Thầy! Em Muốn…
Chương 14: con dâu vừa ý (p2)
– Ba…
Vương Triết cảm thấy uất ức quá đi! Hình tượng to lớn vĩ đại của anh trong mắt cô giờ bị ba anh đạp bẹp không bằng một con kiến .
Vương Hào nhăn mặt , kéo anh sát lại nói nhỏ:
– Mày thì biết cái gì ? Tao đang kiếm vợ cho mày đấy, thằng nghịch tử!
Sau đó ngoảnh mặt cười cười nhìn Tú Uyên :
– Con thấy đấy! Nó không tài giỏi gì chỉ có cái bằng tốt nghiệp loại giỏi bên Mỹ, à thì cũng lên thạc sĩ rồi sắp thi tiến sĩ… thôi thì con tạm chấp nhận nó đi. Con trai bác không được thông minh nhưng cần cù chăm chỉ, biết lo toan gia đình, lấy nó về không phải lo đâu.
Tú Uyên trán đầy hắc tuyến , thật sự không hiểu ba anh nghĩ sao, con trai tốt thế còn đòi gì nữa! Cô cười gượng :
– Dạ, thưa thầy…à không, thưa bác. Chúng con cũng đang quen nhau,còn chuyện sau này con chưa nghĩ tới ạ.
– Thôi được rồi, bác không nói nữa. Hai đứa về trước đi, ba ngồi cả sáng rồi muốn nghỉ tí cho khoẻ.
Vương Hào biết không nên nói nhiều quá đành tìm cớ đuổi hai người về.
Trong xe, Vương Triết cười không khép miệng , ôm má cô xoa xoa :
– Tiểu bảo bối của anh thật là giỏi nha, mới gặp mà ba anh muốn đứa em về làm dâu rồi này.
– Haiz…,còn phải xem em là ai đã. Mà anh làm gì khiên bác trai lo anh không lấy được vợ vậy?
– Cũng không có gì, tuổi trẻ tăng động thôi , hì hì.
Anh không muốn nói nên Tú Uyên cũng chẳng hỏi nhiều. Hai người đi ăn trưa , rồi do con cáo nào rủ rê nên đành về nhà Vương Triết nghỉ ngơi.
Trêи giường lớn, Vương Triết nằm đè lên Tú Uyên úp mặt vào bộ ngực no đủ hít hà, anh cứ chà chà má vào nó rồi cười hì hì như đứa trẻ :
– Ngực em mềm quá, bóp cũng sướиɠ tay nữa! Uớc gì ngày nào cũng được sờ.
Tú Uyên mặt đỏ lửng, đánh nhẹ tay anh mắng :
– Anh chỉ có vậy là mau thôi!
– Kệ anh.
Nói xong , anh ngậm một bên nhũ hoa ʍút̼ chụt chụt, núm ti hồng nộn trong miệng trơn bóng khiến anh nút mãi không chán , một tay anh để không yên ấn ấn chọt chọt núm ti còn lại, cứ ấn xuống nó tạo thành lỗ nhỏ, thả ra nó lại căng lên. Anh vừa bυ” vừa nghịch thích thú. Vương Triết tấm tắc khen :
– Công nhận ngực em to thật, cầm mà không hết này. Giá mà có sữa nữa thì tốt!
– Người ta còn nhỏ sao có sữa được. Phải làm mẹ mới có cơ.
– Vậy anh cho em làm mẹ nhá ! Hử?
Vương Triết lưu manh hỏi lại, tay lại nghịch ngợm bóp một cái thật mạnh khiến Tú Uyên giật hết cả mình, cô véo tai anh :
– Anh không biết đau hả, có muốn chết không? Anh muốn sữa thì ra ngoài quán mà mua, em còn nhỏ thì làm mẹ cái gì.ⁿ
– Á…đau đau…Anh xin , thả ra không đứt mất. Anh không dám nữa.
Mặt anh nhăn nhó như khỉ ăn ớt vừa kéo tay cô vừa xin khiến Tú Uyên cười phì, cô ‘ hừ ‘ một tiếng ” tha cho anh, lần sau chết với em ” mới buông tay, ôm anh đi ngủ.
Vương Triết nằm một hồi lại không an phận, anh chọc chọc bụng cô nói :
– Tiểu Uyên này, hay anh đến làm gia sư cho em nha !
Tú Uyên đang mơ màng trong ngực anh cằn nhằn hỏi lại
– Để làm gì ? Trêи lớp anh dạy còn chưa chán hả?
– Anh muốn gặp em mỗi ngày, làm gia sư thì khi nào cũng được thấy em, còn được ăn bánh bao nhỏ nữa! Em về xin ba mẹ nha !
– Hừ…biết rồi, em về xin còn được hay không thì em không biết đâu . Cái tay…im cho người ta ngủ.
Tú Uyên đồng ý cho có lệ rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp , mặc kệ lão thầy xấu xa cứ sờ lung tung khắp người không yên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!