Thế Giới Bệnh - chương 3 :: KHÔNG ĐỀ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Thế Giới Bệnh


chương 3 :: KHÔNG ĐỀ.



…….
Tiêu Chảy, Hắc Lào đi được 1 lúc thì đến phòng 69 – phòng nhỏ nhất trong nhà trọ chỉ có 1 tầng. Trong phòng tối đen như mực, Tiêu Chảy đứng ngoài cung kính nói “Bẩm nữ hoàng. Thuộc hạ đã đưa kẻ gây rối trong nhà nghỉ đến rồi. ” Nữ hoàng Kiết Lị trong phòng nói ra “Vào đi! ” Tiêu Chẩy “Dạ.” 1 tiếng rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào cùng Hắc Lào theo phía sau.
Nữ hoàng Kiết Lị đang ngồi trên chiếc ghế có hình dạng giống cái bô. Quả đúng như lời đồn về (tứ đại mỹ nhân), nữ hoàng Kiết Lị quá đẹp, đẹp hơn bất cứ người nào mà Hắc Lào từng gặp. Bóng tối trong phòng cũng không thể che lấp được sắc đẹp của cô ta. Vợ hắn, chị Quai Bị, đói với Kiết Lị quả là 1 trời 1 vực.
Tiêu Chảy nói “Vô lễ! Gặp nữ hoàng mà không quỳ! Lại còn dám nhìn thẳng người nữa!” Nữ hoàng Kiết Lị giơ tay ra hiệu cho Tiêu Chảy im lặng không nói nữa rồi cô hỏi Hắc Lào “Ngươi muốn gặp ta vì chuyện gì?” Hắc Lào chắp tay quỳ hẳn xuống nói “Mong nữ hoàng hãy thu nhận tôi làm thuộc hạ cho người!” Nữ hoàng Kiết Lị hỏi “Chỉ vì chuyện này ư? Nếu ta thu nhận ngươi thì có ích gì nào?” Hắc Lào nói “Chỉ cần người nhận tôi thì tôi sẽ giúp được cho người lật đỏ Aids để lên ngôi bá chủ!” Nữ hoàng Kiết Lị lại hỏi “Ngươi dựa vào đâu mà có thể khiến ta tin rằng ngươi có thể giúp được cho ta? Ngươi có biết Aids, cô ta mạnh như thế nào không?” Hắc Lào nói “Tôi biết Aids rất mạnh! Nhưng võ công của nữ hoàng cũng không thua kém là bao. Vả lại kẻ thù của Aids rất nhiều, chỉ cần kích thích cho chúng đánh giết nhau thì cơ hội của chúng ta là chắc chắn!”
Nữ hoàng Kiết Lị hỏi “Ngươi tên gì?” Hắc Lào trả lời “Dạ. Thật không dám giấu. Tên thật của tôi là Hắc Đâu Cũng Hắc.” Tiêu Chảy đứng cạnh có vẻ hơi bất ngờ khi nghe tên thật của Hắc Lào, hắn nói “Ngươi chính là đại tướng cướp Hắc Đâu Cũng Hắc, kẻ nổi danh tàn độc số 1 trong làng đạo tặc, số người chết dưới tay ngươi vốn không dưới 1 vạn, được thế giới bệnh treo giải thưởng 3000 CỤC.” Hắc Lào cười nói “Chuyện xưa đã lâu rồi. Thật không ngờ tể tướng lại biết đến cái danh nhỏ nhoi của ta.” Tiêu Chảy nói “Nghe nói ngươi do bị nữ hiệp Sơ Gan Cổ Chướng truy sát nên mới phải biệt tích giang hồ. ” Nụ cười tự phụ của Hắc Lào tắt ngấm, hắn đáp cộc lốc “Đúng vậy! “
Nữ hoàng Kiết Lị nói “Nữ hiệp Sơ Gan Cổ Chướng nổi tiếng ngoài sắc đẹp tuyệt đối ra còn là 1 người rất coi trọng đạo nghĩa, võ công siêu phàm. Ngươi vì trốn tránh mà ẩn mình nhưng nay lại lộ diện, phải chăng ngươi muốn ta nhận ngươi để cô ta nghĩ ta bao che tướng cướp. Ngươi định gây họa cho ta ư? ” Hắc Lào nói “Nữ hoàng. Chuyện riêng này tôi sẽ tự giải quyết. Tôi sẽ không để liên lụy đến người. Hơn nữa cô ta là người rất thích hợp cho chúng ta lợi dụng trong việc tiêu diêt Aids.”
Qua 1 hồi im lặng suy nghĩ.Nữ hoàng Kiết Lị nói “Thôi được. Vương quốc của ta thật may mắn khi được đại tướng cướp Hắc Đâu Cũng Hắc giúp sức. Ta phong cho ngươi làm đại tướng, kiêm thống soái chỉ huy quân đội cùng Tiêu Chảy giúp ta lật đổ Aids. Lúc đó ta sẽ là vua bệnh, ta sẽ thay đổi lại luật lệ của tất cả thế giới này.” Tiêu Chảy liền quỳ xuống, còn Hắc Lào vốn quỳ sẵn, cùng nói “Nguyện dốc hết sức vì nữ hoàng! Lật đổ Aids! Muôn chết không từ.”

Hắc Lào nghênh ngang tự đắc đi trên đường. Cuối cùng kế hoạch của hắn đã thành công, hắn đã núp được vào cái bóng của nữ hoàng Kiết Lị rồi. Lật đổ Aids là chuyện lâu dài nên chưa cần vội, còn nữ hiệp Sơ Gan Cổ Chướng truy sát hắn thì bây giờ đã có nữ hoàng Kiết Lị bảo kê, vả lại nữ hiệp Sơ Gan Cổ Chướng hiện đang săn tìm đại tướng cướp Hắc Đâu Cũng Hắc chứ không phải là đai tướng quân Hắc Lào.
Hắn giấu nữ hoàng Kiết Lị việc hắn còn 1 chiêu cuối cùng trong chưa luyện thành vì đó sẽ là vũ khí bí mật sau này của hắn. Hắn tin rằng chiêu đó đủ sức đưa hắn lên ngôi vua bệnh.
Hắn quay về ngôi nhà của hắn trong ngõ Bẩn Thỉu, nói chính xác thì là nhà của vợ hắn, hắn thì làm quái gì có nhà, toàn chiếm của người khác thôi. Cửa vẫn mở, đèn vẫn sáng, chị Quai Bị đang ngồi khóc thút thít trên giường. Thấy Hắc Lào về, chị chạy lại gần hắn với giọng quan tâm hỏi “Hắc Lào. Anh đã đi đâu vậy? Xin lỗi anh nếu em đã làm gì khiến anh giận! ” Hắc Lào nói “Không! Em không có lỗi gì đâu. Chỉ tại gần đây anh không được khỏe nên mới cáu giận thế thôi. ” Chị Quai Bị hỏi “Có thật là em không có lỗi gì chứ? ” Hắc Lào gật đầu thay cho câu trả lời. Chị Quai Bị liền cười vui vẻ trở lại, nói “Thôi. Cũng muộn rồi, anh đi nghỉ đi kẻo mệt! Ngày mai chúng ta sẽ nghỉ bán 1 hôm. ” Hắc Lào nói “Quai Bị này, em có muốn đi dạo bây giờ không?”

Hắc Lào nói với chị Quai Bị khi cả 2 đi với nhau trên đường ” Nghĩ lại thì từ khi chúng ta lấy nhau đến giờ anh cũng ít khi đưa được em đi đâu nhỉ. ” Quai Bị nói “Vâng.” Hắc Lào nói “Anh thật có lỗi vì không đưa em đi chơi thường xuyên được.” Quai Bị nói “Không, anh không có lỗi gì đâu. Chỉ là do chúng ta cần làm việc vì cuộc sống hàng ngày thôi mà.” Hắc Lào hỏi “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Quai Bị trả lời “Có. Em nhớ. Lần đó em bị mấy tên Ốm Vặt chọc ghẹo, may mà có anh. ” Cả 2 vừa đi vừa nói chuyện mãi cuối cùng đến 1 ngọn núi, rồi họ lại đi tiếp lên tận đỉnh.
Cảnh vật khi nhìn xuống thật tĩnh lặng, gió cũng im không thổi. Hắc Lào và Quai Bị cùng nói với nhau về những chuyện ngày xưa, cả 2 cùng đứng ngay xát vách đỉnh núi. Hắc Lào nói “Cảnh đẹp quá phải không em?” Quai Bị nói “Vâng.”
Đứng ngắm cảnh thêm 1 lúc, Hắc Lào đột nhiên hỏi “Quai Bị. Em có biết Hắc Đâu Cũng Hắc là ai không?” Nghe cái tên đó Quai Bị rùng mình trả lời ” Đó là tên đại tướng cướp khét tiếng nhất trong tất cả các tên đạo tặc hiện nay, đâu đâu cũng treo giải 3000 CỤC cho ai bắt được hắn. ” Hắc Lào nói “Nghe nói hắn do bị nữ hiệp Sơ Gan Cổ Chướng đuổi bắt nên phải trốn tránh khắp nơi. ” Quai Bị nói “Em mong nữ hiệp Sơ Gan Cổ Chướng sớm bắt được hắn để mọi người không phải sông lo sợ bao năm nữa. ” Hắc Lào nói “Nếu ai biết hắn ở đâu mà báo thì sẽ được hưởng nửa số tiền thưởng đấy. ” Quai Bị hỏi “Anh biết hắn ở đâu à?” Hắc Lào gật đầu.Quai Bị hỏi “Hắn đang ở đâu?” Hắc Lào choàng tay qua vai chị Quai Bị, nói “Hắn đang ở rất gần đây. ” Quai Bị run rẩy nói “Hắn đang ở gần đây ư? Anh nói nghe sợ quá! ” Hắc Lào nói “Để anh kể cho em nghe 1 chuyện : Trước đây có 1 đại tướng cướp tung hoành ngang dọc giang hồ, chém giết cướp bóc không gì không làm, đâu đâu cũng khiếp sợ bị hắn tấn công. Tên tướng cướp đó tưởng chừng như cuộc sống oai hùng của mình sẽ không bao giờ kết thúc nhưng ngay lúc quyền lực của hắn đang cường thịnh thì xuất hiện 1 nữ hiệp võ công siêu việt cùng với 2 người em gái cũng siêu phàm không kém. Ba người này đã đánh thẳng vào xào huyệt của tên tướng cướp. Chỉ với 3 người trong 1 đêm đã tiêu diệt sạch cả ngàn quân thuộc hạ, tên tướng cướp cũng bị trọng thương nhưng may mắn thoát được. Ba người kia vẫn không ngừng truy đuổi làm tên tướng cướp phải trốn chạy khắp nơi. Để bảo vệ mình tên tướng cướp chui lủi nhục nhã. Cuối cùng hắn quyết định dút khỏi giang hồ, đổi tên, sống cuộc sống bình thường.” Quai Bị hỏi “Anh đang nói đến Hắc Đâu Cũng Hắc?” Hắc Lào không phủ nhận nói tiếp “Sau này hắn cứu được 1 cô gái rồi cưới luôn cô ta làm vợ cho đến bây giờ.”
Nghe đến đây Quai Bị đã hiểu được Hắc Lào muốn nói gì. Hành động mà chị nghĩ là cần thiết nhất lúc này là chạy trốn nhưng Hắc Lào lại đang nắm chặt vai chị, chưa kể 2 chân chị đang lẩy bẩy không còn theo ý mình nữa. Chị bắt đầu sợ hãi. Đối với chị, người đang ở cạnh bên không còn là anh Hắc Lào mà mình yêu nữa.
Hắc Lào hỏi “Em sao thế?” Quai Bị sợ đến mức không thốt ra được câu trả lời. Hắc Lào lại hỏi “5 năm qua em có được hạnh phúc không?” Quai Bị vẫn không phản ứng. Hắc Lào liền chuyển đề tài cũ “Hắc Đâu Cũng Hắc chắc chắn từ nay sẽ không còn phải sống chốn tránh nữa. Hắn đã có được 1 cơ hội tuyệt vời để khôi phục lại quyền lực…”,Hắc Lào quay qua nhìn Quai Bị nói tiếp “…trước đó hắn phải làm 1 việc. Việc này sẽ giúp hắn giải tỏa bớt sự ức chế phải chịu đựng suốt bao năm qua. ” Nói rồi Hắc Lào liền đẩy Quai Bị ra trước.
Khi bị đẩy rơi, Quai Bị may mà bám được vào vách núi. Chị vừa sợ vừa hét “Hắc Lào! Cứu em với! Cứu em!..”
Hắc Lào bắt đầu bộc lộ bản tính của mình, chỉ tay xuống mặt Quai Bị quát thét “Mẹ kiếp! Ta lấy cô chỉ để chốn sự truy nã mà thôi! 5 năm liền ta phải chịu đựng cuộc sống tầm thường với loại dân đen như cô. Cô có biết ta khổ sở thế nào không?! Cuộc sống năm xưa của ta tung hoành khắp nơi, đâu đâu cũng phải sợ hãi khi nghe đến tên ta!.. ” Nói đến đây hắn nhắm mắt lại như đang hồi tưởng quá khứ oai hùng. 1 lúc sau hắn mở mắt ra nói “Bây giờ thì khác rồi. Ta sẽ lại là ta. Ta sẽ làm vua thế giới bệnh này!” Quai Bị hét toáng lên “Cứu tôi với! Cứu tôi!…”
Hắc Lào đột nhiên thay đổi thái độ, hắn cúi xuống nói “Dù sao chúng ta cũng đã có 5 năm tình nghĩa vợ chồng. Để anh kéo em lên.” Nói rồi hắn nắm tay kéo chị Quai Bị lên thật, nhưng khi vừa kéo lên hắn liền tống 1 chưởng vào người chị Quai Bị làm chị hộc máu mồm và bay xa cả chục mét.
Không còn nơi bấu víu nữa, chị hoàn toàn ngã xuống vực sâu trăm trượng. Vừa trúng trọng chưởng vừa rơi xuống vực, dù là cao thủ cũng không thể toàn thây huống chi là 1 người bình thường không có võ công như chị Quai Bị.
Thực tế, nếu chết ở thế giới bệnh thì sẽ phải sống ở thế giới người mãi mãi trong hình dạng vi khuẩn hư vô, không thấy được ai và cũng không ai thấy được mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN