4.
“Are you OK?”
“Thôi, tao không muốn nghe thêm một từ tiếng Anh nào nữa!”
Tôi ngả người xuống giường, thầm trách bản thân vì sao lại để bộ nhai của mình hoành hành như thế???
Thấy tôi thở dài, Tiểu Phong tò mò hỏi:
“Có biến à?”
“Tao tuyệt vọng lắm rồi!”
5.
Tiếng chuông điện thoại càng khiến tôi thêm ảo não nhưng ngay khi nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình thì lại phải sốc lại tinh thần, bật dậy ngay lập tức.
Nín nót bấm chấp nhận cuộc gọi, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Vậy mà người ở đầu dây bên kia lại im lặng một lúc lâu mới cất lời:
“Xuống lấy cơm mẹ em gửi đi.”
Nói xong thì tắt máy vô cùng dứt khoát.
Người đâu không biết, đợi mãi chẳng thấy nói câu nào, nói được đúng một câu thì vội vội vàng vàng tắt máy, làm như sợ bị người nghe b.ắt c.óc không bằng
Bực thì bực thật đấy nhưng cuối cùng tôi vẫn cun cút mặc áo khoác rồi phi như bay xuống tầng 1.
Vừa xuống đến nơi đã thấp thoáng nhìn thấy chiếc xe chiếc Phaeton màu trắng quen mắt đang đậu dưới một gốc cây lớn cách đó không xa, giản đơn mà chanh sả, đúng chuẩn phong cách của ai đó đây rồi
Lục Dật Lâm vẫn ngồi trong xe, áo sơ mi hơi xốc lên, để lộ khuỷu tay nam tính, một tay khác thì cầm hộp cơm mà mẹ tôi chuẩn bị, điệu bộ vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Không sai, đây là giảng viên tiếng Anh đại học của tôi.
Đồng thời cũng là hàng xóm của tôi.
Nói cụ thể hơn thì là, hàng xóm từ hồi còn cởi trần tắm mưa ấy
6.
Tôi vùi đầu vào ăn cơm, Lục Dật Lâm cũng chuyên tâm xem điện thoại.
Thật lòng mà nói thì một bữa ăn ngon có thể khiến tâm trạng của con người ta được cải thiện rất nhiều.
Đặc biệt là những món tủ mang hương vị rất riêng của mẹ tôi nữa chứ.
“Ăn có một hộp cơm thôi mà cũng cảm xúc dạt dào như thế?”
Người bên cạnh đang yên đang lành lại muốn gây hấn.
“Em còn chưa hỏi thầy đâu, sao thầy lại phạt em?”
Tôi vừa bĩu môi vừa đóng nắp hộp cơm lại.
“Tôi đâu có phạt, là tại thầy trợ giảng đưa em vào phòng thôi.”
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục Dật Lâm đang gập khăn giấy, đây là chuẩn bị giúp tôi thu dọn bãi chiến trường chăng?
Thế nhưng chẳng biết vì sao, vừa mới chạm phải tầm mắt của tôi, bàn tay của thầy lại khựng lại.
“Tự xử đi.”
“?!”
“Thầy, thầy đừng bắt em viết kiểm điểm mà…”
“Em xin thầy đấy, xin, xin…”
“Làm nũng à? Vô ích thôi.”
7.
Những ngày sau đó, mẹ tôi thi thoảng lại gửi đồ ăn cho tôi qua chỗ Lục Dật Lâm.
Còn vụ bản kiểm điểm 1000 chữ kia tôi định bụng sẽ để nó lặng lẽ đi vào dĩ vãng.
Ai ngờ xuân chưa kịp đến thì hoa đã tàn moẹ mất rồi
Thứ 6, mới bảnh mắt đã nhận được tin nhắn:
“Tôi không giục, không có nghĩa là tôi quên.”
“…”
???