Thầy Ơi Em Lỡ Lời 2 - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
237


Thầy Ơi Em Lỡ Lời 2


Chương 5


Sắc trời dần tối, nét mặt Phong cũng ngày càng đen lại. Anh ngả người ra ghế, đống tài liệu trước mặt xếp thành một chồng cao, vẫn chưa có trang nào được hoàn thành.

“Khỉ thật!”

Không thể nào tập trung nổi.

Phong thở dài một hơi, bất giác cầm lấy điện thoại, lướt lướt. Không có tin nhắn nào. Như bình thường thì Tiểu Mai rất hay nhắn tin đến cho anh, nhưng hôm nay… xem ra cô đã quyết tâm thật rồi.

Lời đề nghị chia tay của Tiểu Mai như có như không lại văng vẳng bên tai anh.

Lúc chiều…

Phong đứng sững người trước câu nói của Tiểu Mai.

“Tiểu Mai, em… em đùa gì vậy? Chia tay là…”

“Em không đùa.”

Cô ngẩng cao đầu, nét kiên quyết nổi bật trong đôi con ngươi đen láy làm anh thấy ngạc nhiên. Chưa bao giờ Phong được chứng kiến thái độ nghiêm túc thế này của cô.

Nhưng… lý do là gì?

Tình cảm giữa họ rõ ràng đang phát triển rất tốt, tại sao cô đột nhiên lại muốn chia tay?

“Thầy, em hỏi lại một lần nữa. Lúc chiều, thầy ở cùng với một cô giáo, và hai người đã làm gì?”

Câu hỏi của cô làm Phong mở to mắt, anh chau mày: “Tiểu Mai, em thấy?”

“Dạ.” Cô gật đầu, “Em thấy rồi, nên thầy hãy nói thật đi.”

“Tôi… Lúc đó cô ấy bị ngã, tôi chỉ theo phản xạ đỡ lấy cô ấy thôi…” Phong nói, có hơi ngập ngừng, dường như còn đang giấu một điều gì đó.

“Cô ấy là ai ạ?”

“… Bạn gái cũ.”

Thì ra tin đồn là thật. Anh không giấu cô về chuyện đó.

Nhưng mà… anh lại giấu cô một chuyện khác cơ.

Tiểu Mai nhìn anh chăm chăm, đợi anh nói ra hết tất cả. Ánh mắt của cô sáng lấp lánh, dường như chứa đựng những tia nắng mặt trời.

Phong bị ánh mắt đó làm cho chột dạ, hơi quay mặt sang phía khác: “Tiểu Mai, hết rồi…”

A…

Cuối cùng thì anh…

Cũng là không thành thật.

Một nụ cười mỉa xuất hiện trên khuôn mặt xinh xắn.

“Thầy, thầy đã nói với cô ấy rằng em rất trẻ con, không xứng với thầy. Thầy chỉ là chơi đùa với em thôi, chán rồi sẽ bỏ.”

Có lẽ anh không biết, Tiểu Mai đã đứng đó, nghe hết tất cả những gì Phong nói.

Ngay cả nụ cười giễu cợt trên môi anh cũng được cô thu rõ ràng vào tầm mắt mình.

“Tại sao thầy nói được, mà thầy không dám thừa nhận chứ?”

Phải rồi, Tiểu Mai chỉ là trẻ con thôi.

Là trẻ con, không chững chạc như anh.

Là trẻ con, không suy nghĩ cách tán tỉnh thấu đáo như anh.

Là trẻ con, không mang chuyện tình cảm ra để chơi đùa được như anh.

Là trẻ con, nên tình yêu không toan tính, không vụ lợi, không lừa lọc.

Là trẻ con, nên đã dùng hết những rung động đầu đời để yêu anh.

Nhưng vì anh là người lớn, nên cô thua rồi.

Tiểu Mai yêu anh bằng cả trái tim mình, để rồi đổi lại chỉ là những mảnh vỡ tình cảm sắc nhọn cứa sâu trong lòng, rỉ từng giọt màu đỏ đau thương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN