Thầy! Em Muốn… - Chương 7: Em có thai rồi .
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5232


Thầy! Em Muốn…


Chương 7: Em có thai rồi .


Lát sau, Vương Triết đưa Tú Uyên về nhà, trêи đường đi không khí ngại ngùng cứ bao trùm trong xe, không ai nói với nhau một câu. Xe dừng trước cổng nhà, ngay lập tức Tú Uyên mở cửa xuống xe, thật sự cô không muốn ở cạnh con sói háo sắc này một giây nào nữa. Nhìn dáng đi có chút bất thường của cô Vương Triết chỉ biết cười trừ, đúng là không nên vận động quá kịch liệt nếu không hậu quả rất nghiêm trọng !

Lúc cô vào nhà thì ba mẹ đang ăn cơm, cô định lén chạy về phòng nhưng rất không may, mắt bà Hàn sáng lắm!

– Con đi đâu từ sáng mà giờ mới về? Ăn chưa ? Ngồi xuống ăn luôn đi!

– Con chào ba mẹ ! Con…đi mua đồ với bạn , bọn con ăn bánh rồi ạ !

– Bánh thì no gì, ngồi vào bàn đi ! Mẹ con nói thì nghe .

Đây là ông Hàn, người chồng của năm và ông đang gỡ thịt bỏ vào bát vợ. Ông nhìn con gái với ánh mắt ghét bỏ ‘ chỉ tại nó về mà bà ấy không chú ý đến mình nữa , hừ !’

Bà Hàn quay sang lườm ông rồi nhẹ nhàng nói với cô :

– Lại ăn bát cơm rồi lên con .

Tú Uyên bất đắc dĩ phải ngồi xuống bàn ăn. Thật ra thì gì giúp việc nấu ăn rất ngon, bình thường cô ăn hai bát cơ, nhưng mà …nhìn đi ,lại nữa rồi.

Ông Hàn gắp cá vô bát cho vợ, nói nhỏ bên tai bà gì đó khiến bà cười nũng nịu, ông được đà định đút cơm cho bà Hàn ăn nhưng bà nhìn cô lại đánh nhẹ lên tay ông ” con kìa …” . Sau đó ông lập tức quay sang nhìn cô, Tú Uyên lập tức cúi đầu cắm cổ vào bát. Lúc này ông Hàn mới cười cười ” nó có thấy đâu , hà nào !” Bà Hàn không chịu , cứ tự ăn, ông Hàn chỉ còn cách gắp thức ăn cho vợ.

Đấy! Bữa cơm toàn thức ăn cho chó thì làm sao mà ăn cho nổi?

Ba mẹ con còn FA này ? Có cho người ta sống không ?

Con có phải là con của hai người không ?

Làm ơn nhìn con đi, con không phải không khí !

Trong lòng Tú Uyên gào lên, cơ mà không dám mở lời, đành cặm cụi ăn xong bát cơm chuồn thẳng, để lại hai ông bà tình cảm với nhau. Bữa ăn này còn lâu mới xong !

Tú Uyên nằm phịch trêи giường , mệt mỏi ngủ thϊế͙p͙ đi lúc nào không hay, đến giờ cơm tối, lại ăn thêm một chậu thức ăn cho chó mới qua ngày. Số cô khổ quá mà, sáng sớm bị tên lưu manh nào đó ‘ăn’ về nhà lại ăn cẩu lương. Mệt mỏi , quá mệt mỏi !

Kể từ sau hôm đó, Tú Uyên luôn tránh mặt Vương Triết , thấy anh như gặp quỷ lập tức chạy đi. Trong thời gian này, nhà trường tổ chức thi thử cho học sinh 12, áp lực điểm số đè nặng , ngay cả học bá Tú Uyên cũng không thoát, nhiều người ngày đêm không ăn không ngủ chăm lo ôn bài. Cũng vì thế mà trong lớp nhìn ai cũng như sắp đi đời nhà ma.

Chuyện này đương nhiên thầy giáo chủ nhiệm của chúng ta phải lo lắng rồi! Ngày nào cũng làm công tác tư tưởng, cơ mà bọn trẻ vẫn không bớt lo khiến anh đau đầu không thôi. Làm sao để bọn trẻ vừa chăm học lại đừng chăm quá rồi sinh bệnh? Haiz… Lại còn cô lớp trưởng của anh cứ tránh mặt anh , khiến anh vừa hối hận vừa tự trách ‘ giá mà anh đợi thêm tí nữa rồi ăn cô có phải hơn không?’

Nhưng rất nhanh, không cần anh nghĩ cách tiếp cận, cô đã tự tim đến. Hôm nay, sau tiết cuối cô vội lấy đồ chạy theo sau anh , gọi theo :

– Thầy, đợi em với .

– Có chuyện gì ? Emói đi .

– Chuyện này…nó…

Tú Uyên ấp úng không thành cầu nên Vương Triết đành nắm tay cô kéo vào phòng làm việc của mình để cô ngồi xuống , nói :

– Bây giờ em nói đi .

Tú Uyên lo lắng, cô chợt oà khóc :

– Thầy phải làm sao đây? Huhu…hình như…em có rồi huhu…

Thấy cô khóc, Vương Triết vội ôm cô vào lòng dỗ dành

– Ngoan, không khóc. Nói thầy nghe em có gì ?

– Hình như …hức…có thai …hức…rồi ạ!

Tú Uyên nức nở, nhỏ giọng nói.

– Cái gì ?…

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN