Thế Giới Của Anh - Phần 26: Cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1815


Thế Giới Của Anh


Phần 26: Cuối


Hoá ra đúng là chúng tôi chẳng là gì cả,đã là gì đâu…thế nên với anh ta mọi chuyện thật đỗi nhẹ nhàng ngay cả khi anh ta chứng kiến mình máu me đầm đìa,ngay cả khi mình ở ranh giới giữa sự sống giữa cái chết…
Quân đến trước cửa nhà Hương…anh ta bấm chuông cửa rồi mặt lầm lỳ…Hương đi ra vẻ đau ốm ho hắng
-Ôi anh đến à sao không gọi cho em …
Quân ngẩng lên nhìn Hương ánh mắt đầy sự căm phẫn…anh ta bước thẳng vào trong nhà ngồi trên chiếc ghế sofa…Hương thấy rõ thái độ của Quân liền bê nước ra đon đả…
-Anh sao vậy có chuyện gì à…
Quân ngẩng lên nhìn Hương rồi thở rất dài
-Đêm qua em ngủ ngon chứ
-Em ốm đây này mà không dám gọi anh sợ phiền đến anh
Quân gật nhẹ…
-Phiền anh…anh biết hết rồi …tại sao em lại làm chuyện đó ,anh làm em trở thành con người như vậy à
-Anh nói gì em không hiểu
-Em làm sao qua mặt anh được phải không,em biết điều đó nhưng vẫn làm…tại sao vậy
Hương đổi sắc mặt
-vì em yêu anh và em biết anh sẽ chẳng bh bắt em ,anh nhất định sẽ cho chuyện này chìm xuống…
Quân bật cười rồi đỏ đôi mắt…
-Từ khi nào em trở thành người như vậy ,có đáng không
-Cô ta chính là kẻ xen vào giữa anh và em,trước khi cô ta xuất hiện chúng ta vẫn bình thường cơ mà,tại sao anh vì nó,vì nó mà nhẫn tâm chà đạp lên tất cả vậy,tất cả những gì chúng ta đã có…
Quân đứng dậy…anh ta gật nhẹ
-Anh trong trái tim vẫn luôn có em cho tới khi anh biết em chính là người định giết Phương một cách tàn nhẫn…từ giây phút đó tình yêu anh dành cho em đã chết rồi,chết rồi…( Quân quay đi)
Hương rơi nước mắt ,cô ta chạy ôm Quân từ sau…
-Anh đừng đi mà,chỉ vì yêu anh nên em mới như vậy,chẳng bao giờ em làm gì ngay cả khi em biết anh ngủ với người khác nhưng lần này em k tự tin,vì cô có thai nên mới có thể ràng buộc anh rất dễ dàng…
-Vì thế anh chẳng tốt đẹp gì thế nên hãy kết thúc đi,anh ước gì nhát dao đó không phải dành cho Phương mà dành cho anh …như thế mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn …
-Anh yêu cô ta rồi phải không,ánh mắt anh đang thay đổi
-Cô ấy biết em làm và anh vẫn lựa chọn việc bảo vệ em nói cô ấy hãy bỏ qua ,có lẽ giờ cô ấy mới là người đau cả về thể xác và tâm hồn…
Quân gạt tay Hương rồi bước đi…cái gạt tay đó khiến Hương ngỡ ngàng…Hương ngồi gục trên sàn nhà…cô ta ôm đầu hét lên “ Anh không được bỏ em Đoàn Anh Quân”…
Mẹ Quân bước vào phòng thấy Phương vẫn đang nói chuyện vui vẻ với bố và chị gái…bà thấy ngại ngần…
-Ông thông gia lát về nhà tôi ăn cơm nhé,xong hẵng về anh ạ
-Tôi tính ở trên này chăm con gái đẻ ,cô yên tâm…còn ở đây dài
Chị gái Phương xua tay : Thôi bố về đi để con ở đây
-Mày còn chăm con Bông ở làm sao được
Phương gàn : Cả hai k ai phải chăm con,ở nhà có giúp việc cô làm tốt lắm rồi,em bé cũng ngoan con có phải làm gì đâu,bố với chị cứ về đỡ mất công mất việc…
-Bao giờ con ra viện
Mẹ Quân đon đả: Mai cháu về rồi hằng ngày sẽ có bác sỹ tới nhà kiểm tra,về nhà cho thoải mái anh ạ
-vậy tốt rồi…
-vậy anh ở lại chơi vs cháu tôi ra ngoài có chút việc…
Mẹ Quân ra ngoài đeo chiếc kính đen lên mặt bà lầm lỳ…tới chỗ nhà Hương bà xuống xe thấy cô ta đang ngồi ở sân đờ đẫn…bà quát lớn bảo thư kí…
-Rao bán căn nhà này cho tôi…
Hương đứng dậy thấy mẹ Quân…cô ta mở ra chưa kịp nói mẹ Quân tát bốp vào mặt
-Con ác quỷ,con xấu xa sao mày có thể định giết người được,à k phải định mà chắc chắc mày muốn giết con tao…mày muốn hại cháu tao,tại sao …
Bà đánh vào người Hương cô thư kí gàn “ Kìa phu nhân”
-Bà chính là người khiến con bé đó xen vào giữa chúng tôi,bà vui rồi chứ,con bà sẽ chẳng bao giờ để tôi bị bắt và con dâu bà sẽ mãi tổn thương
-Mày sao mày có thể làm thế,vong ân bội nghĩa con trai tao còn cho mày tiền ăn học bao năm,giúp thằng bố tù tội của mày,vậy mà mày trả ơn con trai tao thế này đây,mày làm nó khó xử bên vợ bên tình nhân
-Tôi là người anh ấy yêu k phải tình nhân bà dùng từ cho đúng
-Cút,cút ra khỏi nhà tao,tao đúng nhìn đúng người không sai mà,con tao vô phúc mới gặp mày…loại đàn bà mất dậy ,khốn nạn,nó k làm tao sẽ làm sẽ cho mày đi tù
-Vậy bà đang làm khó con bà thôi chứ ai …
Hương đóng cửa lại…cô ta quay vào trong phu nhân tức giận
-Loại độc ác k có hậu đâu hiểu không,ngay trong tối tống cổ nó đi khỏi đây,bằng mọi cách
-vâng phu nhân…
Hoa đến chăm Phương buổi tối,thấy Phương cứ buồn nhìn ra ngoài cửa sổ
-Sao thế có tâm sự à
-Hôm nay tao đã bắt anh ta lựa chọn,nhưng câu trả lời như cứa vào tim tao,anh ta vẫn đứng về cô ta…tao nghĩ là tao k thể nào ở bên con người đó được nữa…mỗi lần nghĩ tới tao cảm thấy hận…
Phương đấm tay lên tim mình…
-Rốt cuộc là có chuyện gì vậy nói xem nào ,đừng làm tao sợ
-Có lẽ tao là kẻ ngu ngốc,đáng lẽ k nên lao vào ngay từ đầu nhưng lại cứ cố rồi tự thấy tổn thương…
Hoa đứng dậy lại gần ôm đầu Phương
-mới sinh khóc không tốt đâu,để sức mà chăm con…Nói cho tao biết được không?
-Kẻ giết tao chính là Hương ,cô ta chính là kẻ thuê người giết tao nhưng anh ta lại bảo tao bỏ qua đi…tao hận lắm…anh ta bênh người yêu dù cho biết cô ta định hại tao…
Thầy Lương tay cầm bó hoa đang đứng ở cửa anh ta khựng lại,tay nắm chặt bó hoa…Lương đặt bó hoa ở cửa rồi quay đi…
Anh ta gọi cho ai đó
-Tao cần bắt con này đem nó lên rừng…
-Vâng…
Lương cúp máy vẻ mặt rất máu lạnh xuất hiện…
Quân uống đến say mềm người ,bạn anh ta đưa về ,bố mẹ anh ta gương mặt hầm hầm
-Ông dìu nó lên phòng đi ông thông gia thấy lại mất hay…
Lên phòng mẹ Quân đưa cho anh ta cốc trà gừng…bà đay nghiến
-Con sáng mắt ra chưa giờ nó làm vậy con k định bỏ tù nó à…bỏ qua dễ thế con ăn nói sao với vợ con được…
-Con thấy tất cả mọi chuyện từ con mà ra…cuộc sống này thật sự làm con thấy mệt mỏi…con muốn buông bỏ tất cả…
-Ngay cả vợ mình à…
Quân k trả lời anh ta nằm xuống kéo chăn chùm lên đầu …bà nhìn tay con trai xước hết vẫn đang rỉ máu…bà xoa lưng con trai rồi nghĩ “ Có lẽ nó đang dằn vặt rất nhiều giữa việc người yêu và vợ”…
Hôm sau Lương bỏ bịt mồm và chùm đầu ra khỏi người đầu Hương…cô ta cau mày
-Có biết tôi là ai không,tôi là người yêu giám đốc công an đấy …các người là ai,do con Phương thuê để trả thù đúng không?
Lương bật cười anh ta châm thuốc hút rồi dí tàn thuốc gần sát mặt Hương ,cô ta run như cầm cập…
-Cô có biết Phương là ai không,là tất cả của tôi,tôi đã lùi lại để cô ấy được hạnh phúc vậy mà cô lại định giết người tôi yêu
Lương cười nhếch mồm…
-Tôi k làm chuyện đó cũng k biết anh là ai?
-Thằng chó đó nó k có can đảm bắt giữ cô thì để tôi giữ cô ở đây làm vợ bé cho bọn đào vàng nhé,chúng nó gặp cô chắc thích lắm…
-Anh dám
-Có gì mà thằng này k dám,ngay cả giết cô tôi cũng làm nhưng tôi k làm vậy bởi nếu Phương biết tôi sẽ mất cô ấy…tôi sợ mất người mà tôi yêu thầm hơn giết con sâu như cô rất nhiều…
-Anh định làm gì?
-Đưa nó đi…tao cho chúng mày chơi chán rồi cho bọn đào vàng chơi …
-Bỏ tao ra chúng mày dám k,tao là người yêu của giám đốc công an đấy bỏ tao ra lũ chó…
Lương ngồi bên bờ suối bỏ ảnh Phương ra ngắm từ trong chiếc ví,bức ảnh Phương mặc áo dài trắng đứng cạnh Lương chụp trong ngày khai giảng được anh ta cắt gọn chỉ có hai người…” Anh xin lỗi vì chưa bao giờ có thể bảo vệ được em”…
Phương nhìn bó hoa trên bàn …cô mỉm cười Hoa xoa đầu
-Cười gì con hâm này hoa đó biết của ai à
-bó hoa cắm tròn kiểu này chỉ có một người hay tặng tao thôi,người đó từng nói “ Anh sẽ làm một vòng chắn bảo vệ bông hoa đẹp nhất,thế nên anh luôn chọn bông hoa khác màu đẹp nhất ở giữa”…
-Là thầy Lương…ôi đến giờ thầy vẫn vậy à…
-Trước đây sau lần đó tao đã rất sợ nhưng sau này trưởng thành hơn tao nhận ra…người yêu tao thật sự chỉ là k biết cách yêu chỉ có thầy ấy…thầy ấy nói chỉ cần khi nào tao mệt mỏi nhất hãy nghĩ đến thầy…
-Dã man ,ông ấy yêu quá mà ,đợt tao qua làm nail chị gái ông ấy bảo ông đi nc ngoài để quên mày đấy…cứ nghĩ sến đùa hoá ra thế thật ý…
Phương nhìn ra ngoài cửa buồn bã…
-Chỉ là trái tim lại trao lệch hướng…
Tôi ra viện…khi tôi giáp mặt Quân cả hai chúng tôi lướt qua nhau như không hề quen…anh ta rời đi công tác ngay sau đó…tôi và anh ta k nói chuyện,không liên lạc…cho tới cái ngày con tôi đầy tháng mới thấy anh ta xuất hiện…Hai chúng tôi nói chuyện ngay sau vườn hoa vì mọi người đang ở trong nhà…
-Em muốn nói gì
Phương dơ chiếc nhẫn cưới lên …
-Sau hôm nay tôi muốn rời khỏi đây,tôi nghĩ chúng ta chắc chẳng còn gì để nói nữa …
-Em nghĩ kĩ chưa
-Tôi nghĩ rất nhiều rồi không thể sống cạnh kẻ coi thường mạng sống của tôi được…
-Vậy em muốn anh bắt Hương truy tố hình sự cô ấy …điều đó làm em vui
-Cô ta phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình …chứ k phải tôi muốn hay là không?
Tại bờ hồ…Hương thoát khỏi bọn đào vàng…cô ta tay lăm lăm cầm con dao “ Tao phải giết chết mày con ranh con”…
Quân ngẩng lên nhìn trời thở dài
-Em đi nghỉ ngơi đi…lúc khác nói hôm nay ngày của con…anh cũng rất mệt vì chuyện này…
Phương lầm lỳ quay ra cửa đón bạn là Hoa…Hoa gọi
-Xe xịt lốp đang dắt bộ vào đây…
-Để tao ra đẩy vào …
Phương vừa quay lại Hương lao tới đâm Phương thì phập…Quân đỡ ngang người Phương…con dao đâm thẳng vào mạn sườn…Hương sợ buông tay ôm miệng lắc đầu…Quân chỉ vào Hương
-Em đi đi ,anh sai và anh sẽ trả nợ cho em bằng nhát đâm này…anh nói rồi anh thà bị đâm còn hơn để Phương bị thương…
Hương ôm đầu khóc gục tại chỗ “ Em k cố ý,ai đó cứu anh ấy đi ,làm ơn”
Quân quay lại khi Phương còn đang sững sờ …Quân ôm cổ Phương gục xuống vai cô
-Anh mệt mỏi lắm ,giờ anh muốn ngủ …tất cả lỗi lầm từ anh mà ra thì anh sẽ chịu …
Máu trong miệng Quân chảy ra anh ta tựa đầu vào má Phương…
Phương lắc đầu “ Anh không sai,chúng ta sai”…
Máu ,nước mắt ,tiếng khóc của hai cô gái …tất cả đã kết thúc…
Ngay sau đó Hương bị bắt đi,lần này bố Quân kiên quyết cho cô ta đi tù…Vết thương với Quân không nguy hiểm,tôi mở cửa phòng bệnh bước vào Quân mỉm cười
-Em ngồi đi chúng ta nói chuyện nhé…
-Anh nói đi
-Chúng ta ly thân đi như em muốn ,em có thể về ngoại hoặc anh sẽ về nhà anh ở …
-Anh có vẻ quyết định nhanh hơn tôi nghĩ…
-Chúng ta cần thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện…khi nào em ổn chúng ta sẽ dễ nói chuyện hơn…
-Cứ quyết định vậy đi…kết thúc tất cả rồi…
Phương đứng dậy Quân nói phía sau
-Thế giới của anh đá phá huỷ một cô gái như em,anh xin lỗi vì điều đó …thật sự xin lỗi em…!
-Giá như chưa từng yêu anh,thương anh thì phút giây này tim không buồn với lòng không thấy đau…
Quân khựng lại và Phương bước thẳng ra ngoài sau cánh cửa…Quân cúi đầu mặt vẫn vô hồn nhưng nước mắt khẽ rơi một bên …tách…
…” có phải tôi đã sai khi bắt đầu yêu em không,che giấu tình cảm là điều quá khó khăn…tôi k dám thừa nhận đã hết yêu người cũ nên mới để em tổn thương…tôi sai rồi”…
Người rơi nước mắt bước kiên định ngoài hành lang ,kẻ ngồi trên giường bệnh rơi nước mắt vì hối hận khi đã để cô gái ấy bước vào “ Thế giới của anh”…

The End!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN