Thất Kiếm Đấu Thần - Chương 4: Làng Phong Vân và Tất Sát Kiếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Thất Kiếm Đấu Thần


Chương 4: Làng Phong Vân và Tất Sát Kiếm


Nam Quốc là quốc gia hùng mạnh nằm giữa liên minh các quốc gia Trung Đông, sở hữu nền văn minh vượt bậc kèm theo nguồn tài nguyên phong phú, quốc gia màu mỡ này là món thịt ngon trước mắt bầy sói. Hằng năm, ranh giới tứ phía xảy ra chiến tranh triền miên bởi các thế lực đấu sĩ, pháp sư, cùng một số bộ tộc kỳ dị.

Nắm giữ không ít nhân tài trong thiên hạ, Nam Quốc chưa hề đánh mất một mảnh đất nào. Tuy nhiên, Quốc Vương là một người nhân hậu, dẫu có biết bao nhiêu kiến nghị từ những kẻ đầy tham vọng nhưng ngài một mực không dẫn binh càng quét. “Nam Quốc là Đất Ngọc giữa Liên Châu, không thể vì những tham vọng nhỏ nhoi mà biến nó trở thành vùng đất bị vấy bẩn.”

Những năm gần đây, đại dịch phía Nam diễn ra triền miên và còn tiếp tục lan rộng, bách tính di tản đến các vùng lân cận khiến việc triệu tập binh bị gián đoạn. Trước nguy cơ bị tấn công ở biên cương phía Bắc, bổ sung lực lượng nắm giữ binh quyền là điều thiết yếu, Tường Ngũ gia thấu hiểu nỗi lo âu của vương chủ nên gấp rút chiêu binh tại Đông Gia trấn.

Đại hội chiêu binh đang diễn ra một cách suôn sẻ, Tường Ngũ gia đã lập không ít những nhân vật quan trọng của cuộc tranh đấu. Bang chủ Quy Thủ bang – Hoàng Cân có thể sẽ nhận vị trí thống soái binh doanh, nhưng việc đó không xảy ra do sự xuất hiện của kẻ áo choàng đen tự xưng Quỷ Kiếm – Hắc Nguyên quấy rối đại hội.

Trận quyết đấu giữa Hoàng Cân và Hắc Nguyên đã kết thúc, Quy Thủ bang rút lui khi bang chủ bại trận trong tình thế nguy kịch tính mạng, khắp người đầy những vết khắc do kiếm gây ra, máu nhỏ từng giọt lan khắp cơ thể rắn chắc. Kẻ đánh bại Hoàng Cân cũng đã trọng thương, hưởng trọn một quyền đầy kình lực khiến hắn đứng không vững trên lôi đài, nếu là kẻ bình thường có lẽ đã tan xương nát thịt.

“Tuyết Linh. Mau đưa Tiểu Huyền rời khỏi đây, sau khi giải quyết chuyện xong ta sẽ đến tìm hai người.” Hắc Nguyên gượng nói lớn trên lôi đài.

Tuy chỉ mới quen biết Tuyết Linh nhưng trong tình cảnh hiện giờ thì hắn không thể giao Tiểu Huyền lại cho ai ngoài cô ta. Khi bóng dáng họ khuất mất, đoạn chính cũng được bắt đầu.

Nội thương sau trận đấu vừa rồi là không nhỏ, hơi thở hắn từ gấp gáp bỗng trở nên đều lại. Cơ thể hắn phục hồi rất nhanh, hắn đưa mắt nhìn những mảnh kiếm do Hoàng Cân làm gãy trên sàn, hắn lại ngước nhìn Tường Ngũ gia bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Hắn nghiến răng trong cơn tức giận, điều gì đã khiến hắn trở nên như vậy? Tất cả nhân sĩ phía dưới đều im lặng chờ đợi câu trả lời.

“Điều gì đã khiến ngươi đến đây để quấy rối đại hội chiêu binh do triều đình tổ chức? Điều gì khiến ngươi trở nên căm phẫn khi thấy tiểu quan?” Tường Ngũ gia nhẹ giọng hỏi hắn.

“Hà lão tặc, chỉ vì đại dịch năm ấy mà hắn thẳng tay niêm phong cả làng Phong Châu, dân làng đã khổ sở vì dịch lại còn không nhận được một chút lương thực tiếp tế. Từ đâu mà Phong Cốt được gán cho địa danh này? Hai từ chủ vương nhân hậu thật không xứng với hắn.”

Chuyện xảy ra cách đây mười năm về trước. Làng Phong Châu là một nơi sầm uất nhất thuộc các làng Bắc Nam Quốc, thương nhân các nơi đổ dồn về ấy tổ chức giao thương nên được mệnh danh là “Tâm điểm quốc bảo”. Cậu bé mười tuổi mưu sinh cùng song thân bằng nghề buôn bán vật cổ, là một đứa trẻ thông minh hoạt bát, Tiểu Hắc được cả làng Phong Châu đặt cho cái biệt danh Kiểm Bảo Tiểu Tử.

Các khách điếm trong làng luôn đông đúc, rất nhiều thương nhân ngoại quốc trao đổi hàng hóa, Tiểu Hắc đã học không ít kiến thức kiểm bảo từ các thương nhân ấy. Mỗi khi có dịp buôn bán lớn đều có sự xuất hiện của hắn, độ tinh mắt khiến hắn không bao giờ bỏ qua một khuyết điểm nhỏ nào trên vật bảo.

Vào một ngày lễ, các thương nhân có tiếng tâm đổ dồn về Phong Châu làng mở hội bày vật báu từ các quốc gia Liên Châu. Tiểu Hắc tích góp ngân lượng dạo vòng hội lễ, rất nhiều báu vật được trưng bày, nào là Long Ngọc, Huyết Trùng vạn năm, đại tượng phật nghìn tay,… Nhưng trong số đó cậu không ưng ý một món nào cả. Chợt nhìn phía góc phố có một lão già hành khất, trong tay ôm trọn một vật dài được quấn vải cẩn thận, trước mặt bày ra các vật bằng đồng hình thù kỳ lạ. Tiểu Hắc quyết định tiến tới xem sao.

“Lão bá, các vật này cũng là bảo vật được trưng bày để bán ạ?”

Già hành khất ngước nhìn Tiểu Hắc với gương mặt gầy gò xanh xao không một chút sức sống: “Đúng vậy, cậu có thể xem và ra giá mua bất cứ thứ gì cậu thích.”

Tiểu Hắc đưa mắt xem xét từng món đồ được bày ra trên mảnh vải cũ kỹ, không món nào thu hút cậu ngoài món được quấn vải kỹ lưỡng trong tay lão, nó có một sức hút không nhỏ với cậu. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Tiểu Hắc thăm hỏi vật khiến cậu hiếu kỳ: “Ta muốn xem vật trong tay lão!”

Ánh mắt trở nên căng tròn nhìn Tiểu Hắc, lão càng nhìn hắn thì tay lão càng ôm chặt vật đấy, đôi lúc thân hình trở nên run rẩy, lại có lúc cứng đờ như khúc gỗ. Cảm thấy sự hồi đáp quá lâu, Tiểu Hắc lại hỏi: “Lão có thể cho ta xem được không? Nếu ưng ý thì ta sẽ trả giá rất cao.”

“Không được, không được… đây là vật báu gia truyền đời đời của nhà lão, lão không thể bán nó được.” Lão hành khất nói trong run sợ, ánh mắt trở nên vô hồn.

“Thôi được, nếu lão không có ý định bán thì ta đi đây!”

Lão run mạnh hơn, càng lúc càng run, mồ hôi thấm ướt mảnh vải quấn trên đầu. Trong vô thức, lão gọi Tiểu Hắc lại: “Này cậu bé… lão nghĩ mạng của lão không thể qua khỏi trăng đêm nay vì căn bệnh này… lão chẳng còn người thân nào để truyền lại. Lão cầu xin cậu, nếu có thể cậu hãy chôn vật này cùng mộ với lão không?”

Sau một hồi suy nghĩ, Tiểu Hắc đáp lại: “Vật này quan trọng với lão như vậy sao? Nếu lão bán nó đi có thể mua thuốc điều trị bệnh. Nhưng lão lại muốn chết chung mồ với nó.”

“Nó đã trở thành vật báu vô giá, vạn lượng không thể mua được.”

“Hừm… Nếu lão kể cho ta nghe về nó thì ta sẽ hoàn thành tâm nguyện cho lão.”

Ấp úng hồi lâu, lão hành khất mới quyết định nói cho Tiểu Hắc Nghe: “Đây thật ra là một thanh kiếm báu có tên là Thất Sát kiếm, nó được thợ rèn có tay nghề cao nhất ở Bắc Sơn làm ra. Một loại kim loại đặc biệt nung trong lửa bảy bảy bốn mươi chín ngày đêm, sau khi luyện thành hình thì tẩm máu đại vương sơn lâm. Từ đó, thanh Thất Sát trở nên có hồn, kẻ sở hữu nếu không có công lực đủ mạnh để trấn áp có thể tẩu hỏa nhập ma, còn đối với kẻ có công lực thâm hậu thì nhân kiếm hợp nhất, sức mạnh không lường được.”

Lão hành khất trở nên yếu ớt hẳn, lão thổ huyết trong cơn ho vật vã: “Xin cậu… hãy hoàn thành… di nguyện cuối cùng để lão… được nhắm mắt…” Lão gượng nói ra những câu cuối cùng trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Tiểu Hắc rất muốn sở hữu thanh Thất Sát ấy, tuy nhiên lời đã nói thì không thể thất hứa. Hắn đưa xác lão hành khất ra ngoài làng chôn cất cùng thanh kiếm, hằng ngày hắn ra trước mộ lão ta viếng, sức thu hút của thanh kiếm khiến cậu phải nhìn nó mỗi ngày, hắn trấn áp lòng tham.

Phong Châu làng bỗng xảy ra đại dịch, cả làng đổ bệnh có lẽ do lão hành khất kia mang đến. Binh lính triều đình phong tỏa không để kẻ ra người vào, dân làng đã khổ nay còn khổ hơn. Tiểu Hắc ngã bệnh ngày một nặng, nhưng không thể nằm yên khi sức hút của thanh Thất Sát cứ reo mãi trong đầu, cậu quyết gượng đi viếng mộ lão hành khất kia.

Ngôi mộ đã bị đào bới, xương cốt lão khắp nơi, thanh Thất Sát không còn nữa, chính binh lính triều đình đã làm việc này. Tiểu Hắc nổi cơn giận dữ nguyện lấy lại công bằng cho lão hành khất, cậu ngất đi khi bệnh trở nên quá nặng.

Làng Phong Châu chết dần chết mòn, xác nằm lê thê trên khắp mọi khu phố, những kẻ khỏe mạnh muốn rời khỏi làng đều bị giết sạch bởi binh lính phong tỏa. Trong số các thương nhân có danh tiếng lớn, hắn ta đã hối lộ cho binh lính để được đưa Tiểu Hắc ra khỏi làng. Trong sự nghiệp kiểm bảo của mình, Tiểu Hắc đã giúp không ít các thương nhân, nhưng với tên thương nhân đó thì Tiểu Hắc là ân nhân đã cứu mạng hắn.

Tiểu Hắc được điều trị khỏi bệnh, biết rằng tuổi còn quá nhỏ để trả thù. Hắn quyết tâm rời bỏ làng để thực hiện tâm huyết bản thân…

“Kẻ đã gây ra tội ác cho làng Phong Châu ta sẽ không tha thứ. Kẻ lấy đi vật báu ta xem trọng thì ta sẽ phanh thây hắn thành nghìn mảnh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN