Thầy! Em Muốn…
Chương 11: Bị phát hiện .
‘ cộc cộc …’
Hai cơ thể đang dính lấy nhau lập tức dừng lại, Vương Triết nhìn Tú Uyên rồi lại quay ra nhìn cánh cửa vội kêu to ” Đợi tí…”
Ngay lập tức anh như một cỗ máy bế Tú Uyên chạy lại bàn làm việc, nhét cô xuống gầm bàn, vuốt lại áo sơ mi nhăm nhúm, cố nhét ƈôи ȶɦịt vào quần nhưng nó đang cương cứng nhét sao vô? Ngay lập tức anh cầm tập tài liệu mở ra giả vờ đọc luôn tiện che ngay chỗ thầm kín đồng thời hẵng giọng hô : ” mời vào…”
Được sự cho phép của chính chủ, người bên ngoài bước vào, không ai khác chính là thấy hiệu trưởng. Vương Triết theo quán đính định đứng lên chào nhưng bị Tú Uyên nắm cả phân thân kéo xuống, anh giật mình cố kìm nén mới không phát ra tiếng, đành hơi nhỏm người cúi đầu chào :
– Chào thầy, thầy có việc gì không ạ?
Thầy hiệu trưởng không nói gì, im lặng đánh giá căn phòng, tầm mắt dừng lại chỗ ghế ngồi của khách nhíu mày. Sau đó, ông lại nhìn quần áo của Vương Triết , khuôn mặt trở nên thâm trầm
– Tôi đến thông báo mai họp hội đồng, bên trêи chuẩn bị về kiểm tra. Mà thầy Vương, có một số việc không nên làm ở văn phòng, thầy coi mà nhìn lại mình đi.
– Vâng ạ.
– À quên, tối về gặp tôi.
– Con biết rồi!
Không đợi anh nói thêm, thầy hiệu trưởng rời khỏi với tâm trạng tồi tệ, xen lẫn thất vọng!
Trong phòng làm việc, Tú Uyên lúc này mới dám đứng dậy, cô lo lắng :
– Thầy ấy phát hiện gì không anh?
Vương Triết lúc này không cần nghĩ cũng biêt không bị phát hiện mới là lạ, nhưng lại sợ cô lo lắng đành lừa mình dối người đáp :
– Chắc không sao đâu, mọi việc cứ để anh lo.
Nói thì mạnh miệng vậy nhưng thật ra nội tâm anh đang kêu gào không dứt ” đúng rồi, em thì không sao nhưng anh chết chắc, ai nói làʍ ȶìиɦ trong phòng làm việc kϊƈɦ thích vậy? Kϊƈɦ con mẹ nó rồi mà không thích nổi… Hu hu…”
Không chỉ vậy, vấn đề bây giờ là đại kê kê của anh vẫn cứng đây này, bị bắt gặp còn không xỉu xuống ngược lại còn kϊƈɦ thích mà lớn thêm. Anh đưa ánh mắt cầu cứu cô nhưng đổi lại khuôn mặt sợ hãi của cô :
– Em không làm nữa đâu! Có người vào tiếp thì chết mất.
– Em thì sướиɠ rồi, giờ phải giúp anh đi chứ, để vậy sao mặc quần . Lấy tay giải quyết giúp anh đi, tự làm không ra được .
Vương Triết trách cứ rồi lại đến năn nỉ với khuôn mặt đáng thương hết sức nên Tú Uyên đành bất đắc dĩ giải quyết. Cô quỳ giữa hai chân anh , tay bao lấy ƈôи ȶɦịt căng cứng đưa lên đưa xuống, đầu quy bị da kéo căng xuất hiện một lỗ nhỏ xíu đỏ hỏn như xúc xích rán. Tú Uyên đưa lưỡi ɭϊếʍ nhẹ lên nó, khiến cơ thể Vương Triết căng lên, anh mạnh dạn đề nghị :
– Hay em khẩu giao cho anh đi! Sướиɠ !
– Không…Anh dừng cái suy nghĩ ấy lại đi, lúc nãy em chỉ là…chỉ là…
Cô ngại ngùng cúi đầu xuống , tay đưa đẩy nhanh hơn, xiết chặt hơn một tí. Vương Triết cũng không dám nói gì nữa. Anh biết cô vợ nhở đang ngại ngùng mà !!
Sau nhiều lần đưa đẩy Vương Triết mới phun ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ ướt đẫm bàn tay cô, bắn cả lên mặt Tú Uyên, đôi giọt lăn xuống khoé môi ngứa ngứa.
Cô vô tình ɭϊếʍ khoé môi một mùi tanh nhẹ tràn vào khoang miệng, cô vội chạy vào nhà vệ sinh súc miệng rửa tay. Vương Triết thu dọn bãi chiến trường cũng vào theo. Nhìn cô rửa mặt lại nghĩ đến khung cảnh xuân sắc ban nãy, cười lưu manh hỏi cô :
– Thế nào? Của anh ngon không?
– Ngon cái đầu anh, lần sau tự nếm đi là biết.
Nói xong ngại ngùng chuồn thẳng, để lại Vương Triết mặt ngu ngu tự hỏi ‘ tệ đến thế sao? Mấy diễn viên trong phim nói ngon mà !…’
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!