Thất Kiếm Đấu Thần
Chương 3: Náo Loạn Lôi Đài
Trải qua hơn trăm năm xây dựng và phát triển trong hòa bình, nay phải triệu tập binh quyền khắp nơi để củng cố lực lượng phòng Trung Đông tiến đánh. Tường Ngũ gia là quân sư triều đình, thuận theo chiếu chỉ về Đông Gia trấn chiêu mộ hiền tài. Đại hội chỉ còn vài giờ nữa sẽ bắt đầu.
“Thiên Long… hãy đợi ta, không lâu nữa đâu, ngươi sẽ thuộc về ta.”
Tường Ngũ gia đứng trên đài cao với bộ trang phục quân sư uy nghiêm, đưa mắt nhìn dưới lôi đài là hằng hà sa số các cao thủ võ lâm khắp nơi, hồi lâu ông dõng dạc : “Kính chào các vị, Nam Quốc đang trên bờ vực phải đối đầu với các nước Trung Đông, binh lực ta còn yếu, so về lực lượng thì chênh lệch quá lớn. Nay, Tường Ngũ gia phụng chiếu của vua tiến cử các vị cao thủ vào hàng tướng lĩnh, xung phong giết định để giữ thế nước ta…”
Ba hồi trống ngân dài mở đầu đại hội, thể lệ là một đấu một, kẻ thắng sẽ vào trận kế, cứ thế mà chọn ra để phân cấp bậc. Nhân sĩ đã rạo rực hơn, không còn giữ được bình tĩnh nữa, từng người một lao lên lôi đài.
“Một lũ ngu xuẩn, tài nghệ chẳng hơn ai mà dám càn quấy, thật chẳng biết trời cao đất dày.”
Hắc Nguyên lưng tựa trên cành cây phía xa lôi đài, miệng không ngừng nuốt từng ngụm rượu. Phía dưới Tiểu Huyền thì vỗ liên tục vào thân cây hét: “Ba Ba… bế Tiểu Huyền lên với… Ba Ba… Tiểu Huyền muốn lên xem.”
“Mặc kệ hắn ta đi bé con, chúng ta đến gần đấu trường xem rõ hơn. Nào, đi với tỷ tỷ!” Tuyết Linh nắm lấy tay cô bé hướng đến lôi đài, Hắc Nguyên vẫn bình thản tiếp tục xem những trận đấu, hắn chỉ im lặng mà suy nghĩ.
“Tại sao cô ta lại cứ bám theo Tiểu Huyền thế? Dụng ý thật sự của cô ta là gì? Từ lúc rời khỏi khách điếm thì cả hai quấn quýt lấy nhau, chẳng biết có điều gì nguy hiểm không nữa. Mà thôi mặc kệ cô ta, Huyễn Linh Cung ta đã quá quen thuộc rồi.”
Ngụm rượu trong miệng chưa kịp uống đã phun ra bất chợt, Hắc Nguyên trợn tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Tuyết Linh dẫn theo Tiểu Huyền lên giữa lôi đài: “Cô ta… cô ta bị điên hay sao vậy? Tiểu Huyền… Tiểu Huyền.”
Trông Hắc Nguyên rất lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Huyền, nhưng hắn không thể nào lộ diện lúc này, hắn cắn răng chịu đựng, tay nắm chặt thanh kiếm như sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.
“Ta là Tuyết Linh – Nữ hộ pháp của Huyễn Linh cung. Nay tham dự lôi đài rất mong sự chỉ điểm của các vị cao thủ.”
Tiểu Huyền rất thích thú khi lên lôi đài, cô bé hớn hở chạy vòng quanh cười tươi. Cảnh tượng ấy khiến tất cả nhân sĩ phẫn nộ, người người thay nhau khiển trách : “Huyễn Linh Cung không thể tham gia đại hội này, các người không đủ tư cách.” , “Tại sao lại để một đứa trẻ đứng giữa mũi giáo chứ, mau đưa nó xuống…”
Tuyết Linh mở song khuyên bên hông chỉ: “Đám ngu xuẩn các người đừng có đứng đó mà lên giọng chỉ trích, nếu có bản lĩnh thật sự thì bước lên lôi đài Huyễn Linh hộ pháp ta hầu.”
Một nhân vật tầm cỡ với thân hình to cao bước từng bước lên bậc thềm, mỗi bước chân đặt xuống đều phát ra kình lực, khí thế hùng hồn ấy khiến nhiều người thốt lên: “Bang chủ… bang chủ Quy Thủ bang, ả ta không thể giữ được mạng rồi.”
Người đứng đối diện Tuyết Linh là bang chủ Quy Thủ bang – Hoàng Cân. Nghe giang hồ đồn đại hắn ta đã đánh cả ngọn núi đổ sập chỉ để luyện Bộc Phá Thủ, kình lực phát ra một quyền đủ để đánh chết một con ngưu vương. Chưa một ai có thể đứng dậy được nếu ăn đủ một cú đấm của hắn.
Tuyết Linh cố gượng che đi vẻ run sợ, thủ thế với song khuyên hướng thẳng, bởi lẽ danh tiếng Hoàng Cân thì cô ta cũng nghe được: “Được bang chủ Quy Thủ bang dạy bảo thật không còn gì sánh bằng, nhưng nếu bang chủ bại dưới tay Tuyết Linh ta thì ta mong Quy Thủ bang sẽ không còn được nhắc đến trên giang hồ nữa.”
Các ngón tay ôm lại thành nắm đấm, bao nhiêu đó đã phát ra kình lực đè nặng lên lôi đài: “Thật là chẳng biết trời cao đất dày, Huyễn Linh Cung từ lâu không can dự chuyện giang hồ, nay từ đâu xuất hiện một hộ pháp dám tuyên chiến với cả võ lâm, ta e là sau này Huyễn Linh Cung không thể ngồi yên được nữa.”
“Cung chủ ra lệnh cho ta đến tham dự đại hội chiêu binh này. Một là học hỏi thêm kinh nghiệm, hai là…”
Chưa kịp dứt câu thì song khuyên đã xuất chiêu, loại chiêu thức của Huyễn Linh Cung được người đời ca tụng như phượng múa rồng bay. Quả thật không sai, mỗi chiêu thức của Tuyết Linh rất uyển chuyển, hơn mười chiêu tung ra thì không một chiêu nào có thể đánh xuyên qua lớp pháp công của Hoàng Cân.
Một chân nâng lên khỏi mặt đất rồi dậm xuống tạo thành kình lực bật tung Tuyết Linh về sau, tiếng hô hào phía dưới khi thấy cô ta trọng thương ôm ngực trên lôi đài. Kình lực đó một phần đả thương Tiểu Huyền khiến cô bé thổ huyết, Hoàng Cân hướng nhìn cô bé rồi hướng ngang đưa tay chặn thanh kiếm đang lao tới với tốc độ rất nhanh.
“Kẻ nào? Có bản lĩnh xuất kiếm tại sao không có bản lĩnh lộ diện?”
“Ngươi đang nói ta à? Ta đã ở đây từ rất lâu rồi mà, ta cứ tưởng ngươi đã biết. Bang chủ Hoàng Cân…”
Mọi ánh nhìn hướng về cột lớn bên phải lôi đài, một nhân vật khoác áo choàng đen đang ngồi uống rượu trên đỉnh cột. Một hồi lâu có kẻ phá lên: “Quỷ… Quỷ Kiếm… Hắn chính là Quỷ Kiếm, kẻ đã đánh bại Ngũ Lão Quái tại khách điếm hôm qua.”
Hoàng Cân dùng lực đẩy thanh kiếm trở về chủ, hắn ôm quyền nói: “Thì ra ngươi chính là kẻ đánh bại Ngũ Lão Quái tám lần, nghe danh đã lâu nay mới được diện kiến – Quỷ Kiếm…”
“Hừ… ta cũng chẳng có việc gì để đàm luận với ngươi, nhưng… chính ngươi là kẻ đả thương con gái ta… ngươi sẽ phải… chết…”
“Quyền cước không có mắt, đứa bé kia là con gái ngươi? Đấy là do nó tự chuốc họa vào thân thôi. Còn ngươi muốn giết ta? Khẩu khí mạnh lắm, ta cũng đợi nếm thử kiếm pháp của Quỷ Kiếm ngươi đây.”
“Tuyết Linh. Còn không mau đưa Tiểu Huyền tránh xa?”
Tuyết Linh tiến tới bế Tiểu Huyền xuống lôi đài khi nghe Hắc Nguyên gặng giọng. Cô bé trong cơn hôn mê vẫn thì thầm: “Ba Ba… Con đau quá… Ba Ba…”
Ngụm rượu cuối cùng đã xong, Hắc Nguyên rút kiếm lao xuống trong chớp mắt. Đường kiếm hắn xuất ra vừa nhanh vừa mạnh mẽ, mỗi nhát chém cắt đứt từng mảnh pháp công của Hoàng Cân. Hắn vừa chém vừa hét, vừa tấn công bên phải đã chớp nhoáng sang bên trái, mũi kiếm chí mạng đâm giữa ngực. Hoàng Cân một tay nắm chặt thân kiếm, một tay gồng sức tung đòn quyền mang theo kình lực đánh cho Hắc Nguyên văng ra sát lôi đài.
Hoàng Cân rút thanh kiếm đang xuyên ngực mình, gồng sức bóp nát thanh kiếm thành những mảnh vụn: “Rất ít kẻ phá được pháp công của ta, nhưng kẻ làm ta xuất huyết thì chỉ có mỗi mình ngươi. Ta bắt đầu công nhận danh tiếng Quỷ Kiếm đấy, tiếp tục nào!”
Đưa tay vuốt vết máu trên miệng, Hắc Nguyên nhắm mắt nhếch môi cười quái dị: “Thức giấc nào – Quỷ Sư Vương…”
Hắn rút thanh kiếm thứ hai ra và bắt đầu lao lên, hắn trở nên cẩn trọng khi né những đòn đánh đầy uy mãnh của Hoàng Cân, tốc độ di chuyển của hắn không còn nhanh như trước nữa, có lẽ hắn đã trọng thương bởi đòn quyền vừa rồi.
Lối đánh của hắn rất quái dị, mỗi bước chân chạm mặt đất thì lại xuất ra bảy tám chiêu, thân thể hắn trông cứ nhẹ như lông. Đường kiếm trước mặt chưa dứt thì đường kiếm sau lưng đã bắt đầu, cứ như thế bốn phương tám hướng đều trông thấy đường kiếm. Có lẽ do đó mà giang hồ ban cho hắn cái danh hiệu Quỷ Kiếm.
Hoàng Cân không còn chạm được thân thể hắn nữa, hàng vạn nhát kiếm khắc lên thân thể cường tráng, bộ giáp được xem là sắt thép không xuyên nổi nay đã vụn vỡ từng đoạn rải rác trên lôi đài. Hắc Nguyên từ từ tra kiếm vào vỏ: “Đây là cái giá phải trả cho những kẻ dám đụng vào con gái ta.”
Hoàng Cân ngã gục trên lôi đài trong tiếng la hét đầy hoảng loạn, mỗi nét mặt bên dưới không thể giấu đi nỗi sợ hãi. Kẻ đã đánh bại bang chủ của Quy Thủ bang – Quỷ Kiếm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!