Thầy! Em Muốn… - Chương 13: Con dâu vừa ý (p1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4707


Thầy! Em Muốn…


Chương 13: Con dâu vừa ý (p1)


Rất nhanh sau đó, toàn trường biết tin hiệu trưởng nhập viện, mỗi lớp cử đại diện là lớp trưởng đi thăm. Và đương nhiên cô lớp trưởng nhỏ cũng phải đi rồi. Vương Triết là giáo viên chủ nhiệm nên dễ dàng đưa Tú Uyên đi riêng trêи con xe của mình.

Tú Uyên ngồi trong xe vừa đi vừa hỏi anh :

– Sao ba anh vào viện vậy? Hôm qua còn khoẻ thế cơ mà.

– Ổng biết chuyện em với anh rồi. Shock quá chịu không nổi nên vậy.

Tú Uyên giật mình, cô không ngờ chuyện lại lớn như thế, cô lo sợ nắm lấy tay Vương Triết lắc lắc hỏi :

– Vậy thầy ấy có đuổi học em không? Em mà bị đuổi học chắc chết với ba mẹ mất thôi.

Vương Triết nhìn cô lắc đầu :

– Em không phải lo, học bá như em còn lâu mới bị đuổi. Người khổ là anh đây , lúc đêm ba anh đánh vẫn còn đau với sưng lên này.

Anh vừa nói vừa đưa má ra cho cô xem, cái tát hôm qua khá mạnh đến giờ vẫn còn sưng nhẹ hồng hồng, anh lại phồng má qua làm nó y như cái bánh bao khiến Tú Uyên vừa thương vừa buồn cười, cô xoa nhẹ má anh thổi thồi :

– Đau nữa không anh ? Em thương thương này…phù phù…chụt…

Tú Uyên hôn một cái lên má anh như an ủi rồi ngồi yên lại, tay chống má nhìn anh đang cười tươi sung sướиɠ. Được cô hôn anh vui đến nỗi không khép miệng lại được luôn. Nhìn anh giờ như một tên ngốc mà lại là tên ngốc soái ca, ai mà không yêu cho nổi chứ? Tú Uyên thấy mình thật may mắn khi có anh bên cạnh yêu thương, che chở.

Rất nhanh xe đến bệnh viện, mọi người cũng thăm rồi về gần hết, còn vài ba thầy cô lớn tuổi đang ngồi trò chuyện với hiệu trưởng dặn dò này kia.

Vương Triết mở cửa bước vào trước hỏi qua mọi người, Tú Uyên lẽo đéo theo sau trông hai người như cặp vợ chồng nhỏ khiến mọi người đều nhìn bằng ánh mắt ý vị. Tú Uyên nhanh miệng vội chào mọi người:

– Em chào các thầy các cô ạ!

Nói xong đứng nghiêm sang bên cạnh đúng kiểu học sinh gương mẫu khiến ai cũng nhịn không được bật cười gật gù khen ngoan.

Vương Hào mệt nhoài nằm trêи giường nhìn cô rồi đưa ánh mắt sâu xa nhìn Vương Triết ý hỏi ‘ là con bé à?’ thấy anh gật đầu thì thở dài không thôi, quay đầu không thèm nhìn mặt con trai nữa. Một cô bé xinh đẹp, học giỏi, gia đình có điều kiện như vậy sao lại bị con trai ông dụ dỗ chứ? Nó có gì hay ho đâu…ừm hừm…lại không đẹp trai bằng ông hồi trẻ. Haiz, lũ trẻ thời nay mắt nhìn người thấp quá!

Vương Hào than ngắn thở dài về đứa con trai ngán ngẩm của mình mà không biết mình bỏ qua một điểm thua anh đó là…ông quá già rồi, không manh động như anh được nữa 😂

Ông hẵng giọng, định gọi Tú Uyên lại cơ mà từ đêm giờ đã uống tí nào nước đâu. Tú Uyên như cô con dâu nhỏ vội chạy lại rót nước đưa tận miệng cho ông. Vậy là Vương Hào lại cộng thêm một điểm ưu ái cho cô mà ngược lại nhìn con trai mình với ánh mắt khinh bỉ ‘ thằng nhóc này tệ quá, không xứng với con bé chút nào . Cứ vậy  không sớm thì muộn cũng bị người ta đá thôi, tình hình phải để mình ra tay mới được !’

Mấy thầy cô nhìn Tú Uyên cười cười trêu chọc :

– Tú Uyên này, em chắm sóc thầy hiệu trưởng khéo thế sau này làm con dâu thầy ấy thì vừa, hahaha…

– Em…em…thầy cô đừng trêu em mà!

Mặt cô đỏ như gấc, tay chân không biết để đâu cứ xoắn xuýt lại với nhau trông rất dễ thương. Không biết từ lúc nào, Vương Triết đến sau lưng cô cả người gần như bao trùm cơ thể nhỏ bé tựa ,  một  mặt động viên cô, mặt khác lên tiếng giải vây :

– Chuyện này cô chú còn phải chờ lâu ạ. Thôi, mọi người đừng trêu em ấy nữa.

– Chưa gì đã bênh nhau rồi đấy. Lão Vương à, có rượu mừng nhớ mời chúng tôi nha. Thôi , chúng tôi về, không dám trêu nữa không lại có người đau lòng.

Mấy thầy cô ngồi lâu ê ʍôиɠ quá, đành chào ra về trong phòng chỉ còn lại ba người. Lúc này Vương Hào mới nghiêm giọng hỏi Tú Uyên :

– Em nói cho thầy biết hai đứa được bao lâu rồi?

-Dạ…hơn nửa tháng ạ!

Tú Uyên thấy ông nghiêm mặt nên trong lòng bắt đầu khẩn trương, cả người ngồi thẳng tắp lên.

– Thầy có làm gì con đâu mà lo. Có trách là phải trách thằng trời đánh này. Thôi thì con lỡ…ừm hừm… ‘ ăn ở ‘ với nó rồi thì chịu trách nhiệm với nó giùm thầy. Nhìn vậy thôi, nó còn dại lắm! Con đừng chấp.

Tú Uyên tròn mắt, chuyện gì đang xảy ra? Đang chuẩn bị nghe mắng ai dè bắt cô chịu trách nhiệm là sao? Mà thầy ấy dại thì ai là người ăn sạch cô đây?

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN