Thất Kiếm Đấu Thần
Chương 5: Tường Ngũ Gia Đối Luận Nguồn Cơ
Tường Ngũ gia trước kia là một sĩ tử nghèo, một thân một mình mưu sinh bằng nghề đan mũ trúc. Sống trong một túp lều tranh ngoại thành Dương Dương, những chiếc mũ tự tay đan nắn rồi tự cất công mang vào thành bán chỉ đủ đổi lấy miếng ăn qua ngày. Sở hữu tuệ năng bẩm sinh, hai năm nghiên cứu đèn sách cuối cùng cũng đỗ trạng, nhận chức quan văn cửu phẩm trong triều.
Lòng trung thành của ông khiến Hà Phương Trung – Khâm sai đại thần ngưỡng mộ, từng bước nâng đở ông. Những kế sách trọng đại quốc gia do Hà Phương Trung đảm nhiệm đều được ông thi hành, khi đã đủ điều kiện thăng tiến, Hà Phương Trung tiến cử ông thay vị trí của mình lên quốc vương. Sau khi nhậm chức khâm sai đại thần, Tường Ngũ gia càng đặt trách nhiệm bản thân lên gấp nhiều lần.
Quốc vương thấy ông sở hữu trí tuệ hơn người lại một lòng trung quân ái quốc nên xem ông như cánh tay đắc lực, mọi việc triều chính đều bàn luận với ông. Cuối cùng, ông trở thành quốc sư của Nam Quốc, hợp sức với Thường Quân – Đại Thống Soái quân đội triều đình hỗ trợ quốc vương phát triển Nam Quốc.
Những kế sách của Tường Ngũ gia đề ra đều được thi hành, dập tắt các trận chiến ở biên cương, cải tiến chính sách bách tính, tất cả chứng minh ông một lòng trung thành với quốc gia.
Những năm ấy, phía Bắc bị dịch bệnh hoành hành, Tường Ngũ gia đề ra chính sách mở ngân khố tiếp tế, nhưng tất cả đều bị bác bỏ với vị đứng đầu đội ngự y quốc gia – Đằng Quyền. “Theo nghiên cứu của đội ngự y được cử đi phía bắc thì kết quả cho thấy đây là dịch lạ, được đặt tên tạm thời là Tử Nhất Khắc. Không một ai có thể sống sót khi mắc phải, nên việc tiếp tế chỉ làm tổn thất quốc khố.”
Quốc vương cũng muốn thuận theo ý Tường Ngũ gia nhưng với kiến nghị của ngự y và bọn hạ quan khiến ngài không thể. Binh lính được triệu tập phong tỏa các nơi diễn ra dịch bệnh, đợi ngày xóa sổ.
Tường Ngũ gia cảm thương bách tính vùng dịch bệnh, tích góp lương bổng bao năm cứu trợ nhưng bị bọn gian thần cắt xén. Chẳng những thế, bọn tham ô còn trấn lột lương thực và cả tài sản của bách tính vùng dịch bệnh.
Trong số sự kiện diễn ra tại Phong Châu, Thường Quân dẫn binh đến khai mộ và lấy đi thanh Thất Sát kiếm. Việc này vẫn còn là một uẩn khuất, Thất Sát kiếm trở thành vật bảo triều đình.
Tường Ngũ gia trở thành kẻ cần xóa sổ của bọn gian thần, Thường Quân biết điều đó nên cử đại hộ vệ thân tín cầm theo Thất Sát kiếm bảo vệ ngày đêm bên cạnh quốc sư. Tên hộ vệ ấy là một nhân vật bí ẩn, khoác trang phục binh doanh và đeo khăn che khuất mặt, lúc nào cũng ôm khư khư thanh kiếm bất động.
OOO
Những năm hưng thịnh của Nam Quốc, tin tức nguồn tài nguyên vô hạn lan đến các quốc gia Trung Đông, thời cơ đã đến nên dấy binh mở cuộc giao tranh. Đội quân đấu sĩ hùng dũng càng quét các vùng biên cương Nam Quốc, ngày một tiến sâu vào kinh đô. Quốc Vương ngày đứng không yên, đêm chẳng ngủ được nên triệu tập quốc sư Tường Ngũ gia cùng thống soái Thường Quân luận bàn quân sự.
Tinh thần hiếu chiến của vị thống soái một mực xin đánh, nhưng ngại ảnh hưởng đến thường dân vùng chinh chiến nên quốc vương không chấp thuận, ngài xin kế sách mềm dịu từ Tường Ngũ gia.
“Đấu sĩ của Đại Lục rất kiên cường hùng dũng, sức mạnh có thể nói ngang ngữa hổ báo. Binh lực ta tuy chiếm phần đông nhưng độ tinh nhuệ thì còn quá ít, nếu dẫn binh tiếp chiến e là hao tổn nặng nề.”
“Quốc sư cứ vừa đánh vừa xoa thế rốt cuộc ngài có kế sách gì?” Thường Quân nóng lòng.
“Địch có phần dũng mãnh nhưng phần quân lương thì hầu như chẳng nhiều, hai lại không rành địa phận Nam Quốc ta nên thần có một kế sách này. Thứ nhất, tổng binh lực sẽ chia đều thành hai hướng đông tây mai phục tại hai dãy núi Hoàng Liên. Tiếp theo, đội tinh nhuệ sẽ nghênh chiến địch ở vùng Bắc Yên, vừa đánh vừa lui dẫn địch vào vùng thung lũng Mai Châu. Đến đây, nếu địch hao mòn thể lực sẽ tạm dừng và ta sẽ cắt đứt quân lương tiếp viện từ Bắc vào, nếu địch còn cố ý xâm phạm thì thế gọng kìm hai hướng Đông Tây sẽ chôn vùi chúng dưới thung lũng.”
Tuy rằng kế sách có vẻ vẹn toàn nhưng khi thực thi thì xảy ra một số biến cố, phía đội quân đấu sĩ đã một phần biết được nên không tràn sâu vào vùng thung lũng Mai Châu. Dù vậy, nguồn lương thảo bị triệt tiêu nên không cầm cự được một tháng đã quy hàng. Quốc vương không những không tù đày kẻ bại trận mà còn phóng thích, mong rằng sẽ được phát triển giao thương giữa Nam Quốc và Đại Lục.
OOO
Bởi vì cần binh lực để thay thế quân đội triều đình nên quốc vương cử Tường Ngũ gia về Đông Gia trấn tổ chức đại hội chiêu binh. Danh sách tiêu chuẩn đã điểm được một nửa, đại hội lại bị gián đoạn bởi kẻ quấy rối tự xưng Hắc Nguyên, hắn đánh bại bang chủ Quy Thủ Bang – Hoàng Cân và giờ đang mặt đối mặt Tường Ngũ gia.
“Những việc tại Phong Châu thành chắc ngươi còn nhớ chứ? Hay vẫn muốn ta kể lại để tất cả biết quân vương ác tính thế nào.” Hắc Nguyên trừng mắt nhìn Tường Ngũ gia.
“Phong Châu thanh chỉ là biến cố sai sót do triều đình gây ra, tiện quan đã cố hết sức nhưng chẳng thể nào cứu vãn được.” Tường Ngũ gia nhẹ giọng đáp lời hắn.
“Việc bách tính trong làng đều chết sạch do dịch bệnh ta không muốn nhắc đến, thứ ta muốn biết là tại sao triều đình lại trộm mộ của gã hành khất để cướp đi thanh Thất Sát kiếm.” Hắc Nguyên ngày càng lớn giọng, cơn giận trong hắn tỏa ra ai nấy đều thấy rõ.
“Thất Sát kiếm có một nguồn cơ rất sâu xa, nếu thiếu hiệp có lòng muốn biết thì tiện quan xin được minh bạch.” Giọng điệu ngài quốc sư chẳng hề thay đổi khi nói chuyện với hắn, nhưng hắn cứ giữ trạng thái phẫn nộ.
“Nói mau!”
“Người hành khất mà thiếu hiệp nói đến thật ra là huynh trưởng của quốc vương, năm xưa tiên đế truyền lại ngai vàng cho ngài ấy nhưng vì tính ngang ngược tự cao nên tiên đế đã thay chiếu chỉ cuối cùng là truyền ngai vàng lại cho quốc vương hiện thời. Ngài ấy bực tức nên đã chống lại tiên hoàng, còn đánh cắp vật bảo do sứ giả Hàn Châu kính dâng là Thất Sát kiếm. Sau khi mang tội sát phụ giờ bạch vô âm tính, tin ngài chết tại làng Phong Châu đến tai quốc vương nên thống soái Thường Quân được cử đi để mang vật bảo trở về.”
Mọi chuyện dường như đã rõ được một nửa, nhưng sức hút của thanh Thất Sát vẫn cứ ám ảnh Hắc Nguyên nên hắn cứ tỏ ra giận dữ. Đôi mắt đầy sát khí của hắn cứ nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay tên hộ vệ đứng cạnh Tường Ngũ gia.
“Thanh kiếm này xuất phát từ đâu, hiện là vật báu của ai ta không để tâm đến. Mục đích hôm nay ta đến đây là để… cướp lấy nó.” Hắn nở nụ cười đầy man rợ.
Tên hộ vệ dường như muốn xuất kiếm nghênh chiến kẻ ngông cuồng kia nhưng bị Tường Ngũ gia ngăn lại, ngài ra ý không nên manh động.
“Thanh kiếm này hiện đã mất đi giá trị, giờ chẳng khác gì những thanh kiếm bình thường trong thiên hạ, vậy cớ sao thiếu hiệp lại hứng thú với nó như vậy?”
“Đối với những kẻ tầm thường thì chúng xem nó là vật tầm thường, nhưng đối với một kiếm sĩ thì nó là vật báu vô giá. Sức mạnh tiềm ẩn của nó chỉ có ta mới phát huy được thôi.”
“Nếu thiếu hiệp đã muốn có thanh kiếm này như vậy thì tiện quan xin tặng nó cho thiếu hiệp, với điều kiện thiếu hiệp phải gia nhập quân đội triều đình để góp công cho xã tắc.” Tường Ngũ gia đưa kiếm lên trước mặt hắn.
Hắc Nguyên nhắm mắt rồi nhếch môi cười, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhàng như muốn ngăn cơn giận dữ xuống tận đáy lòng. Hắn mở mắt ra, đôi mắt chứa đầy sát khí, hắn lùi một chân về sau như lấy thế rồi đưa thanh Quỷ Sư vương ngang tầm mặt.
Tường Ngũ gia như hiểu ý hắn đang muốn làm gì, ngài trả lại thanh Thất Sát kiếm cho tên hộ vệ rồi ra hiệu cho hắn như muốn nói hắn có thể tiếp kẻ ngông cuồng ngạo mạn kia. Tên hộ vệ hai tay nhận kiếm, đôi mắt trừng Hắc Nguyên phía dưới lôi đài: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chui vào.”
Khí thế cả hai hừng hực ngập tràn cả một phương, sát khí nổi lên khiến bao kẻ phải khiếp vía, những tên đủ gan mới dám tiến lại gần lôi đài để xem rõ trận chiến này, còn lại thì tháo chạy giữ mạng.
Hắc nguyên vừa rút kiếm vừa nói thầm, giọng hắn khàn khàn vang động: “Thét lên nào Quỷ Sư vương, huynh đệ ngươi đang đến ấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!