Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 27
Mà bên kia, Chu Kì Nghiêu ban đầu tự mình cõng Long Bạch Bạch theo còn đường đá đi vào sâu khe núi, đột nhiên cảm giác được cái gì, mạnh mẽ lùi về sau một bước, cùng lúc đó, liền nhìn thấy ở vực sâu không xa bắt đầu có lốc xoáy, nước bắn tung tóe vào hai bên vách núi đen, ngay lập tức liền cản đường đi của mọi người.
Chu Kì Nghiêu nhìn vực sâu phía trước, ánh mắt trầm xuống.
Không biết khi nào Long Bạch Bạch cũng ngẩng đầu, hắn mờ mịt nhìn lốc xoáy kia, như là bị cái gì hấp dẫn, nhìn chằm chằm nơi đó, trong con ngươi đều là mờ mịt hoảng hốt, cảm giác không khỏe lúc trước hình như đã chậm lại.
Hắn nhìn phía trước, ngâm xướng bên tai cũng ngừng lại.
Long Bạch Bạch ôm cổ Chu Kì Nghiêu nhịn không được nắm thật chặt, hắn nhìn chằm chằm phía trước, có cảm giác muốn tới gần rồi lại không giám tới gần.
Chu Kì Nghiêu nghĩ hắn là bị dọa sợ, vỗ vỗ đôi tay đang ôm lấy mình, lại liếc mắt nhìn lốc xoáy kia, như là quyết định cái gì, xoay người đi trở về.
Ban đầu ám vệ tưởng là hoàng thượng quyết định quay trở về.
Nhưng khi trở lại trước khe suối lúc trước, Chu Kì Nghiêu thả Long Bạch Bạch xuống, sờ sờ đầu của hắn, chờ nhìn thấy Long Bạch Bạch ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn, còn nghiêm túc nói: “Trẫm có việc sẽ đi một lúc rồi quay lại, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn chờ trẫm?”
Long Bạch Bạch hơi bồn chồn, hắn giơ tay kéo ống tay áo của Chu Kì Nghiêu: “Ta cùng đi với ngươi.”
“Nơi đó nguy hiểm, ngươi đi với trẫm ngược lại khiến trẫm lo lắng cho ngươi. Ngươi không phải thích ăn cá sao, lúc trẫm trở về sẽ mang mấy con cá cho ngươi, trẫm nướng cho ngươi ăn.” Chu Kì Nghiêu kiên nhẫn dỗ, nhìn bộ dạng ngốc tử vẫn không cam lòng nghe được có cá liền miễn cưỡng đồng ý, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện đáy mắt mang theo ý cười, ôn nhu kiên nhẫn mười phần.
Mười mấy ám vệ liếc nhau, đáy lòng nảy lên bất an, muốn nói cái gì, lại bị Chu Kì Nghiêu liếc mắt cản lại, chỉ có thể đè lại nghi hoặc trong lòng.
Mọi người không dám phản bác, chỉ có thể quỳ gối xuống: hoàng thượng là muốn một mình đi mạo hiểm sao? Vậy trăm triệu lần không được.
Chu Kì Nghiêu không nhìn bọn họ, nếu dưới vực sâu này không phải người nọ, vậy dựa vào khả năng của đám ám vệ là không có khả năng chạy trốn, hắn một mình đối mặt thì có thể, nếu là người nọ, hắn cũng không muốn để người nọ bại lộ trước mặt những người này, không muốn tin tức tiết lộ ra ngoài.
Cho nên cho dù như thế nào Chu Kì Nghiêu không thể dẫn bọn họ theo được.
“Các ngươi ở đây canh giữ cho Vân phi, nếu hắn xảy ra chuyện gì, trẫm hỏi tội nhóm các ngươi.” Chu Kì Nghiêu dặn dò, lại dừng một chút, nhìn thấy những ám vệ này đang muốn khuyên, liền kiên trì nói: “Đây là mệnh lệnh của trẫm.”
Mười mấy người liếc nhau, chỉ có thể nhận mệnh: “Vâng.”
Cuối cùng Chu Kì Nghiêu vỗ vỗ bả vai Long Bạch Bạch, lúc này mới xoay lưng đi về phía lốc xoay ở sâu trong khe núi.
Long Bạch Bạch nhịn không được muốn đi theo, nhưng vừa mới bước đi, liền cảm thấy lòng bàn chân truyền lại đau đớn, cơn đau vừa khỏi lại quay trở lại, hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn, chờ một lát lại giương mắt, làm sao còn nhìn thấy thân ảnh Chu Kì Nghiêu.
Mà bên kia, thứ ở dưới vực sâu cảm giác dị động cũng chỉ ở bên ngoài, bởi vì có vách đá che, nó im lặng ẩn núp ở bên trong, nó mở mắt thú nhìn lên mặt nước, tầm mắt vô cùng tốt bị hơi nước ngăn cách, phát hiện phía trên trống rỗng, cũng không có bất kì người nào.
Không chỉ có như thế, hơi thở mà nó quen thuộc cũng dần dần rời xa.
Thứ kia chợt nóng nảy tức giận, mạnh mẽ vẫy đuôi, lập tức nước sâu càng tràn lên, lốc xoay càng dâng cao lên.
Đến cuối cùng theo ánh sáng tử vảy lóe lên, lại chìm vào trong nước.
Sau khi Chu Kì Nghiêu tới chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng màu bạc, đáy mắt hắn toàn bộ là âm u, liền thả người vào vực nước sâu.
Long Bạch Bạch bởi vì đau chân, hắn đành ngồi xổm ở đó, lại phát hiện ngồi xổm cũng đau, liền quyết định ngồi bệt xuống, nhìn thấy vũng nước cạn, liền đem chân thả xuống.
Không biết có phải cảm giác mát lạnh làm giảm bớt không khỏe hay không, hắn thoải mái thở ra một phen.
Chỉ là không bao lâu, thanh âm ngâm xướng lại như có như không vang lên, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, giống như rất nhanh sẽ tới gần.
Long Bạch Bạch nghiêng lỗ tai nghe, ám vệ ở phía sau liếc mắt kỳ quái nhìn hắn, trong đó có một người tiến lên hỏi: “Vân chủ tử, làm sao vậy?”
Long Bạch Bạch lắc đầu: “Các ngươi có nghe thấy thanh âm gì không? Thanh âm rất êm tai….” Cũng cảm giác rất quen thuộc.
Ám vệ liếc nhau lắc đầu: “Không có.” Bọn họ không nghe thấy gì cả.
Long Bạch Bạch cẩn thận nghiêng tai nghe, càng nghe càng rõ ràng, giống như ở ngay bên tai, rồi lại như gần như xa, mà khi hắn nghe được càng nhiều, ngâm nga ở bên tai khiến cho ánh mắt hắn xuất hiện mê mang, như là bị mê hoặc, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước, quên phản ứng, quên động tác.
Ngay cả đứng lên khi nào cũng không biết.
Ám vệ bị động tác thình lình của Long Bạch Bạch làm hoàng sợ, “Vân chủ tử?”
Kết quả Long Bạch Bạch đưa lưng về phía bọn họ như là không nghe thấy, đột nhiên xoay người chạy tới một phương hướng khác.
Ám vệ hoảng sợ, nhanh chóng đuổi theo.
Cũng không biết vì sao, động tác của Long Bạch Bạch rất nhanh, giống như là một đám khói ngay cả bọn họ cũng không đuổi kịp, không biết chạy bao lâu, đúng lúc nhìn thấy Long Bạch Bạch đi xuyên qua một tảng đá lớn ở ngoài khe núi, liền không thấy bóng dáng đâu cả.
Ám vệ hoảng sợ, nhớ tới lúc trước Long Bạch Bạch nói có nghe thấy cái gì hay không, sau đó liền không nói một tiếng mà bỏ chạy, Vân chủ tử tuy rằng ngốc, nhưng thời gian này đi đường chưa bao giờ đột nhiên chạy đi, không phải là bị cái gì mê hoặc đó chứ?
Nghĩ tới mục đích lần này bọn họ tới đây, ám vệ cũng sợ có phải là bị thứ kia bắt rồi hay không, sợ gặp chuyện không may, nhanh chóng phóng đạn tín hiệu.
Khi một thanh âm vang lên, nở rộ ở trên bầu trời Lệ Sơn, mà Chu Kì Nghiêu vừa mới vào vực sâu vừa vặn ngẩng đầu lên, cách một tầng hơi nước mờ ảo, mơ hồ thấy được đám lửa đi, thân thể hắn cứng đờ, ngốc tử kia xảy ra chuyện sao? Nhưng sao có thể được? nhiều người ở như vậy…..
Hắn tiếp tục đi xuống một đoạn, nhưng tín hiệu ở trên đầu làm cho hắn không yên tâm, quay đầu lại nhìn thoáng qua hải vực sâu thẳm, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, đong đưa tứ chi bơi về phía trước, rất nhanh chui lên mặt nước.
Bên kia, Long Bạch Bạch giống như bị ngâm nga mê hoặc, nhanh chóng không có mục đích mà đi về phía trước.
Cho tới khi tới đáy cốc, Long Bạch Bạch mới đột nhiên bừng tỉnh, xoa xoa ánh mắt, đáy mắt lúc trước mờ mịt, giở đã rõ ràng.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bốn phía thực mờ tối, nơi nơi đều là đá lớn, cỏ dại mọc thành bụi, dòng suối chảy róc rách, căn bản không có bóng dáng người tốt, cũng không có nhóm người mà người tốt mang tới.
