Thầy! Em Muốn… - Chương 8: Vậy thì để sinh thôi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5031


Thầy! Em Muốn…


Chương 8: Vậy thì để sinh thôi!


– Cái gì??…

Tú Uyên lau nước mắt ngước lên nhìn anh

– Thầy như vậy là sao hả? Tại ai nên mới vậy chứ ? Huhu…

Nói xong cô lại oà khóc, Vương Triết nhận ra mình hơi quá nên vội ngồi xuống ôm cô an ủi

– Thầy chỉ hơi ngạc nhiên thôi, em nín đi đừng khóc, em đi khám chưa ?

Cô lắc đầu nói bằng giọng mũi ” nhỏ vậy ai dám đi mình !”

– Vậy sao em biết có thai?

Anh lại lo lắng hỏi tiếp.

Tú Uyên lau nước mắt ngồi nghiêm chỉnh kể ra những triệu chứng gần đây của mình. Nào là kén ăn, không muốn ăn. Nào là buồn nôn, hay ngủ. Nào là hơi chóng mặt, sức khoẻ không tốt, mùa dâu rụng chậm trễ …lại còn nói thêm:

– Em mua que thử  thai rồi ,nó báo hai vạch này. Mà cái này tận 5 nghìn, đi xa thật xa mới dám mua đó! Cô bán hàng còn nói cái này chất lượng lắm luôn ! Cô  ấy  còn  nói hôm sau lại mua ủng hộ cô ấy nữa nha!

Vương Triết phì cười, chuyện đến mức này rồi mà cô còn như vậy, tính sao với cô nhóc này đây !

-Vậy hôm sau vẫn muốn mua nữa hả?

–  Ừm, cô ấy nói vậy rồi thì phải mua giùm chi, quen mà.

Vương Triết thật muốn xem trong não cô có gì? Mua que thử thai lại còn quen với chả biết, đúng là được cái này mất cái kia. Học cho cố vô rồi không biết cái gì. Chẳng trách ông bà ta có câu : học nhiều ngu nhiều, học ít ngu ít, không học không ngu !

Vương Triết đành dừng đề tài này lại rồi hỏi cô :

– Giờ em muốn giữ hay bỏ đây?

Cô lại nhìn anh chằm chằm , dáng vẻ tức giận có chút uất ức, mắt long lanh nước tựa như sắp khóc lần nữa :

– Ai mà biết chứ? Nên mới đi hỏi thầy , còn không ai mà thèm.

– Thôi thôi…thầy xin. Ta giữ bảo bối lại nhé, thầy chịu trách nhiệm mà. Học xong rồi cưới nhá !

– Nhưng …ba mẹ …em không biết đâu. Ba mẹ đánh chết mất, còn sợ bị mắng nữa …hix hix…

Trong đầu Tú Uyên rối bùng lên, cô vừa lo vừa sợ lại vừa hồi hộp. Lo sợ ba mẹ trách mắng, họ hi vọng vào cô nhiều thế cơ mà. Nhưng bỏ đi cô lại thấy thương, đúng là khó nghĩ quá!

Vương Triết lúc này cũng hồi hộp không kém, anh có chút mong đợi , anh sắp được làm cha mà đứa bé lại do người anh yêu mang nên càng mong ngóng hơn. Anh muốn giữ nó lại, biết là mình ích kỷ , cô còn nhỏ, còn tương lai phía trước rộng mở, thế mà lỡ làm cô mang thai nhưng bây giờ bỏ cũng ảnh hưởng tới sức khoẻ của cô,anh cũng tiếc con.  vậy thì sinh nó ra , anh nuôi nổi mà!

Vương Triết suy quyết định xong , vội quay sang nói với Tú Uyên :

– Mai thầy đưa đi khám xem con khoẻ không, dạo này em học nhiều sợ ảnh hưởng con. Chúng ta sinh nó ra đi, thầy nuôi tất.

Nói xong, anh ưỡn thẳng lưng ra , kiên định như một người lính, đảm bảo rằng có thể làm chỗ dựa cho cô và con.

Lúc này Tú Uyện cũng chỉ biết nghe theo, cô gật đầu hỏi anh :

– Vậy khi nào ba mẹ hỏi thì thầy nói, đánh thì thầy chịu chắc nha, em…sợ đau .

Anh cũng sợ đau mà!

Vương Triết thật sự muốn xác nhận lại xem cô có phải là học bá thật không? Anh đang quyết tâm như vậy, hỏi một câu liên quan quá đi! Mà lại làm mất sĩ khí nữa chứ? Haiz…

Vậy là hai người đồng nhất ý kiến sinh bảo bối ra, đánh mắng bố nó chịu, cơm áo gạo tiền bố nó nuôi. Mẹ nó chỉ việc học xong sinh con rồi đợi cưới . Kế hoạch quá chu đáo và hoàn hảo, hai người thông minh quá đi!

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN