Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết - Chương 9: Thật giống cái vị nhà cậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết


Chương 9: Thật giống cái vị nhà cậu


Edit: melbournje

🤤

Tối hôm qua vận động quá đà, hôm nay lại còn quay mấy cảnh, cho nên bây giờ cô đã lâm vào tình trạng kiệt sức.

Hiện tại cô nghĩ được tẩy trang, thay quần áo dễ chịu, cùng đạo diễn nói một tiếng liền có thể về khách sạn đi ngủ, tâm tình của cô liền phi thường nice.

Nhưng mà điều Đồng Kiều không nghĩ tới chính là cô vừa muốn vào phòng trang điểm thì bị một đám người vây lại.

Cô nhíu mày liếc nhìn một vòng, nhìn đám người vênh váo tự đắc muốn giáo huấn mình, cô cười một tiếng.

Trong đó có ba người đối với cô tương đối quen thuộc.

Hai người là “bạn cùng phòng”, một người thì vừa bị cô bóp cổ lúc trưa kia.

Đồng Kiều nhìn ả ta nhíu mày, cười hỏi: “Muốn tính sổ sao?”

Người được Đồng Kiều gọi là chị Minh kia không để lại dấu vết lui lại một bước.

Trương Lâm Lâm nhìn ra sự khiếp đảm của chị Minh, nhanh đi qua, ngăn phía trước cô, trực tiếp cùng Đồng Kiều đối mặt: “Hừ, đến tình hình này còn cười được, tôi liền nói nói cô tâm cơ rất nặng, không nghĩ tới lúc đang diễn cũng dám ra chiêu, xem ra cô ỷ vào mình có hậu trường to, cái gì đều không sợ thật sao?”

“Người ta có nhà sản xuất Lưu làm chỗ dựa, đương nhiên không thể so với chúng ta rồi, ngay trước mặt đạo diễn Quách cũng dám động thủ, sợ không phải rằng cô cũng nắm thóp đạo diễn Liên Quách rồi chứ?”

Nhạc Đào nói chuyện âm dương quái khí, càng nói càng khó nghe.

Đồng Kiều nhíu mày: “Cô ăn cứt à? Sao miệng lại thối như vậy?”

Một câu thành công chọc tức đối phương, Nhạc Đào đưa tay đẩy bờ vai của cô, the thé giọng quát: “Mẹ cái con tiện nhân này, có giỏi thì lặp lại lần nữa!”

Đồng Kiều đem tay của cô ta đẩy ra, trong lòng nói với mình, chỉ cần hôm nay đám người này dám động thủ, cô cũng sẽ không bị lỗ, cùng lắm là đánh lại.

Khả năng chính là vì cô không nhận ủy khuất, tính cách không nhường ai dẫn đến việc con đường nghệ sĩ của cô rất không thuận.

Lúc này, rèm mở ra, có hai người đi đến, thợ trang điểm và trợ lý Tiểu Thượng của Đồng Kiều nhìn thấy tình hình này, cùng một chỗ hô: “Các cô làm gì thế!”

Tiểu Thượng phản ứng cấp tốc, lao đến đem Đồng Kiều bảo vệ ở sau lưng.

Thợ trang điểm là chị Lưu tức giận khiển trách: “Lá gan của các cô thật đúng là lớn, dám ở trong đoàn làm phim đánh nhau, đều là người ở giới giải trí, không sợ bị bôi đen à.”

Lúc này mọi người nghe được tiếng động đều vây lại xem kịch.

Chị Lưu cùng Tiểu Thượng cùng đi toilet, nhìn thấy Đồng Kiều quay xong, đang muốn trở về giúp cô tháo trang sức, không nghĩ tới vừa đến liền nhìn thấy màn này.

Trương Lâm Lâm phản ứng cấp tốc, trên mặt lập tức phủ lên nụ cười: “Chị Lưu đừng có hiểu lầm chúng em, chúng em chính là muốn tới cùng chị Đồng thỉnh giáo một chút việc liên quan tới đóng phim, vừa rồi nhìn chị ấy nhập tâm quả là đáng hâm mộ.”

Nói xong một người khác bồi vào: “Đúng nha, hiện tại chúng em cũng thỉnh giáo xong, đi thôi.”

Nói rồi kéo Nhạc Đào một mặt tức giận ra khỏi lều này.

Tiểu Thượng thấy các cô ấy đều đi rồi, mới không yên lòng quay đầu nhìn Đồng Kiều, hỏi; “Chị Đồng, chị không sao chứ.”

Đồng Kiều lắc đầu: “Không có việc gì.” Nói xong vừa cười quay đầu nhìn về chị Lưu cảm ơn: “Cảm ơn chị Lưu đã giúp em giải vây.”

Chị Lưu tùy ý khoát khoát tay: “Không có việc gì, lại đây ngồi, để chị tháo trang sức cho.”

Trong phòng 1062:

Sáu cô gái ngồi xếp bằng ở trên giường, một người cầm trong tay điện thoại.

Trương Lâm Lâm đem tin tức đăng ra ngoài về sau, hỏi: “Các cô đều đăng ra ngoài sao?”

Năm người khác trả lời: “Đăng ra ngoài.”

Nhạc Đào tức giận nói: “Để xem lần này nó xoay người như thế nào.”

Một người trong đó hỏi: “Chị Trương, Nhạc Đào cô nói xem chúng ta làm như vậy, có thể hay không bị cô ta trả thù? Dù sao cô ta cũng là gà nhà Thụy Tân, chúng ta căn bản không thể trêu vào.”

Trương Lâm Lâm nói: “Nói mò gì chứ, cái gì mà trả thù, còn chưa chắc cô ta có thể qua nổi kiếp nạn này hay không, lại nói, tối hôm qua đúng thật là cô ta đi cả đêm không về, tôi cùng Nhạc Đào ở chung phòng với cô ta, chả lẽ chúng tôi không biết, với cả, các cô không thấy trên cổ cô ta có dấu hôn sao? Hôm qua đi làm cái gì, còn cần nói rõ à.”

Nói xong chỉ chỉ cô gái đối diện: “Cô nhìn vết nhéo trên cổ chị Minh này, đến trưa cũng còn chưa tan, cô ta mượn diễn trả thù, chúng ta đây là ăn miếng trả miếng.”

Nhạc Đào nói tiếp: “Vốn chỉ là muốn dạy dỗ cô ta một trận coi như xong, không nghĩ tới vận khí cô ta lại tốt như vậy, lần này tôi xem cô ta còn có thể thoát được không.”

Người kia bị nói đến á khẩu không trả lời được, ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.

Tám giờ tối, Đồng Kiều đang ngủ say, điện thoại vang lên.

Cô mở mắt nhìn xuống màn hình điện thoại, nhận điện thoại: “Alo, chị Vũ.”

Đối phương giọng điệu sốt ruột: “Tiểu Đồng, em làm sao mà còn có tâm trí ngủ chứ, mau nhìn điện thoại, trên mạng tuôn ra tin tối hôm qua em ngủ cùng nhà sản xuất Lưu kìa.”

Đồng Kiều mơ hồ: “Cái gì mà nhà sản xuất Lưu?”

Nhưng rất nhanh cô liền phản ứng lại, trong nháy mắt mở mắt, từ trên giường ngồi dậy.

“Cái gì?”

“Em xem điện thoại trước đi, chị đi thu dọn xong liền đi tìm em.” Nói xong đối phương cúp điện thoại.

Đồng Kiều vuốt vuốt con mắt, mở weibo.

Trên hot search, xếp hạng thứ năm chính là Lưu Quan Hoa vào khách sạn cùng một cô gái thần bí.

Phía dưới hot search là “Đau lòng cho Hoan Hoan”. Người này là vợ của Lưu Quan Hoa.

Cô bấm vào, bình luận bên trong đã đem mười tám đời tổ tông của người đàn ông đó ra mắng, thuận tiện suy đoán người nữ là ai.

Cô phát hiện có điểm gì đó là lạ.

Bình luận bên trong không nhắc gì nhiều đến tên của cô, nhưng từ khi cô vào Weibo, điện thoại vẫn thông báo không ngừng.

Cô trở về trang đầu, liền thấy số người theo dõi của mình đạt 90 nghìn, bình luận mấy trăm ngàn, càng đếm không hết.

Chưa chú ý người xa lạ bên trong, toàn bộ đều là mắng cô không ra mặt mũi gì, nào là bán mình các thứ.

Quả thực so với đợt Trương Cưu bị chửi cũng không khác mấy.

Người trên mạng đối với cô càng ác độc, mắng chửi thậm chí chửi cả người nhà của cô.

Đồng Kiều càng xem trong lòng hơi khó nói, lần trước Lưu Kỳ bảo cô đỡ đạn không thành công, không nghĩ tới lần này lại có người đưa cô đẩy lên trên đầu ngọn sóng.

Thật đúng là không nổi, liền bị bôi đen mắng đến thảm rồi.

Cô cầm điện thoại di động lên muốn cho người đại diện là chị Linh, thương lượng một chút chuyện này nên xử lý như thế nào.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Cô chưa còn mở danh bạ, điện thoại liền vang lên, người gọi chính là chị Linh.

Đồng Kiều nhận điện thoại, đối diện với âm thanh nghiêm túc: “Đồng Kiều, em có chuyện gì xảy ra?”

Cô vội mở miệng giải thích: “Chị Linh, chị nghe em nói,người kia không phải em, em là bị hại thôi.”

Đối phương ừ một tiếng: “Chị vừa xuống máy bay, còn nửa tiếng nữa liền đến chỗ em, em đến phòng 809 chờ chị trước đi.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Đồng Kiều mắt nhìn hai cái giường trống không bên cạnh, nhấp môi dưới.

Chị Linh đã gọi cho khách sạn, Đồng Kiều đi qua lễ tân lấy thẻ phòng rồi vào đó.

Cô ngồi chờ, một mực quan sát động tĩnh trên mạng.

“Phanh phanh phanh” ở ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Đồng Kiều lập tức đứng người lên đi mở cửa, liền thấy chị Linh kéo một vali đi đến.

Chị ấy đóng cửa lại, vào chủ đề: “Đến cùng chuyện gì xảy ra?”

“Em cũng không biết, ngày hôm nay em về khách sạn tắm một cái rồi đi ngủ, mới vừa rồi còn là chị Vũ gọi điện thoại cho em, nên em mới biết.”

Chị Linh nghi hoặc: “Chị Vũ?”

“Ngụy Tiếu Vũ.”

Nghe được cái tên này, chị Linh lộ ra vẻ giật mình, như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái.

Nhưng rất nhanh chị ấy quay lại chủ đề chính.

“Hôm đó em có ra ngoài sao?”

Đồng Kiều trì trệ, do dự ba giây, vẫn là cắn răng nhẹ gật đầu: “Tối hôm đó em đi ra, một đêm không có trở về, em nghĩ là bạn cùng phòng của em giở trò quỷ.”

“Đi đâu?”

“……..” Đồng Kiều suy nghĩ.

Cũng không thể nói cho chị Linh mình đi cùng đại gia nhà mình đi ngủ được.

Lúc này, Hoắc Linh đầu lệch một chút, ánh mắt dừng tại cái vết trên cổ cô.

Đồng Kiều trong nháy mắt bưng kín cổ: “Đây không phải…..”

“Đó là cái gì?” Ánh mắt Hoắc Linh trở nên sắc bén, giọng điệu cũng biến thành băng lạnh: “Chị hi vọng nghệ sĩ của chị đối xử thẳng thắn với chị, bằng không thì phải xử lý ổn mọi chuyện, cuối cùng người tổn hại chính là em, không phải chị.”

Đồng Kiều nhíu mày, nhếch môi không biết giải thích thế nào.

Cô không biết nên nói quan hệ của mình với Ngụy Cẩn Hằng ra làm sao.

“Hôm qua em cùng bạn trai ở một chỗ.”

Hoắc Linh nhíu mày: “Bạn trai?”

Đồng Kiều âm thầm cắn răng, kiên định gật đầu.

“Chúng ta không phải nói rằng yêu đương thì phải nói trước sao, chị hỏi em, anh ta là người trong giới sao?”

Đồng Kiều lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy chuyện này liền dễ rồi, gọi điện thoại cho anh ta, để anh ta đến khách sạn.”

Nói xong chị ấy để hành lý vào trong góc, thay dép lê.

Làm xong một đống chuyện, chị ấy ngẩng đầu nhìn Đồng Kiều vẫn như cũ ngồi ở trên giường không nhúc nhích.

Chị cau mày nói: “Làm sao vẫn ngồi thế, nhanh gọi điện thoại cho bạn trai đi.”

Đồng Kiều nói: “Bạn trai em anh ấy… không thích……”

“Em bây giờ đều bị chửi thành dạng này rồi, mà bạn trai của em đều không muốn ra mặt giúp em giải quyết sao?”

Đồng Kiều bị nói á khẩu không trả lời được, cầm điện thoại lên, vào trong toilet.

Cô ngồi ở trên nắp bồn cầu, nhìn số Ngụy Cẩn Hằng, không biết phải mở miệng làm sao.

Nếu như anh ấy biết mình bảo anh ấy là bạn trai, không biết sẽ như thế nào.

Đồng Kiều hít sâu một hơi, đem điện thoại gọi.

Nghe tiếng chuông điện thoại truyền đến, lòng của cô cũng nhấc lên.

Mười phút trôi qua, điện thoại không có ai nghe.

Đồng Kiều nhẹ nhàng thở ra, trong lòng dĩ nhiên âm thầm may mắn, cô cầm điện thoại ra khỏi toilet: “Chị Linh, anh ấy không nghe, chắc là đang họp.”

