Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao? - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?


Chương 26


Long Bạch Bạch đợi nửa ngày cũng không thấy người tốt nhận lấy lương khô từ tay hắn, móng vuốt hắn yên lặng xê dịch về phía mình, ánh mắt tỏa sáng: “Người tốt ngươi không ăn sao?”

Chu Kì Nghiêu thật sự không định ăn, chạy lâu như vậy ăn mười ngày lương khô, đã sớm khó có thể nuốt trôi.

Cũng không biết ngốc tử này rốt cuộc là lớn lên như thế nào, lúc có ăn ngon miệng bị dưỡng điêu, ăn một miếng khác cũng không ăn, nhưng khi không có đồ ăn ngon, hắn thật ra không ghét bỏ cái gì, còn ăn ngon như vậy.

Chu Kì Nghiêu vốn không định ăn, hơn nữa còn bị ngốc tử này cắn một nửa, nham nhở, càng thêm không muốn ăn, nhưng rõ ràng hắn không muốn nhìn thấy đôi mắt nhìn chằm chằm của Long Bạch Bạch, tâm tư hắn vừa động, đột nhiên không hiểu sao lại cảm thấy ngốc tử này ăn ngon như vậy, chẳng lẽ miếng này của hắn thật sự có sự khác biệt sao?

Long Bạch Bạch vốn không ăn no, đây chính là miếng cuối cùng, người tốt nếu không ăn…. “Ta đây vẫn là tự mình…..”

Kết quả hắn còn chưa nói xong, liền nhìn thấy người tốt đưa tay ra lấy nửa miếng lương khô đưa lên miệng: “ngươi vừa nói vậy, trẫm thật sự cảm thấy đói bụng.”

Long Bạch Bạch nhìn tay trống trơn rồi nhìn Chu Kì Nghiêu: “…..” hắn, bánh của hắn, không phải là không ăn sao?

Mười mấy ám vệ ở phía sau trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, hoàng thượng ngài chưa ăn đồ ngon sao, ngài làm gì lại đoạt đồ ăn với Vân chủ tử?

Mười mấy người yên lặng liếc nhau, không tiếng động đánh cuộc: ta cảm thấy hoàng thượng khẳng định sẽ không ăn, đừng nói là hoàng thượng, chạy nhiều ngày như vậy, ta gần như không biết được vị của bánh bột ngô.

Ám vệ khác lập tức vỗ tay tán thành: hoàng thượng khẳng định là đùa Vân chủ tử, chắc là thắc mắc sao Vân chủ tử có thể ăn bánh bột ngô ngon như vậy.

Kết quả cảnh tượng khiến bọn họ há hốc mồm xuất hiện ngay sau đó, liền nhìn thấy chủ tử của bọn họ thời gian này ghét bỏ lương khô lại bẻ xuống một miếng lương khô đã bị cắn một nửa, răng rắc, bọn họ nghe thấy một tiếng, liền nhìn thấy Vân chủ tử đang nhìn chằm chằm, thân thể thì đang run lên, giống như bị xé không phải là bánh bột ngô mà là tim hắn.

Đám ám vệ yên lặng nhìn bộ dạng đáng thương của Vân chủ tử, lặng lẽ quay đầu đi: hoàng thượng thật quá đáng, sao có thể ức hiệp Vân chủ tử như vậy? đến thôn trấn rồi thì món nào chả ăn được chứ?

Chu Kì Nghiêu liếc mắt nhìn ngốc tử này, nhìn vào ánh mắt nhìn chằm chằm kia, hối hận nhìn miếng lương khô bị xé xuống, nhưng đã xé rồi, lại cảm thấy nó sẽ ngon hơn?

Vì thế, Chu Kì Nghiêu dưới ánh mắt thèm thuồng của Long Bạch Bạch ném miếng lương khô kia vào miệng.

Long Bạch Bạch:…. Miếng cuối cùng.

Nhưng mà khi cho vào miệng Chu Kì Nghiêu liền cau mày, không phải vẫn là vị lương khô sao? Ngốc tử này sao lại ăn hăng hái như vậy? không chỉ khó ăn, bởi vì thời gian dài còn hơi cứng, hắn nhìn một miếng còn lại, không thể tin ngốc tử này có thể ăn cả đường, cũng không cảm thấy khó chịu sao? Chu Kì Nghiêu nhìn về phía Long Bạch Bạch, nghĩ lát nữa dẫn hắn vào trong trấn thì tốt rồi.

Về phần miếng trong tay…..

Hắn tiếp tục ném vào miệng, miễn cưỡng nhai nuốt.

Long Bạch Bạch: …. Miếng cuối cùng cũng không còn.

Còn một miếng mà người tốt cũng không chừa cho hắn….

Chu Kì Nghiêu ăn xong liền xoay người nhìn về phía ám vệ ở phía sau: “Lên ngựa, đi vực sâu dưới núi nhìn trước một cái, sau đó sẽ tìm chỗ ở  lại, chú ý người của Đổng tướng gia, đừng bị phát hiện tung tích.”

Chúng ám vệ lập tức chỉnh tề xoay người lên ngựa.

Chu Kì Nghiêu cũng xoay người lên ngựa, sau đó hạ mắt nhìn Long Bạch Bạch, vươn tay muốn kéo Long Bạch Bạch.

Chỉ thấy ngốc tử này xưa thì ngoan ngoãn để hắn kéo lên không biết bây giờ lại ầm ĩ cái gì, tự sử dụng tay chân mình leo lên, hoàn toàn không để ý đến bàn tay vươn ra của Chu Kì Nghiêu.

Không chỉ có như thế còn thẳng thắt lưng, tạo khoảng cách của hai người là một nắm đấm.

Chu Kì Nghiêu không rõ: ngốc tử này lại làm sao vậy?

Ám vệ phía sau người yên lặng nhìn trời người lặng lẽ cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy một màn hoàng thượng nhà mình bị ghét bỏ.

Chu Kì Nghiêu rõ ràng phát hiện được ánh mắt phía sau, thân thể cứng ngắc nắm tay thu trở về, nhìn chằm chằm cái ót của ngốc tử trước mặt, híp mắt, trực tiếp kéo cương ngựa quay đầu ngựa lại, lập tức chạy lên phía trước, Long Bạch Bạch liền nghiêng về phía sau, một lần nữa tựa vào ngực Chu Kì Nghiêu.

Chu Kì Nghiêu rốt cục vừa lòng, lúc này mới giống, sau đó một tay nắm cương ngựa, tay kia trực tiếp ôm lấy thắt lưng Long Bạch Bạch, nhanh chóng chạy đi.

Long Bạch Bạch còn mơ màng: “….” Hắn dựa qua khi nào? Nhưng mà vẫn cảm thấy thoải mái như vậy, thôi, quên đi.

Ám vệ nhìn hết một màn này, yên lặng liếc nhau: “….”

Đoàn người rất nhanh đi tới phía trước cách vực sâu Lệ Sơn không xa, bởi vì phía trước toàn là đá lởm chởm, cũng không tiện cưỡi ngựa, Chu Kì Nghiêu liền mang Long Bạch Bạch xuống ngựa.

Ám vệ cũng lập tức xuống ngựa, tìm một nơi tốt cột mấy con ngựa này lại, sau đó mười mấy người lấy Chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch cầm đầu đi tới vực sâu giữa hai ngọn núi.

Long Bạch Bạch bởi vì một miếng lương khô cũng không còn, chỉ có thể cúi đầu đi theo Chu Kì Nghiêu, chính là càng đi càng chậm, Chu Kì Nghiêu quay đầu liếc hắn, nhìn bộ dạng lười biếng của hắn, liền vươn tay ra.

Long Bạch Bạch không muốn để ý người tốt, một miếng cuối cùng cũng không để lại cho hắn, cũng không biết vì sao càng tới gần nơi này, bên tai Long Bạch Bạch ong ong giống như có cái gì đang ngâm nga, hắn cảm thấy dưới chân không thoải mái, đi từng bước giống như dẫm nát cái gì, rất khó chịu.

Hắn cúi đầu nhìn đá dưới chân, nghĩ có lẽ là do cái này.

Hắn nghĩ nghĩ vẫn nắm lấy ống tay áo Chu Kì Nghiêu, bị Chu Kì Nghiêu kéo đi, đi tới đi tới, chắc là cảm thấy lòng bàn chân vẫn đau như thế, ánh mắt liếc liếc Chu Kì Nghiêu, thừa dịp người chưa chuẩn bị, liền trực tiếp nhảy lên, trực tiếp bám vào lưng Chu Kì Nghiêu không xuống.

Thân thể Chu Kì Nghiêu hơi ngừng lại:  “Xuống dưới.” ngốc tử này, chỉ có chút đường như vậy mà không đi được?

ở bên ngoài mà ôm ôm ấp áp, còn ra thể thống gì?

Long Bạch Bạch rõ ràng cảm giác được người tốt không tức giận, chân hắn thật sự càng ngày càng nặng, ở phía sau ôm lấy cổ Chu Kì Nghiêu không buông tay: “không xuống, người tốt chân ta đau quá, không muốn đi.”

Chu Kì Nghiêu đau đầu, cả đường đều cười ngựa, đi vài bước cũng không thích?

Thật sự là…..

Nhưng nghe thấy thanh âm tội nghiệp của Long Bạch Bạch ở phía sau, cuối cùng Chu Kì Nghiêu cũng không kéo người xuống dưới, liền cứ như vậy đi lên phía trước,  chỉ là vừa đi vừa nhấn mạnh: “Lần sau không được viện cớ này nữa.”

Long Bạch Bạch mặc kệ, chỉ cần không đau là tốt rồi, không muốn gật đầu.

Lúc này chân cũng không đau nữa, liền dòm ngó xung quanh vừa rầm rì nói: “người tốt chúng ta vì sao phải tới nơi này? Nơi này có gì ăn ngon sao?”

Chu Kì Nghiêu nghĩ ngốc tử này rốt cuộc cũng biết hỏi, chắc là lực chú ý rốt cục chuyển tới nơi này?

Chu Kì Nghiêu cúi đầu không hé răng, nhưng mà gần tới nơi, giương mắt nhìn thấy vực sâu giữa hai khe núi, uốn lượn vào bên trong, vẫn không biết đi như thế nào.

Trong đầu hắn xuất hiện đủ loại tình huống, thanh âm ép rất thấp: “Xác nhận một chuyện…. chuyện này rất quan trọng với trẫm.”

“Rất quan trọng? rất quan trọng là nhiều quan trọng sao?” thanh âm Chu Kì Nghiêu rất nhẹ, cách xa là không thể nghe thấy, nhĩ lực của ám vệ phía sau tốt như vậy cũng  không nghe thấy được, Long Bạch Bạch nghe được, hắn nghe không hiểu, liền trực tiếp hỏi.

Chu Kì Nghiêu sợ run, không nghĩ tới ngốc tử này lại nghe được, hắn trầm ngâm rồi nói: “giống như đồ ăn rất quan trọng với ngươi vậy.”

Long Bạch Bạch nghiêng đầu, nhìn Chu Kì Nghiêu, phát hiện quanh thân người tốt bao phủ một tầng cảm xúc, loại cảm xúc này làm cho hắn rất không thoải mái, hắn nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc nói: “Quan trọng nhất của tôi là người tốt.”

Chu Kì Nghiêu sửng sốt, nhịn không được quay đầu nhìn ngốc tử này, thế nhưng có thể khiến cho ngốc tử này nói ra hắn còn quan trọng hơn đồ ăn, trong khoảng thời gian này không nuôi không, hắn cho ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy.

Tâm tình của Chu Kì Nghiêu không hiểu sao lại khôi phục một ít, ám vệ phía sau nghe được câu này, nhịn không được chậm lại bước chân: rất ngược cẩu, hoàng thượng ngày thường người ở trong cung ngược bọn họ cũng được, ra tới ngoài cung rồi còn ngược bọn họ nữa.

Kết quả, chợt nghe thêm một câu nữa của Long Bạch Bạch: “Không có người tốt sẽ không có đồ ăn, có người tốt mới có đồ ăn ngon, người tốt là quan trọng nhất.”

Chu Kì Nghiêu:”…..”

Ám vệ: “!!!” bọn họ nhanh chóng lùi lại phía sau mấy bước để tránh bị vạ lây.

Chu Kì Nghiêu tức giận muốn kéo ngốc tử này xuống, nhưng vẫn nhịn, quên đi, hắn nuôi, cũng đã nuôi lâu như vậy, hắn còn có thể làm gì bây giờ?

Chu Kì Nghiêu tiếp tục cõng Long Bạch Bạch đi về phía trước, rốt cục đi tới gần hai khe núi kia, từ nơi này nhìn qua, là nông nhất, dòng suối chảy theo phiến đá, càng đi sâu vào trong, thì sâu không lường được.

Ám vệ đối với nơi không rõ ràng liền cảm thấy bất an, khuyên nhủ: “Hoàng thượng, hay là ngừng một chút để thuộc hạ đi lên kiểm tra rồi lại đi.”

Chu Kì Nghiêu lắc đầu: “tiếp tục.”

Nếu thật là người kia, hắn không muốn để cho người khác biết được, cho nên hắn không chỉ muốn đi vào, đợi cho vào chỗ sâu, hắn sẽ một mình đi vào.

Ám vệ thấy thái độ kiên quyết của Chu Kì Nghiêu, cũng chỉ có thể đi theo.

Long Bạch Bạch ghé vào trên lưng Chu Kì Nghiêu, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy chơi rất vui, nhưng càng đi vào trong liền cảm thấy cả người không thoải mái, nhất là bên tai không ngừng vang lên tiếng ngâm nga, như là ở dưới vực sâu truyền tới, làm cho hắn cảm thấy trong đầu sẽ bị nổ tung.

Cho nên hắn chỉ có thế ghé vào trên lưng Chu Kì Nghiêu, từ từ nhắm hai mắt lại, chỉ có dựa vào người tốt, dựa vào càng gần mới cảm thấy thoải mái.

Chu Kì Nghiêu nghĩ hắn đang ngủ, động tác nhẹ nhàng hơn, từ từ mang hắn đi về phía trước.

Mà đám người Chu Kì Nghiêu càng ngày càng đi sâu vào trong, nước suối chảy vào trong vực sâu, nước sâu đã sớm biến thành đen như màu mực, làm cho người ta sợ hãi.

Cùng lúc đó, dưới vực sâu giống như là cảm nhận được cái gì, mắt thú ban đầu đang nhắm lại lại từ từ mở ra, thanh âm ngâm nga ban đầu cũng ngừng lại, cảm giác đối phương đã tới, thứ ở phía sau cũng bất đầu mạnh mẽ vẫy lên.

Mà theo động tác của nó, lập tức, những con sóng bắt đầu được kéo lên từ dưới vực thẳm, tử xoáy nước này, có một thân thể thật lớn bắt đâu bơi lên trên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN