Thế giới của anh và em
Chap 4
“Sao thế không biết? ” Yuusuke đưa tay gãi đầu, chậm rãi đeo balô lên, hai tay theo thói quen đút vào túi quần, đi ra khỏi nhà trọ. Ra đến cửa, thấy đuôi tóc quen thuộc, cậu hơi sững lại. ” Tưởng cô ấy đi trước rồi”.
Nghe thấy tiếng bước chân thong thả quen thuộc, Rin quay người lại, tiếp tục im lặng, dúi vào tay ai đó một cái bánh bao nóng hổi, rồi lại quay đi.
– Đi thôi. – Không quay lưng lại, Rin bảo, rồi cất bước.
– Ừm. – Yuusuke cắn một miếng bánh bao thơm lừng, chạm rãi đi sau Rin.
– Ăn chưa? – Yuusuke hỏi.
– Rồi.
– Thật?
– … Ừm.
– Ăn không?
– … Được à? – Rin đỏ mặt quay lại nhìn vào cái bánh bao bị cắn mất một miếng.
– Lỡ cắn rồi. Ăn không? – Yuusuke chìa cái bánh bao ra trước mặt của Rin
– Nhưng lỡ Yuu đói thì sao?
– Không đói. – Rồi đưa luôn cho Rin.
– Ừm. – Cô vui vẻ ăn bánh bao.
Sở dĩ sáng nay cô chỉ mua một cái bánh bao vì một vấn đề vô cùng nan giải, hết tiền rồi. Phần lớn tiền cô đã tiêu vào hôm lễ hội ở Sphaima, nên sáng nay chỉ đủ mua một cái bánh bao thôi. Rồi không hiểu bản thân nghĩ gì mà phản ứng đầu tiên khi nghe thấy tiếng bước chân của Yuu là đưa đồ ăn cho cậu, thành ra cô vẫn chưa ăn sáng.
– Ngốc. – Như đọc được suy nghĩ của Rin, Yuusuke thờ ơ phun ra một từ, rồi cốc đầu của cô.
– Hả? – Rin dừng việc ăn lại.
– Lần sau để tớ trả.
– Hả? – Ngẩng lên nhìn người đứng kế bên,
– Trả tiền.
– Hả? – Đôi mắt mở lớn, long lanh nhìn cậu
– … Giả bánh đây. – Yuusuke đột nhiên chìa tay ra.
– Không, Yuu cho tớ rồi! – Rin ngay lập tức phản ứng lại, giấu cái bánh bao ra sau lưng.
– Tưởng chỉ biết “Hả” ? – Hai tay cậu lại đút vào túi quần.
– Lần sau cứ ăn, tớ không đói. – Yuusuke vỗ trán của Rin, rồi nhấc chân đi tiếp.
– Ừm. – Rin tay cầm bánh bao, đuổi theo sau bạn.
Hai người đi theo bản đồ, vừa đi vừa hỏi đường, mất ba ngày mới tới được Bắc Erika, nơi mà bố của Rin từng sống.
Mọi người trong làng nhìn thấy hai người trẻ tuổi lạ mặt liền cảm thấy tò mò. Cho đến khi người con gái mở miệng, nói cô ấy là con gái của nhà Hanaka đã từng sống ở đây, thì mọi người mới trở nên gần gũi với hai người hơn. Một bác gái tốt bụng muốn mời Rin và Yuusuke về nhà mình ở một đêm, hai người liền vui vẻ đồng ý.
Trên đường về nhà bác gái ấy, bác kể cho Rin và Yuusuke nghe về nhà Hanaka đã từng sống ở đây. Bác bảo nhà Hanaka sống vô cùng hòa thuận với mọi người trong làng. Kio Hanaka thì rất thân thiện, luôn giúp đỡ mọi người mặc dù ông cũng bận bịu không kém ai.
Bác gái đãi hai bạn trẻ một bữa cơm trưa khá đạm bạc nhưng lại đầy ắp tình thương, gia đình bác cũng rất vui vẻ khi có hai người ăn cùng.
Sau khi ăn xong, Rin xung phong rửa bát, rồi không kịp để bác gái từ chối, cô nhanh chóng dọn sạch sẽ và mang ra chậu rửa. Trong lúc đợi bạn rửa bát, Yuusuke hỏi bác trai về cây thảo dược màu xanh dương mà hai người đang tìm. Ông tiếc nuối bảo rằng làng này không trồng được cây thảo dược đó, do thổ nhưỡng không phù hợp, rồi tốt bụng chỉ đường cho Yuusuke đến ngôi làng gần nhất nghe nói có trồng loại cây đó. Nhưng ngôi làng đó lại ở bên kia dãy núi xa xa cuối làng kia, nên Yuusuke hơi do dự.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Yuusuke gõ cửa phòng của Rin.
– Sao thế Yuu? Tớ sắp đi ngủ rồi mà. – Rin mở cửa, cô đã thay bộ quần áo thường ngày thành đồ ngủ thoải mái.
– Có chút chuyện. – Yuusuke trả lời ngắn gọn.
– Vậy Yuu vào đi. – Rin quay lưng đi vào trong, ngồi trên giường.
– Mai bọn mình sẽ phải đi qua bên kia núi. Làng này không có cái cây kia. – Yuusuke tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, thản nhiên vào chuyện.
– Thế à? – Rin hơi do dự khi nghe phải đi qua núi.
– Đấy là đường ngắn nhất, nhưng rất nguy hiểm. – Yuusuke nói tiếp, đưa mắt sang nhìn Rin. Từ góc nhìn của cậu, cậu chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô mà thôi.
– Đường ngắn nhất à…? – Rin tiếp tục trầm ngâm.
– Nếu Rin không muốn đi, mai đi đường khác.
– … Đi đường đấy đi, sẽ không có chuyện gì đâu! – Rin nở một nụ cười thật tươi.
– Thật? – Yuusuke nhíu mày, nhìn đôi mắt long lanh kia.
– Yuu yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!
– … – Hai hàng lông mày của Yuusuke vẫn nhíu lại.
– Không sao thật mà, tớ sẽ không bị thương đâu. – Rin gãi gãi mu bàn tay của bạn đang để trên giường, nhẹ giọng nói.
– Có vấn đề là quay về luôn – Yuusuke đành phải thỏa hiệp.
– Được! Nếu có dù chỉ là một chút nguy hiểm thôi cũng sẽ quay về! – Rin quả quyết trả lời.
Sau khi ra khỏi phòng của Rin, Yuusuke khẽ thở dài, đôi mắt lạnh đi mấy phần, sâu thẳm trong đó ánh lên sự lo lắng…
Nghỉ lại qua đêm ở ngôi làng nhỏ bé thân thiện, sáng sớm hôm sau, Rin và Yuusuke chào tạm biệt người dân, hứa rằng khi nào lấy được cây thảo dược sẽ lại đến thăm họ. Bác gái kia còn dúi vào tay của Yuusuke một ít bánh mì và thịt nguội, dặn dò hai người cẩn thận, đường lên núi nguy hiểm, lại xa xôi, thời tiết hôm nay có thể sẽ nắng rất lớn, nếu trời gần tối mà chưa đến nơi, lập tức tìm một hang động để nghỉ qua đêm, không được cố đi tiếp,…
Đi đến cuối làng là một dãy núi khá cao. Nhiệm vụ của Rin và Yuusuke là phải đi qua dãi núi này, tránh mọi nguy hiểm từ nhỏ đến lớn, để đến được ngôi làng ở phía bên kia. Thực chất cũng có đường vòng, không quá nguy hiểm nhưng lại tốn rất nhiều thời gian, mà Rin thì lại muốn mang thuốc về cho bố sớm nhất có thể nên cô không có ý định đi con đường dài loằng ngoằng kia. Biết được suy nghĩ đấy của cô, Yuusuke chỉ biết ôm trán thở dài ngao ngán, cậu đã cố thuyết phục nhưng cuối cùng cũng phải đồng ý.
Trên núi, không khí trong lành, từng cơn gió man mát lướt qua làm các cành cây đung đưa , tạo thành những âm thanh xào xạc nhịp nhàng, như giai điệu của một bài hát dịu dàng. Rin và Yuusuke đi sát bên nhau đi theo con đường mòn đã bị che lấp bởi cỏ dại, im lặng ngắm nhìn cây cỏ, cảm thấy lòng mình thật bình yên. Đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Yuusuke tìm được một bãi đất bằng phẳng, cỏ xanh mọc mơn mởn, liền kéo cô bạn của mình qua đó, lấy bánh mì và thịt nguội của bác gái trong làng cho ra, rồi đưa cho Rin một phần, mình một phần, từ từ thưởng thức bữa trưa.
Ăn xong, Yuusuke bảo Rin nằm ra bãi cỏ nghỉ ngơi một lúc cho đỡ mỏi chân. Cô liền đồng ý rồi nằm xuống một chỗ có bóng cây. Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Rin liền nằm dịch qua một bên, nhường chỗ cho ai đó. Tiếng bước chân hơi dừng lại trong giây lát, rồi lại vang lên, kế đó là cơ thể cao gầy của Yuusuke được đặt xuống thảm cỏ êm. Cậu gối hai tay ra sau gáy, thoải mái thả lỏng thân thể, thở hắt ra một hơi.
Rin thấy bạn mình có vẻ mệt mỏi như vậy, liền trở mình, quay sang nhìn cậu.
– Tẹo nữa để tớ đeo balô cho. – Cô nói nhỏ.
– Sao? – Yuusuke quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.
– Cậu đeo nhiều như vậy chắc cũng đau vai lắm mà… – Rin nói tiếp.
– Không. – Cậu đáp vô cùng nhanh chóng.
– Nhưng nhìn cậu rất mệt mỏi mà! – Rin hơi nhổm người dậy.
– Cậu thấy ở chỗ nào vậy? – Hơi lim dim mắt, Yuusuke một lần nữa phủ nhận.
– Nói chung là tớ sẽ đeo balô! Không được giành việc với tớ! – Rin nói chắc nịch.
– Nằm im. – Cậu khép mắt lại, thoải mái tận hưởng làn gió man mát.
– Ừm… – Thấy cậu không còn từ chối nữa, Rin nghe lời nằm xuống, im lặng nhìn tán cây đung đưa trong gió.
Thấy người bên cạnh im lặng, cô nghĩ là cậu đã ngủ rồi, liền trở mình sang phía đấy, ngước mắt lên. Ai ngờ Yuusuke không ngủ, cậu đang âm thầm nhìn cô từ nãy đến giờ. Mắt chạm mắt, Rin đỏ mặt quay đi, tiếp tục công việc nhàm chán của mình là nhìn tán cây rung rinh.
– Sao không nói gì? – Yuusuke vẫn nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng thanh tú kia.
– Bởi Yuu đang… nhìn tớ… – Rin không quay sang, hai má phớt hồng.
– Hửm? – Cậu không hiểu ý của cô lắm, cậu nhìn cô nên cô không nói được? Khó hiểu…
– Xấu hổ lắm, đừng nhìn nữa. – Rin đành phải nói thẳng ra cho cậu hiểu. – Với cả tớ có xinh gì đâu mà nhìn…
– Xinh. – Yuusuke cắt ngang lời của cô, vẫn nhìn cô, không rời mắt đi một phút nào.
– …
– …
Không khí rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng xào xạc của cây và tiéng hót véo von của chim.
– Đi thôi. – Yuusuke đứng dậy, rồi đưa tay về phía Rin, tỏ ý muốn kéo cô dậy.
– Ừm. – Rin cũng tự nhiên nắm lấy tay của bạn, đứng dậy, rồi nắm lấy quai balô, định đeo lên. Đột nhiên, một cánh tay dài xuất hiện từ phía sau lưng cô, giật lấy thứ trong tay cô, rồi nhanh chóng kéo về phía mình
– Để tớ đeo! – Rin hậm hực nhìn balô đang nằm dưới chân của ai đó.
– Không.
– Yuu đã đồng ý rồi mà!
– Có à? – Yuusuke thờ ơ nói, rồi đeo balô lên, không cho Rin nói một câu phản kháng nào.
– Ơ? – Rin ngơ ngác không hiểu ý.
– Tớ nói là “Đồng ý” à? – Yuusuke vỗ vào trán của Rin một cái, rồi nằm lấy tay cô, kéo đi.
– Nhanh mới đến kịp. – Cậu vừa đi vừa nói, nhắc nhở Rin về mục đích của chuyến đi này. Cậu không muốn hai đứa phải ngủ ở một hang động tối tăm nào đó.
– Ừm.
Rốt cuộc là hai người vẫn không đến được ngôi làng kia. Khi trời nhập nhoạng, Rin và Yuusuke đành phải tìm một hang động nào đó để nghỉ qua đêm, trên đường tiện thể nhặt củi và một vài loại quả dại ăn được.
Rin nhìn thấy một hang động nhỏ ở chân một vách đá, liền kéo Yuusuke về hướng đó. Bỗng, lùm cây bên cạnh hai người họ chuyển động, phát ra tiếng xào xạc lớn. Phát giác có nguy hiểm, Yuusuke liền kéo Rin ra sau mình, dùng thân thể cao cao che cho cô, cảnh giác nhìn vào lùm cây kia. Chui ra từ lùm cây ấy là một con thú trắng muốt, có hai tai dài với đôi mắt đỏ dễ thương.
– Thỏ kìa! – Rin kinh ngạc thò đầu ra từ sau lưng của bạn, hào hứng nói.
– Ừm. Đi tiếp. – Yuusuke không thèm dành một ánh mắt cho loài động vật dễ thương kia, xác định không còn nguy hiểm, liền nhấc chân đi tiếp. Nhưng bạn đồng hành của cậu đã bị cám dỗ, liền tiến tới gần con thỏ kia, một tay đưa ra kéo vạt áo của cậu.
– Dễ thương lắm nè Yuu, nhìn đi, nhìn đi!
– Đi thôi. – Yuusuke nhíu mày, nắm lấy tay của cô đang giữ áo mình, kéo nhẹ.
– Không! – Rin quyết không chịu đi, đôi mắt long lanh mở to nhìn bạn.
– Có thú dữ đấy. – Yuusuke cảnh báo, giọng đã lạnh đi mấy phần.
– Ư…
– Không đi thì thôi, kệ Rin. – Nói rồi, Yuusuke liền quay đi, nhấc chân đi tiếp.
– Đợi, đợi tớ! – Rin hốt hoảng đứng lên, đuổi theo cậu, tay không quên vuốt con thỏ kia một cái. Ừm, mềm mềm đáng yêu quá!
– Nhanh lên, tối rồi. – Yuusuke biết cô đã ở sau mình, liền đưa tay nắm lấy cổ tay ai đó, kéo đi.
– Ừm…
Vào trong hang, việc đầu tiên cần làm là xác định xem có con vật gì ở trong này không. Sau khi xác nhận là không có nguy hiểm, Yuusuke lập tức nhóm lửa. Cậu làm vô cùng thành thạo, không lâu sau ánh sáng đã tràn ngập mọi ngóc ngách trong hang.
Rin lấy bánh mì và thịt nguội vẫn còn từ buổi trưa ra, rồi lấy nước để rửa quả dại, bỏ hết cuống và phần nào bị dập đi. Hai người cùng nhau ăn bữa tối đơn giản bên ánh lửa ấm áp. Sau khi ăn xong, Rin lấy từ trong balô hai tấm vải lớn, trải ra, rồi lấy thêm hai cái gối nhỏ và chăn, đặt lên hai tấm vải kia, thế là xong chỗ ngủ. Trong lúc đó, Yuusuke ra ngoài nhặt thêm củi, ném vào đống lửa đang cháy.
– Ngủ thôi. – Rin ngồi lên một tấm vải, trải chăn ra.
– Ừm. – Yuusuke cũng ngồi xuống chỗ của mình.
– Ngủ ngon nhé, Yuu. – Rin đắp chăn lên, nói nhỏ.
– Ngủ ngon. – Yuusuke nằm xuống, nhắm mắt lại.
Đây sẽ là một giấc ngủ ngon nếu ai đó không đạp chăn mãi. Vì lo bạn sẽ bị cảm lạnh, lần nào thấy người kia ngọ nguậy, Yuusuke bất đắc dĩ nhoài người sang kéo lại chăn cho bạn, rồi ngủ tiếp. Khổ nỗi, cô nàng kia không hề biết đến sự tốt bụng của bạn, được một lúc lại trở mình, chăn lại tuột xuống, thành ra là Yuusuke đang lim dim lại phải nhổm dậy kéo chăn cho cô.
Một đêm dài trong rừng của hai bạn trẻ cứ thế mà trôi qua trong bình lặng và sự mất ngủ của Yuusuke.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!