Long Bạch Bạch nghi hoặc gọi, hắn sao lại ở chỗ này?
Hắn xoay người, hy vọng chạy tới một chỗ, mà đúng lúc này, bên tai lại truyền tới tiếng ngân nga, cái loại quen thuộc này, làm cho hắn nhịn không được dừng bước chân, hắn quay đầu kỳ quái nhìn vũng nước đầy cỏ dại cách đó không xa, bốn phía đều là hòn đá, lởm chởm, có dòng nước chảy vào bên trong, hợp thành một dòng nước, không biết chảy về nơi nào.
Long Bạch Bạch nhìn hang động giấu ở phía sau cỏ dại, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy có cái gì hấp dẫn hắn đi vào.
Long Bạch Bạch biết rõ mình không nên đi qua, nhưng lại không nhịn được mở bước chân đi về phía trước.
Hắn đi tới gần đám cỏ dại, đẩy cỏ dại ra đi tới, lúc hắn bước tới liền giẫm phải đá vụn, không cẩn thận khiến lòng bàn chân bị thương, lập tức có máu chảy ra.
Hắn đau tới mặt nhăn mày nhíu, cũng chính là lúc này, chắc là ở trong sơn động ngửi được mùi máu, lập tức ngâm nga càng rõ ràng hơn.
Long Bạch Bạch ngẩng đầu, cảm giác quen thuộc càng ngày càng rõ ràng, mà giờ phút này bởi vì ngâm nga chậm lại, hắn cảm thấy thực thoải mái, không đau đầu giống như lúc trước, hắn không cảm giác được nguy hiểm, ngược lại lại có cảm giác yên tâm, làm cho hắn bước một bước đi vào.
Chờ sau khi đi vào, Long Bạch Bạch phát hiện hang động ở phía sau cỏ dại rất lớn, theo cửa động đi vào trong, càng đi vào càng rộng.
Thậm chí có thể nghe được có cái gì dưới nước phát ra thanh âm.
Long Bạch Bạch không biết đi được bao lâu, quẹo qua một chỗ, liền cảm thấy tầm mắt rộng mở, hơn nữa trước mắt sáng ngời, hắn ngẩng đầu, liền không biết là nơi nào, phía trên có một lỗ hổng, ánh sáng mặt trời vừa vặn từ nơi này chiếu vào, đem nơi này chiếu sáng một vùng.
Mà trong động này lại có một cái ao thật lớn, nơi nơi đều là nước, chỉ có một bên có một khối đá lớn, mặt trên bóng loáng, chắc là có cái gì thường xuyên đợi ở phía trên nên để lại dấu vết.
Long Bạch Bạch có thể tinh tường nghe thấy tiếng ngâm nga là ở phía dưới truyền ra, hắn không biết vì sao người bên ngoài không nghe được.
Hắn nhịn không được đi tới phía trước….
Mà khi hắn bước lên phía trước, liền cảm giác được mặt nước gợn sóng, không biết có phải là do ánh sáng chiều vào hay không, hắn có thể nhìn thấy dưới mặt nước có ánh sáng bạc lóe lên.
Thanh âm ngâm nga khi Long Bạch Bạch tới gần bên ao thì ngừng lại.
Phía dưới rất sâu, bởi vì có ánh sáng, nên khiến cho phía dưới tối như mực liền sáng như ban ngày, Long Bạch Bạch ngồi xổm ở nơi đó, cẩn thận nhìn xuống, liền cảm giác trong ao hình như có cái gì đang sáng lên, làm cho Long Bạch Bạch không dời nổi mắt.
Cùng lúc đó phía dưới hình như có thứ gì đang nhìn lên trên, chờ rốt cục ngửi được hơi thở quen thuộc, ban đầu còn đang chuyển động liền hoàn toàn dừng lại.
Mắt thú cứ như vậy ngước lên nhìn Long Bạch Bạch ngồi xổm bên bờ ao, con ngươi trong suốt mờ mịt của đối phương nhìn qua hắn, thứ gì đó rốt cục bừng tỉnh, mạnh mẽ bơi lên trên, mà khi hắn nổi lên mặt nước, càng bơi lên trên, ánh sáng màu bạc càng chói mắt, Long Bạch Bạch nhịn không được nhắm mắt lại.
Mà đúng lúc này trong nháy mắt, trên người quái vật lớn đột nhiên nổi lên ánh sáng, hóa thành bộ dạng hình người, nhưng mà nửa người dấu ở phía dưới, chỉ lộ ra nửa người trên xích lõa, tóc tai ướt sũng rối tung ở bên người, lộ ra khuôn mặt đẹp trai khí chất lạnh lùng, cơ thể sáng bóng khiến hắn nhìn như hư ảo.
Long Bạch Bạch cảm thấy rất chói mắt, từ khẽ hở bàn tay nhìn qua, liền nhìn thấy một khuôn mặt kinh diễm, hắn trừng mắt nhìn, lẩm bẩm nói: “Bộ dạng ngươi thật là đẹp.” sắp vượt qua người tốt.
Chính là không biết vì sao, hắn lại cảm thấy bộ dạng của người trước mặt thật quen mắt, cũng thực thân thiết, làm cho hắn nhịn không được muốn tới gần.
Nam tử nghe lời nói của Long Bạch Bạch nhịn không được cười khổ một tiếng, hắn nâng tay liên, sờ sờ mặt hắn.
Nếu là người bên ngoài Long Bạch Bạch nhất định sẽ trốn, nhìn ánh mắt nam tử như vui mà lại giống như buồn, không hiểu sao liền ngồi xổm ở đó, cũng không nhúc nhích, liền nhìn ngón tay như ngọc của nam tử lạnh lẽo sờ lên mặt mình, cuối cùng nhịn không được sờ đầu Long Bạch Bạch.
Long Bạch Bạch mở to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt dễ nhìn của nam tử, cảm thấy kỳ quái đại ca ca sao lại một mình ngâm mình ở nơi này, trên người hắn thật lạnh, hắn không lạnh sao?
Như là biết nghi hoặc của Long Bạch Bạch, hắn cười cười, khuôn mặt lạnh lùng bởi vì tươi cười mà hòa tan: “Ta không lạnh.”
Long Bạch Bạch tò mò vươn tay chọc chọc bờ vai của hắn, cảm giác lạnh lẽo liền lùi tay về, vẫn là lạnh.
Nam tử cúi đầu nở nụ cười, nhưng mà sau đó nhớ tới cái gì, vươn tay chưởng, lập tức có một vòng ánh sáng bao quanh bàn tay, hắn từ trên đỉnh đầu trống không của Long Bạch Bạch dời xuống, cuối cùng dừng ở lòng bàn chân, chờ không tìm được thứ trong dự kiến liền sửng sốt: “Đồ vật của ngươi đâu?” hắn rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của hạt châu kia, vì sao lại không có?
Long Bạch Bạch nghe không hiểu: “hả?” cái gì vậy?
Nam tử cau mày, đột nhiên bất ngờ cởi quần áo của Long Bạch Bạch tới bên hông, xoay người Long Bạch Bạch một vòng, quả nhiên nhìn thấy vảy mờ mờ sau lưng chuyển động, và đang có xu hướng lan rộng ra.
Đáy mắt nam tử đều là nghi hoặc, có thể tưởng tượng được trạng thái giờ phút này của Long Bạch Bạch, chắc là cũng không nói được rõ ràng, liền quyết định duỗi tay ra một lần nữa, lập tức có một sức mạnh bao phủ trên người hắn, một lần nữa dùng sức, mà từ động tác này, khác thường trên cơ thể Long Bạch Bạch liền được phong ấn lại, cùng lúc đó vết thương trên người Long Bạch Bạch cũng không cần thuốc mà khỏi.
Ban đầu Long Bạch Bạch còn cảm thấy bàn chân đau, đột nhiên lại không thấy đau nữa, hắn thần kỳ nhìn một màn này, sợ ngây người.
Cũng quên mất nam tử vô duyên vô cớ cởi quần áo của hắn, hắn hẳn là nên phản đối.
Cho nên khi nam tử một lần nữa xoay hắn lại, Long Bạch Bạch rốt cục nhớ tới cái này, vừa định nói, liền phát hiện nam tử nghiêng đầu phun ra một búng máu, hắn bị dọa rồi: “ngươi, ngươi không có việc gì chứ?”
Nam tử lắc đầu, chắc là không biết phải giải thích như thế nào, vươn tay sờ sờ mặt Long Bạch Bạch để an ủi, vừa định hỏi cái gì, đột nhiên nghe thấy có tiếng động kỳ quái truyền tới.
Động tác của đối phương rất nhanh, nam tử vừa rồi vì Long Bạch Bạch khôi phục phong ấn ở trên người tiêu hao nhiều sức lực nên vẫn chưa nhận ra, chờ lấy lại tinh thần, đối phương đã xuất hiện ở cửa động.
Long Bạch Bạch cũng nghe được động tĩnh, phản xạ quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy hai tròng mắt u ám của Chu Kì Nghiêu.
Mà chờ khi Chu Kì Nghiêu nhìn thấy bộ dạng của hai người, lập tức lửa giận ở dưới đáy mắt bùng lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!