tại sao chạy đến Bà La sơn này?”
Nó vẫn lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Vì sao chân bị thương?”
Thấy nó sắp lắc đầu, tôi tức giận, tóm lấy mặt nó lắc sang hai bên, “tại sao không nói gì, cho ngươi biết, ta hỏi thì phải trả lời, nếu không ta đuổi đi! Không cho ở nữa!”
Nó ngước mắt, đăm đăm nhìn tôi, ánh mắt trong veo đó như xuyên vào hồn tôi. Tôi run lên, cuối cùng nó mở miệng, giọng rất nhỏ, hơi khàn nhưng rất dễ nghe, “tỷ sẽ không làm thế!”
“Cái… cái gì?”
Nó chậm rãi: “Tỷ cần tôi giúp dệt sa, cho nên sẽ không đuổi tôi.”
Tôi cứng lưỡi… lẽ nào… người ta thường nói, trong các loài sinh vật, hồ ly là đáng ghét nhất, cho dù một con hồ ly lặng lẽ ít nói, cũng có bản lĩnh làm người khác tức chết.
Để che giấu sự lúng túng, tôi giận dữ quát: “Ngươi biết ngươi là nô bộc thì tốt, mau đi làm đi! Cái này, cái kia, cái kia nữa, dệt hết cho ta!”
Nó lại đến bên khung cửi, bắt đầu dệt, tiếng lách cách vang vọng trong lều, cửa sổ mở hé, tôi ngẩng nhìn bầu trời bên ngoài, đó là ánh trăng mờ thê thảm, giống như bức màn sa xuyên thấu cơ thể tôi, rơi xuống đất, không chiếu ra được cái bóng tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn.
Bởi vì, ngày mai… ngày mai lại là ngày mồng một.
Mồng một hàng tháng, là ngày Thiên Nhất quán mở đàn luận đạo, vào mỗi dịp này, trên núi vang lên tiếng niệm phật, chúng sinh náo nhiệt. Náo nhiệt đến mức khiến tôi thấy buồn.
“Này!” Tôi mở gọi nó: “Mi nói xem, ngày mai… có mưa không?”
Nó ngẩng nhìn trời, ánh mắt dò hỏi liếc tôi.
Tôi lại nghiêng đầu, gục vào cánh tay, giọng nói như tờ giấy chìm trong nước, khi nổi lên đã biến hình, “nếu có mưa thì tốt!”
Nhưng bầu trời bên ngoài đầy sao, nền trời cao xanh không gợn mây, có thể thấy, ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp.
Thật là… buồn…
3.
Mặc dù hồn ma thực ra không cần cảm giác, nhưng để tích luỹ sức lực dệt áo, mỗi ngày tôi đều vẫn nghỉ ngơi đúng giờ. Khi nghỉ ngơi, tôi sẽ rơi vào trạng thái phiêu diêu lơ lửng, cảm giác đó rất giống nằm mơ.
Đêm đó tôi mơ một giấc ly kỳ.
Tôi nhìn thấy một đôi mắt đỏ yêu dị, một hàm răng sắc, ánh lửa rực trời, có chàng trai đang bay, đang chạy, như tìm kiếm gì nhưng tôi biết, chàng vĩnh viễn tìm không thấy, chính lúc đó có người lay tôi, tôi mở mắt, là Ly Hi.
Tôi bực mình, vì bị quấy rầy giấc ngủ, liền trừng mắt, tức giận quát: “Làm gì vậy?”
Nó hất hàm về phía nào đó, tôi nhìn theo, thấy từ mái tranh ngoài cửa sổ, từng chuỗi giọt nước rơi xuống mưa rồi.
Tôi lao ra cửa sổ, thò đầu ra ngoài, không phải là cảm giác, cũng không phải là ảo giác, bên ngoài thực sự mưa rồi mưa nhỏ tí tách, bầu trời u ám, mây vần vũ tầng tầng, che đi ánh nắng mà tôi sợ nhất.
Tôi run run giơ tay, giọt mưa trên đầu ngón tay, rơi xuống, hình như tôi cảm thấy hơi lạnh, đột nhiên bội phần xúc động, quay người nắm vai Ly Hi, “mưa rồi, mưa rồi! Mưa thật rồi!”
Nó nhìn tôi, vẫn không biểu lộ gì.
Nhưng, lúc này tôi đã không còn bận tâm đến thái độ của Ly Hi nữa, tôi đang chìm trong niềm hoan hỉ, vui vẻ nói: “Tốt quá, vậy là ta có thể lên núi! Ta có thẻ vào trong quán…”
Cuối cùng nó ngạc nhiên hỏi: “Tỷ muốn đến Thiên Nhất quán?
“Đúng thế! Ngày mai là mồng một, họ sẽ lập đàn giảng đạo, tất cả các vị đạo trưởng đều tham gia! Nhất định rất long trọng!”
Nó nhìn tôi như nhìn một kẻ điên, lát sau, nói hai chữ: “Sẽ chết!”
Tôi nháy mắt lè lưỡi với nó, “không đâu! Ai bảo ma thì không được nghe giảng đạo? Ta sẽ đi!” Nói đến đây, tôi lập tức bay qua cửa sổ, bay thẳng lên núi.
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, mặc dù có mưa, các thiện nam tín nữ thành kính vẫn nối nhau che ô lên núi, từ xa đã nhìn thấy đoàn người rồng rắn đi lên, con đường vào đạo quán động như nêm.
Tôi bay đến cậy hoè trước đạo quán, từ vị trí đó, có thể nhìn rõ quang cảnh trước điện, trên pháp đàn cao bảy trượng, các đạo sỹ ngồi thành hai hàng theo thứ tự, mà ở vị trí nổi bật nhất chính giữa chính là đương kim Thiên Nhất quán, quán chủ Trang Duy.
Ánh mắt tôi lưu luyến dừng trên người chàng.
Chàng quả là người đàn ông đẹp tuyệt vời. Đẹp đến mức, để một người đàn ông như thế xuất gia, gần như là tội lỗi.
Các đạo sỹ đều nhất loạt vận đạo phục màu xanh nhưng không ai mặc đẹp như chàng, các gọi là siêu phàm thoát tục, hồn cốt tựa tiên chính là thế.
Phải, tôi sở dĩ lưu luyến Bà La sơn mãi không đi, mặc dù biết, một khi phát hiện nhất định sẽ bị các đạo sỹ diệt trừ, cũng không muốn rời đi, chính bởi vì Trang Duy.
4.
Mười năm trước tôi đã đến đây, nghe Trang Duy thuyết pháp.
Chỉ cần không có ánh mặt trời, là tôi có thể bay lên núi, sau đó ngồi trên một cây to, nhìn chàng thỉnh thoảng đi qua điện, gió làm bay một góc áo chùng của chàng, thổi lại phía tôi, trong gió thoang thoảng mùi hương của chàng.
Dù chỉ nhìn từ xa như vậy tôi cũng thấy thoả mãn.
Có lúc chàng cũng xuống núi nhưng ngày mồng một, nhất định trở về. Tôi liền cầu mong có mưa, để tôi có thể nhìn thấy chàng.
Giống như lúc này, nhìn chàng ung dung thuyết pháp, những hạt hạnh phúc lan khắp người tôi, đó là cảm giác ấm áp đã lâu không thấy.
Cành cây hơi trĩu xuống, cảm giác có dị vật, tôi ngoái đầu, kinh ngạc, “sao ngươi cũng đến đây?”
Ly Hi trở lại hình hài hồ ly, ngồi trên cành cây bên cạnh tôi, hai tai liên tục vẫy, đuôi liên tục ve vẩy. Tôi phát hoảng, “sao xuất hiện với bộ dạng này?”
“Mau đi thôi! Nếu bị phát hiện là nguy! Không những tự tìm cái chết, mà còn liên luỵ đến ta!” Tôi giơ tay chạm vào nó, nó lại tung chân nhảy xuống trước điện.
Đám người đột nhiên ào lên, kêu to.
Hết rồi, tôi nghĩ: Lần này đúng là tự lao vào lưới!
Thấy các đạo sỹ đứng lên, cả một mảng màu xanh xao động, màu lông trắng của Ly Hi rất nổi bật, đang lao về phía Trang Duy.
Trang Duy vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, không hoảng hốt như các đạo sỹ khác, thấy nó lao đến cũng chỉ nhẹ nhàng phất cây phất trần trong tay. Trong nháy mắt, dường như tôi nhìn thấy từ cây phất trần nở ra một đoá hoa sen, chợt nở xoè, rồi bay mất.
Còn Ly Hi bị đẩy hất về sau.
Nó lộn mấy vòng về phía sau, khi rơi xuống đất đã bị các đạo sỹ vây chặt.
Đồ ngốc! Sao lại tự chui đầu vào lưới như thế!
Tôi rát bực, muốn mặc kệ nó nhưng không biết vì sao, cơ thể lại phản ứng một cách vô ý thức bay đến, thổi một luồng gió đen, làm các đạo sỹ phải nhắm mắt, sau đó túm lấy vuốt trái của nó, quát: “Đi!”
Thấp thoáng nghe các đạo sỹ kêu lên, “sao lại còn một con ma nữa? Mau, ngăn chúng lại…”
Lúc này, Ly Hy niệm pháp quyết, vạch ra một kết giới ánh sáng hình tròn, ngăn các đạo sỹ bên ngoài. Còn tôi, không kịp nhìn kỹ, chỉ kéo nó bay trở về ngôi lều phía sườn Nam quả núi.
Khi đã xác định chắc chắn không có ai đuổi theo, tôi quẳng nó ra, tức giận quát: “Mi cố tình phải không?”
Nó rơi trên đất “phầng” một cái tiếng biến thành một thiếu niên, ngẩng khuôn mặt trắng trẻo ngây thơ, lặng lẽ nhìn tôi, nét mặt buồn buồn lại có vẻ gì khác lạ.
“Mi là lợn hả? Lợn cũng thông minh hơn mi! Lại dám khiêu khích bọn họ! Thật là, tại sao ta lại cứu mi, lần này mi hại ta phải lộ hình! Mi đúng là đồ tiểu yêu phiền phức! Nếu biết thế này, hôm đó đã không cưu mang mi! Mi có biết bao lâu rồi ta không nhìn thấy Trang Duy không? Một trăm bảy mươi ba ngày! Bởi vì liên tục mồng một mấy tháng, đều có nắng quá to, khó khăn mãi mới mong được ngày mưa, lại bị ngươi phá hỏng! Mi đền di! Đền ta đi” Tôi túm áo nó ra sức lắc, mỗi lúc càng tức, mỗi lúc càng không cam lòng, cuối cùng dứt khoát đẩy nó ra khỏi nhà. “Mi đi ngay, đi ngay, từ đâu đến thì quay về đấy, từ nay đừng xuất hiện trước mặt ta!”
Tôi đóng sập tấm ván cửa, khung cửa rung lên, sau đó cả người bải hoài cũng ngồi sụp xuống đất.
Sự mệt mỏi và tuyệt vọng chưa từng co trùm lên tôi. Tôi biết, mình rất vô lý, tôi cũng biết bên ngoài đang mưa, tôi càng biết thực ra cậu thiếu niên đó không còn nơi nào để đi nếu có nó đã đi rồi, sao còn ở đây chịu khổ sở hầu hạ tôi. Nghĩ tới từ nay có lẽ tôi không thể lén đến gần Thiên Nhất quán ngắm nhìn Trang Duy nữa, lại buồn tê tái. Tất cả là do Ly Hi gây ra, do Ly Hi gây ra!
Sao dạo trước tôi lại hồ đồ cưu mang nó, nếu không có nó, sẽ không xảy ra chuyện hôm nay. Nếu không có nó thì tốt biết bao… tôi gục đầy vào hai tay, mặc cho tiếng gió mưa bên ngoài rên rỉ, từng tiếng từng tiếng, tha thiết gọi: “Trang Duy, Trang Duy, Trang Duy…”
5.
Lần đầu tiên gặp Trang Duy chính là hôm chàng lên núi bái sư học nghề.
Đó là một mùa đông khắc nghiệt, trời rét buốt, mưa tuyết dày đặc phủ kín Bà La sơn biến nó thành ngọn núi băng. Còn chàng đầu trần, cả người loang lổ máu, lê từng bước lên núi, quỳ trước cổng quán môn.
Quán chủ Anh Đông lúc đó không có ý nhận thêm đồ đệ nhưng chàng nhất quyết không chịu đi, quỳ suốt ba ngày ba đêm trước quán.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, chàng vẫn quỳ bất động, trong tay nắm chặt một tấm áo rách tả tơi. Khuôn mặt anh tú trầm lặng như nước.
Cuối cùng quán chủ mềm lòng, khi các đạo sỹ dìu chàng đứng lên,đầu gối chàng đã tụ huyết tím bầm đông cứng, sau đó không thể đi lại được.
Trong ba sau canh giờ suốt ba ngày đêm đó, tôi luôn đứng từ xa nhìn chàng, cảm động tận đáy lòng bởi sự nhẫn nại và quyết tâm của chàng. Tôi chưa từng thấy người nào kiên nhẫn như thế, sau đó chàng trở thành tất cả đất trời của tôi.
Phải, Trang Duy, là người đàn ông tôi yêu nhất giữa cõi càn khôn này. Cho dù, chàng là người, tôi là hồn ma, chàng là đạo sỹ, tôi là oan hồn.
Tôi yêu chàng âm thầm dường như không có bất cứ hy vọng nào, chỉ cần nhìn thấy chàng đã là hạnh phúc lớn nhất của tôi. Còn bây giờ, tất cả đã bị Ly Hi phá hỏng, sao tôi không đau lòng?
Thời gian lặng lẽ trôi qua như vậy, trong lều mỗi lúc một tối, trời tối dần và buổi thuyết pháp chắc đã kết thúc. Từ năm ngoái, sau khi được phong quán chủ, chàng bận rộn hơn nhiều, nên tôi có lên xuống núi lén nhìn chàng nhưng không mấy khi gặp.
Đầu vừa nghĩ chân đã đứng lên, mở cửa, đập ngay vào một người đứng ngoài, làm người đó suýt ngã. Thì ra là Ly Hi, nó vẫn chưa đi!
Cả người nó ngấm mưa, đầu tóc, quần áo ướt sũng, tôi nhìn nó, rồi lùi lại, đóng sập cửa lần nữa.
Trong lều tối om, ở góc tường phía Tây, có mấy cái hòm, sọt để ngay ngắn, nghĩ tới tất cả những cái đó là do Ly Hi làm, vậy mà tôi lại tống cậu ta ra khỏi cửa trong tiết trời mưa gió thế này, mắt lại thấy cay cay, tôi mím môi, cắn răng. Cuối cùng tôi giận dữ hét lên một tiếng, giật cánh cửa, mắng té tát: “Đã bảo đi đi cơ mà, sao còn đứng đó, nói cho mi biết, đừng có đứng lì ở đấy, đừng tưởng tỏ ra tội nghiệp mà ta mềm lòng tha thứ cho…”
Nó đột nhiên mở miệng: “Tại sao lại cứu tôi?”
Tôi ngớ người, “cái
Nó ngẩng đầu, đôi đồng tử như thuỷ tinh lóng lánh tựa sao sớm, xuyên qua mái tóc dài ướt sũng, ánh lên khuôn mặt tái nhợt, nhìn tôi đăm đăm, thủng thẳng nói: “Đừng cứu tôi có phải hơn không? Tại sao không náu ở trên cây? Tại sao không lường hậu quả bay ra cứu tôi?”
“Ta…” bị nó vặn lại, tôi bối rối ngớ người. Làm sao tôi biết lúc đó dây thần kinh nào của tôi bị hỏng, bất ngờ xông ra, “ta không thèm cứu mi! Ta vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với mi, tại mi vô duyên vô cớ chạy đến chỗ ta, ở lì không đi. Nhưng ta không động lòng, bởi ta thấy mi có thể làm việc vặt cho ta nên mới cứu mi, đó chỉ là việc ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.”
Khi tôi nói liền ba câu “ngoài ý muốn” đột nhiên nó bước đến, ôm lấy tôi, khi người nó chạm vào tôi, tôi liền dừng lại.
Cả người không kịp phản ứng, vậy là bị nó xô ngã xuống đất.
Dù là hơi ấm từ người nó hay nền đất bằng phẳng đều phi thực, tựa như ảo giác.
Tôi ngây người nhìn trần ngôi lều tranh, không hiểu xảy ra chuyện gì tại sao nó lại ôm tôi? Và tại sao nó ôm được tôi?
Ở khoảng cách gần như vậy, khiến giọng nói của nó trở nên đặc biệt rõ ràng cùng với tiếng tim đập từng nhịp, truyền vào tai tôi.
“Cảm ơn!”
Mũi tôi cay cay. Đột nhiên có gì đổ vỡ, gió to làm ngôi lều run lên, tôi nghĩ có lẽ mình đã khóc, nếu không, tại sao mắt lại mỗi lúc một mờ!?
“Ly Hi… ta… ta…” Tại sao hồn ma không thể khóc? Cho dù buồn, đau khổ, mắt cay xè khó chịu, mặc dù tôi biết mình đã khóc nhưng không có nước mắt, cơ thể hư vô không chảy ra được dịch thể có màu có dạng đó mà chính dịch thể đó mới là bằng chứng của sự tồn tại.
“Ta thực sự rất thích Trang Duy.”
Nó gục đầu lên vai tôi, tôi không nhìn thấy sắc mặt nó, chỉ cảm thấy cơ thể nó run lên, sau đó ôm tôi càng chặt.
“Nhưng… nhưng… Tại sao ta tra, còn chàng là đạo sỹ trừ ma? Tại sao ông trời lại bắt ta làm con ma như vậy mà gặp một người như chàng?”
Giữa ta và chàng có một khoảng cách không thể vượt qua.
Nỗi quyến luyến không thể nào kiềm chế.
Một tương lai vô vọng.
Thế lực nào trong âm giới đã sắp đặt số phận, khiến tôi gặp cảnh ngộ này?
Giống như trong cõi ma dài dằng dặc của tôi, tại sao lại xuất hiện con hồ ly trong hình hài chàng thiếu niên này?
Tôi không hiểu.
6.
Tôi và Ly Hi hoà giải một cách lạ lùng như vậy, tôi không đuổi nó đi nữa, nó lại tiếp tục lẳng lặng giúp tôi hái đay, nhuộm mày, lầm rất nhiều việc tôi không làm được.
Mùa xuân ấm dần, hoa trước lều mỗi ngày càng thắm sắc, hàng ngày tôi đều tưới nước cho chúng, mong chúng tươi lâu.
Hôm nay Ly Hi đã xuống núi tìm kim cho tôi, tôi đang tưới hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Đó là tiếng chân con người, không phải một mà là hai người. Tôi hơi ngạc nhiên, ai có thể đến đây?
Rõ ràng biết người ta không nhìn thấy mình nhưng tôi vẫn tránh vào trong lều, ngó ra, nhìn thấy bóng áo chùng màu xanh xuyên rừng đi đến phía tôi là đạo sỹ của Thiên Nhất quán.
Lẽ nào hành tung của tôi và Ly Hi bị bọn họ phát hiện, đuổi đến tận đây? Tôi đang căng thẳng, lại nhìn thấy trong rừng một bóng váy hồng đi ra, người thứ ba lại là một cô gái trẻ.
Cô gái đó tươi cười nói: “Các vị thực biết chọn địa điểm, lại biết nơi này có sẵn nhà. A, đằng trước lại còn trồng hoa Chân mỹ nhân đẹp như thế!”
Đạo sỹ “ồ” một tiếng, “ta còn nhớ trước đây chỗ này không có hoa đó…” Lời vừa dứt, cô gái đã quấn lấy chàng trai như dây leo thân cây, giọng nũng nịu: “Từ khi rời kinh đo, thiếp luôn nhớ chàng, chàng… cũng nhớ thiếp chứ?”
“Hồng Châu!” Đạo sỹ âu yếm gọi tên cô, hai người đứng ôm nhau.
Tôi thở phào, thì ra không phải họ đến tìm tôi mà là một đạo sỹ nào đó phá giới, đến đây tình tứ với người yêu. Tôi nhìn hai người, cảm thấy hơi buồn cười, lại hơi ngưỡng mộ dù gì họ cũng đang yêu nhau.
Có thể ôm nhau.
Cảm nhận hơi thở của nhau.
Tâm đầu ý hợp, vui vẻ bên nhau… thật đáng ngưỡng mộ.
Nghĩ đến mình, tôi bất giác thở dài, khi tôi ý thức được chuyện chẳng lành, đã thấy đạo sỹ đó nhảy lên quát to: “Ai?”
Ánh mắt người đó cực kỳ sức bén quét đến nơi tôi ẩn náu, tôi có cảm giác người mình bị xuyên thấu, người này pháp lực không tồi, tôi tuyệt đối không phải là đối thủ!
Tôi vội quay người định bỏ chạy, hay tia lửa theo thế gọng kìm đã bay về phía tôi, ánh lửa hồng rựa đó khiến tôi nhớ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ, chân bỗng loạng choạng, chính trong chớp mắt đó, một tấm lưới khổng lồ đã quăng ra trùm lên tôi.
Đạo sỹ xông đến trước mặt tôi, cười khẩy: “Yêu nghiệt! Lại còn định trốn ư?”
Tiếng Hồng Châu run run: “Đây… đây là gì vậy?”
Đạo sỹ ôm cô ta, “đừng sợ, chỉ là một cô hồn dã quỷ thôi! À, nàng vẫn muốn biết ta trừ yêu thế nào? Lần này ta cho nàng được toại nguyện, bằng lòng không?”
Mắt Hồng Châu lúng liếng, tươi cười: “Tốt quá! Tốt quá! Thiếp muốn xem chàng có bản lĩnh gì!”
Tim tôi chìm xuống.
Bây giờ tôi càng yếu đuối, đơn độc, ngón tay đạo sỹ vừa chỉ, tấm lưới trùm lên tôi lập tức phụt ra ngọn lửa nuốt chửng tôi.
Á lửa… hình bóng chàng trai bao lần xuất hiện trong giấc mộng của tôi, cuống cuồng chạy khắp nơi, hớt hải thét gọi, tìm kiếm…
Chuyện cũ ùa về mà lúc này tôi chỉ có thể co rúm người, ôm đầu thét lên cầu cứu: “Đừng, đừng, đừng…”
“Tôi không hại ai! Tôi không muốn hồn phách tiêu tan! Tôi không muốn biến mất như vậy! tôi còn muốn tiếp tục nhìn ngắm Trang Duy! Cứu! Có ai không? Cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi!”
Một trận cuồng phong ập đến, gặp ngọn lửa dữ dội như vậy, trong chớp mắt trở thành băng giá, tôi ngoái đầu, nhìn thấy Ly Hi.
Cậu ta đã quay về.
“Chạy mau đi! Đừng lại đây! Ngươi không phải là đối thủ của đạo sỹ, đến đây là chỉ tự dẫn thân vào chỗ chết! Mau trốn đi, đồ ngốc! Đồ ngốc!” Tôi thét lạc giọng nhưng Ly Hi lại như không nghe thấy, đột nhiên vút lên không trung biến thành hồ ly, hơn nữa cơ thể phồng lên mỗi lúc càng lớn.
Tôi kinh ngạc trố mắt trước cảnh đó, chuyện gì thế này? Đó không phải là tiểu hồ ly ư? Sao có thể trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành to lớn như vậy? Trong tu luyện, linh khí càng nhiều, yêu quái hành đạo càng cao khi biến hình sẽ càng to lớn. Còn Ly Hi về phương diện nào cũng chỉ là tiểu yêu quái, sao có thể biến thành to lớn như rồng vậy?
Bàn tay đạo sỹ vừa vẩy, mấy trăm chiếc đạp phù bay ra, mỗi đạo phù đều mang tia sáng hình cánh cung sắc như dao. Thấy Ly Hi sắp chết bởi những đạo phù đó, tôi không chịu nổi nhưng trong chớp mắt, tất cả đã biến đổi.
Chiếc đuôi hồ ly trắng muốt nhẹ nhàng quét một đường cực kỳ tao nhã, những đạo phù kia lập tức biến thành cát bụi, bay đi. Ly Hi lao về phía đạo sỹ, răng trắng nhọn, một nhát cắn vào cổ đạo sỹ, trong chớp mắt máu phun ra khiến cô gái hoảng sợ, cũng khiến tôi kinh ngạc.
Ký ức về máu đỏ như những lưỡi dao, cắm vào trí não tôi, đâm nát bức màn đen hỗn độn, phá vỡ bức tường kiên cố khiến tôi nhìn thấy một bức tranh nào đó, đan xen vào cảnh tượng trước mắt…
Đúng, cảnh tượng này tôi quá quen thuộc.
Quen thuộc đến mức, trong mười năm, nó là con dao treo lửng trên tim tôi, dày vò tôi, đâm tôi, nhắc nhở tôi.
Tôi đã chết như vậy!
Tơi nhớ lại, tôi đã bị một con hồ ly cắn chết.
Con hồ ly đó, cũng có bộ lông trắng muốt như vậy, cũng có hàm răng sắc như thế, bốn chân có lửa, cắn tôi, thiêu tôi, ăn thịt tôi…
Tôi kêu thét lên, lần này không thể nào tiếp tục nhìn nữa.
Trước mắt tối sầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!