Hoắc Linh lập tức giận: “Thật sự là…..” lời phía sau chị ấy không nhẫn tâm nói ra.

Lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Ngụy Tiếu Vũ gọi điện thoại tới hỏi cô ở đâu?

Tại một phòng nào đó ở trong khách sạn:

“Lâm Lâm, Nhạc Đào, bây giờ chúng ta phải làm sao giờ.”

Sáu người đều là vội vã chạy tới, trong đó hai người còn chưa kịp tẩy trang.

Trương Lâm Lâm cũng là một mặt sốt ruột, giọng điệu đều mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi…tôi không nghĩ hậu quả sẽ nghiem trọng đến như vậy.”

Lúc trên mạng còn đang đoán đó là ai, sáu người các cô nói tên Đồng Kiều, vốn muốn cho cô ấy chịu vũng nước đục rồi chửi mắng một hai câu, không nghĩ tới cuối cùng tất cả cư dân mạng đều ném đá cô ấy.

Nhìn thấy tình huống này, các cô tranh thủ thời gian xóa bình luận của mình, nhưng cũng chả có tác dụng gì lắm.

Tình huống bây giờ càng vượt khỏi sự khống chế, sáu người lúc này mới bắt đầu sợ hãi.

Trong một bể bơi:

Bể bơi to như vậy, chỉ có ba người.

Một người mặc quần bơi bó sát nằm trên ghế dài, trong miệng huýt sáo một tiếng, hai cánh tay đều cầm một cái máy bấm giờ.

Hai người khác đứng ở trên đài cao.

“Chuẩn bị!”

Hai người đồng thời mang kính bơi, chuẩn bị tư thế.

“Bắt đầu ~!” Tiếng huýt sáo chói tai vang lên, hai người đồng thời nhảy xuống nước, động tác lưu loát, tốc độ của hai người rất nhanh, năm mươi mét cũng chỉ là trong nháy mắt.

Nhưng vì là tranh tài, nên ai cũng cố gắng nhanh hơn.

Người đàn ông bơi đến đích trước ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, đem kính tháo xuống, thuận tay đem tóc đang ướt vuốt lên.

Lộ ra gương mặt trắng nõn, góc cạnh, rõ ràng lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy bên trong tràn đầy ý cười, khóe môi vểnh lên.

Hai tay nắm lấy lan can, đi ra khỏi bể bơi.

Người về đích sau ngoi đầu lên thở mạnh, ngoài miệng phàn nàn: “Tại sao lại chậm một bước rồi.”

Người đàn ông nằm trên ghế ngồi: “Lễ Tử tại sao cậu lại kém năm giây, lần trước có ba giây thôi.”

Lúc này, Ngụy Cẩn Hằng đã lên bờ cầm trong tay khăn tắm, lau tóc trêu chọc: “Đây là túng dục quá độ, thể lực chống đỡ hết nổi.”

“Hừ, nói lung tung.” Quan Vĩ Lễ hai tay khẽ chống, lại gần bàn, cầm khăn tắm ngồi trên ghế dài, một tay lau tóc, một tay khác cầm điện thoại.

Làm giám đốc của một công ty giải trí, Quan Vĩ Lễ tất nhiên sẽ chú ý mọi động tĩnh.

Ví dụ như bây giờ, anh nhìn thấy hot search của Lưu Quan Hoa, xùy cười một tiếng: “Lão già, lần này chết chắc rồi.”

Người đàn ông ngồi trên ghế dài, hỏi: “Cái gì chết chắc.”

Quan Vĩ Lễ đưa điện thoại di động đưa cho anh: “Lão già Lưu Quan Hoa kia, ỷ vào mình có chút tiền đầu tư mấy bộ phim truyền hình, cả ngày cùng vợ làm loạn, lần này bị người khác trực tiếp chụp được.”

Nói rồi đem điện thoại di động của mình cầm trở về, tiếp tục quét mấy lần, nhưng mà nụ cười trên mặt anh dần dần tắt.

Đối với Ngụy Cẩn Hằng đang uống nước bên cạnh nói ra: “Lão Ngụy, trên mạng đang tuôn ra người phụ nữ ngủ cùng lão ta thật giống cái vị nhà cậu.”

Người đàn ông đang uống nước thì dừng lại, để ở trên bàn gỗ, cầm điện thoại của Quan Vĩ Lễ.

Nhìn thấy bình luận, chân mày anh cau lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Kiều: Cũng may hôm đó tôi và ông chủ ở cùng một chỗ, không thì suýt chút nữa không giải thích nổi rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN