Thầy! Em Muốn… - Chương 12: Ba con cãi nhau.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4661


Thầy! Em Muốn…


Chương 12: Ba con cãi nhau.


Gần tối, một chiếc xe Ferrari chạy vào biệt thự , cánh cổng tự động mở ra, xe cứ vậy chạy một mạch vào sân. Vương Triết bình tĩnh khoan thai mà bước xuống nhưng thật ra nổi tâm anh đang lo sợ chết đi được ‘ con nhà giáo đúng là rất áp lực  ! ‘.

Vừa vào nhà, ba anh đang ngồi ăn cơm, ông thấy anh không phản ứng gì nhưng Vương Triết biết đó chính là ‘ bình yên trước giông bão ‘, ông chỉ tay cái ghế bên cạnh ý bảo anh ngồi xuống. Vương Triết vội vàng chạy lại an toạ. Lưng thẳng, tay nắm lại đặt lên bàn, mặt cúi xuống , mắt nhìn chằm chằm mũi giày, ngồi im chờ nghe phán xử.

Vương Hào nhìn con trai lo sợ trong lòng vừa tức vừa muốn cười, ông hẵng giọng :

– Cơm nước gì chưa? Con ăn luôn không ?

– Dạ thôi, con ăn no rồi ạ!

Vương Triết vội vàng từ chối, sao anh dám ăn chứ, dù có ăn thì nuốt nổi cơm hay không mới là quan trọng, ăn vào khó tiêu chết.

Anh vừa nói xong ‘ cạch ‘ bát cơm đặt xuống, âm thanh ấy như tiếng chuông báo tử khiến Vương Triết giật hết cả mình. Anh có chút run run , cứ nghĩ ba anh nổi giận ai ngờ đơn giản chỉ là…ba anh ăn xong rồi.

– Nếu không ăn thì ta nói việc chính, chuyện lúc trưa là sao?

Vương Triết ấp úng đáp :

– Con…con chỉ là…chỉ là nghỉ trưa thôi ạ, không có gì hết.

– Còn dám nói dối, lão già này ăn cơm trước mày mấy chục năm trời rồi, định qua mặt lão đây không dễ. Còn không nói thật?

Vương Hào vỗ tay xuống bàn tức giận.

Biết không thể giấu được nữa Vương Triết đành khai sơ lược :

– Con với…bạn gái có chút manh động, kìm không được.

– Được, mày được lắm! Đưa tận bạn gái vô trường ‘ hành xử ‘ lại còn chính trong phòng làm việc. Người ta mà phát hiện mặt mũi ông già này để đâu hả?…

Lúc này, ba anh tức sôi máu lên, tay run run chỉ vào mặt anh nổi nóng quát to, thiếu chút nữa đánh chết anh tại đây.

Vương Triết giờ mới cảm thấy may mắn thật, may mà lúc đấy ba anh vào không thì có mà muối mặt. Nhưng ba anh đổ oan cho anh quá, anh làm gì mang ai vào trường đâu, anh cãi :

– Không phải như ba nghĩ…cô ấy là học sinh trường mình, con không mang ai vào hết.

– Ồ, chuyện này càng hay rồi nha! Con trai tôi giỏi quá ha, ngay cả học sinh của mình mà còn không tha. Được đó chứ! Anh với cô ta yêu nhau ,vậy anh có nâng điểm cho cô ta không? Thi cử có đưa đề trước không? Tao …mày…

Lúc này Vương Hào thật sự không chịu nổi ,ông bật dậy giáng một tát vào mặt anh, bên má lập tức ửng đỏ. Vương Triết oan ức nhìn ba, anh làm cái gì sai chứ ? Anh yêu ai cũng sai à? Tú Uyên đâu phải người như thế, ba anh không chịu tin anh gì cả?

– Ba thôi đi! Cô ấy với con yêu nhau thật lòng, ba đừng nghĩ cô ấy như vậy. Là học bá của trường mà còn cần con nâng điểm , cho đề sao ba ? Chúng con yêu nhau thật lòng, đã xác định kết hôn rồi, ba đừng nói về bọn con như thế.!

Sốc tập hai, Vương Hào quỵ xuống , ông nhìn trời than :

– Số tôi sao lại khổ như vậy, thằng con trai trời đánh ngay cả học bá của trường cũng không tha. Đúng là đồ phá hoại mần non tổ quốc, tôi sống sao đây trời.

Ông khóc không ra nước mắt, gục xuống bàn ngất lịm. Vương Triết sợ hãi vội vã cõng ông đi bệnh viện gấp. Đêm hôm đó, Vương Triết một phen hết hồn!

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN