Chiều hôm ấy lúc đến lấy hộp cơm, tôi phải ra sức lấy lòng Lục Dật Lâm.
Mặc dù thầy không cười nhưng qua nét mặt tôi cũng phần nào cảm nhận được thầy đã ưng cái bụng rồi~
Một điều quan trọng cũng không kém là, cơm hôm nay ngon thật.
Phần cơm hôm nay thịnh soạn vô cùng, chỉ là ăn gần hết hộp tôi mới nhận ra có gì đó không đúng cho lắm…
“Ơ…”
“Lại chuyện gì nữa?”
Thầy hơi nhướng mày, tựa người vào tay lái nhìn tôi.
Kèm theo cái biểu cảm “Để xem em lại bày trò gì nữa?”.
“Không phải mẹ em đã đi leo núi cùng với hội chị em bạn gì của bà ấy rồi sao?”
“Ừm.”
“Vậy thì hộp cơm này…?”
“Tôi làm.”
“…”
Chẳng trách, tôi biết ngay mà, mẹ tôi – một tín đồ trung thành với đồ ăn Trung Quốc, không tự dưng lại đi làm món bít tết kiểu Tây này.
“Không ngon?”
“Ngon!!” Tôi gật đầu lia lịa.
“Vậy thì làm phiền cô bé ngốc nghếch này có thể im lặng và tiếp tục ăn hay không?”
“…”
Đang yên lành lại mắng người ta là đồ ngốc!!!
Lục Dật Lâm thở dài một tiếng, cứ như thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
“Bởi vì tôi chỉ nhìn lướt qua bản kiểm điểm của em đã tìm thấy ít nhất ba đến bốn lỗi ngữ pháp rồi.”
“Định thi CET cấp sáu bằng niềm tin đúng không?”
“…”
8.
Tôi nén cơn giận và nỗi xấu hổ xuống, cố ăn nốt chỗ cơm còn lại.
Căng da bụng rồi tôi mới nhớ ra mình còn một việc vô cùng trọng đại cần phải giải quyết.
Sau một hồi đắn đo, tôi cuối cùng cũng quyết định mở lời.
“Lục Dật Lâm.”
Thầy ‘ừm’ một tiếng, đôi mắt nâu nhạt nhìn tôi, ánh mắt không giấu được vẻ bất lực.
“Kí túc xá mất nước, em không thể tắm được.” Tay tôi vân vê mép váy.
“Thế nên?”
“Thế nên… em có thể sang nhà thầy tắm được không?”
“???”
9.
Tôi rất thích nhà của Lục Dật Lâm.
Đúng, vì nó rất gọn gàng, siêu cấp ngăn nắp.
Một chút thừa thãi cũng không có, chỉ cần bước vào đã cảm giác cực kỳ thoải mái.
Tất cả mọi thứ đều có chỗ riêng biệt của nó, ví như lúc tôi đến nhà thầy, đôi giày phải được đặt ở ô trống đầu tiên trong dãy thứ hai của tủ giày.
Có lần vì quá tò mò, tôi đánh bạo hỏi thầy, với tính duy mỹ của mình, nếu như bất ngờ có một đoàn khách đến chơi nhà thì thầy sẽ làm gì.
Thầy lặng lẽ nhìn tôi.
“Em cảm thấy ngoài em ra, thì tôi có thể mời ai đến nhà mình nữa?”
10.
Vòi hoa sen trong ký túc xá của chúng tôi khá cùi bắp, vì vậy phòng tắm ở đây chắc khác gì thiên đường cả.
Chỉ là tôi không giỏi điều chỉnh nhiệt độ nước cho lắm.
Tôi ở trong phòng tắm gọi với ra, rất nhanh đã thấy thầy xuất hiện.
Vừa nhìn thấy tôi, thầy vội quay mặt đi chỗ khác, “Mặc quần áo tử tế vào đi.”
“???”
“Em mặc bình thường mà, có gì không ổn sao?”
Tôi không hiểu tại sao thầy lại phản ứng khoa trương như vậy, tôi vẫn đang mặc váy đàng hoàng còn gì.
Chẳng nhẽ là cổ hơi rộng chăng???
Sau một hồi im lặng, thầy đột nhiên nói: “Tôi nhớ ra rồi.”
“Dạ?”
“Trước đây tôi không đặt bộ chỉnh nhiệt nước, vậy nên em không thể điều chỉnh được đâu.”
“Đây là nhiệt độ nước mà thầy thường tắm sao?”