Thầy! Em Muốn…
Chương 20: Vuốt mông ngựa
Vương Triết nắm tay cô kéo một đường vào phòng làm việc rồi thả ở ghế sofa. Anh giận dữ ngồi vào bàn làm việc giả vờ chấm điểm, nhưng thực chất trong đầu đâu biết bài làm của học sinh như thế nào? Mặt lạnh đặt mạnh bút xuống, đôi mắt híp lại nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống :
– Em không có gì muốn nói với anh sao?
– Có! Em đương nhiên là có rồi …
Tú uyên nãy giờ bứt rứt không biết làm sao, nghe anh mở lời lập tức chân chó chạy lại gần, ngồi lên đùi anh, tay ôm lấy cổ đúng điệu cô vợ nhỏ, nũng nĩu :
– Lúc nãy ông xã của em soái ca cool ngầu quá đi! May mà anh đến đuổi anh ta đi không thì em chết vì mù mắt mất, đúng là xấu xí !
– Ý em là thường ngày anh không đẹp trai sao?
– Không …anh ngày nào cũng đẹp hết! Đẹp đến nỗi khiến em nhìn ai cũng không bằng anh !
Cô hết lời khen ngợi lúc này ai đó mới chịu nhếch miệng cười, những vẫn ra bộ hậm hực ‘ hừ ‘ một tiếng. Tú Uyên nhanh miệng hôn ‘ chụt ‘ lên má anh. Thầy giáo trẻ của chúng ta không thoả mãn nghiêng bên còn lại , cô lại mổ một cái nữa , anh được đà chu mỏ lên, cô học sinh nhỏ cũng phải chiều theo mà hôn lên đó. Hôm nay không làm anh hết giận thì còn khổ dài dài…
Vương Triết lúc này mây đen đã tan hết, bầu trời xanh trở lại, lấy thế chủ động ôm chặt cô hôn sâu. Môi lưỡi giao nhau, không khí trong phòng dần dần nóng lên, cổ áo cô học trò nhỏ xộc xệch bị gỡ ra hai nút áo vừa đủ cho khuôn mặt háo sắc chen lấn vào và ủi ủi như chó con. Mềm quá, thơm nữa !
‘ Tinh tinh…tinh tinh…’ chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn công việc ‘ ý nghĩa ‘ của vị thầy giáo nọ, anh nhăm mặt khó chịu từ trong ngực cô rúc đầu ra, liếc cái máy hôn cô một cái rồi mới nghe :
– Ba à, có chuyện gì vậy ba ?
– Chiều mai có nhóm học sinh trao đổi đến , mau lên phòng họp mà lo chuyện này đi! Làm cho quen việc dần là vừa.
– Vâng, con lên đây.
– MÀY LẠI LÀM CÁI TRÒ GÌ TRONG PHÒNG LÀM VIỆC NỮA HẢ?
Vương Hào tực giận gần như rống lên, may mà phòng làm việc của ông cách âm không thì chết. Số là Vương Triết lỡ tay bóp bánh bao nhỏ khiến cô giật mình rêи lên thành tiếng, mà nó lỡ lọt vào điện thoại, đúng là nghịch ngu giờ chịu tội.
Vương Triết vội nói ‘ Giờ con lên, chuyện này nói sau đi ba ‘ rồi tắt máy. Anh thở phào nhẹ nhõm, tay lại bóp bóp иɦũ ɦσα cô thêm cái nữa mới đứng dậy :
– Anh đi trước, chiều gặp nha bảo bối . Chụt chụt …
Tú Uyên hơi lo lắng kéo tay anh hỏi :
– Chuyện lúc nãy…ba anh…
– Không sao, chuyện nhỏ mà. Anh đi đây, về học ngoan léng phéng với thằng nào thì chết với anh.
Anh dặn xong vội chạy đi, Tú Uyên lười biếng nằm trêи sofa ngủ một giấc đợi vào học mới về lớp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!