Thế Giới Của Anh
Phần 3
Tôi thấy người nóng ran lên vì lo cho bố…thầy Lương thấy tôi mất hồn liền hỏi
-Em sao vậy Phương,sao mặt đần ra vậy
-Em xin phép nhà em có việc em phải về ngay trong đêm
-Mai cũng là ngày nghỉ để thầy đèo em về…
-Nhà em cách đây hơn trăm km cơ thầy ạ
-Không sao,thầy đèo em đi …
Tôi mải móng về lấy đồ rồi về quê…về tới nhà chị tôi đang bế cháu ngồi thần người ở cửa
-Chị rốt cuộc là có chuyện gì?
-Chết mất,bố đi lên huyện mua cám rồi tiện vào thăm chị,thấy mặt chị xưng tím bố hỏi chị đã bảo ngã nhưng bố không tin,đúng lúc Khang về bố hỏi anh ta nhận rồi qua lại to tiếng,bố đã nhẫn nhịn nhưng nó còn thách thức bảo chị đã gả đi rồi có làm sao nhà nó chịu chứ bố k có quyền gì nữa…Sau đó bố đi về thì chị và Khang to tiếng bố quay lại thấy nó đang đánh chị nên ông chạy xuống nhà lấy con dao lên xiên vào vài nó…
-Giờ nhà ông Khang k thích giải quyết tình cảm à
-Ừ mẹ hắn ầm ĩ lên nói bố cố ý giết người
Thầy Lương nghe chuyện liền tham gia
-Tội cố ý gây thương tích sẽ khác với cố ý giet người,nếu giải quyết êm thấm thì sẽ không sao nhưng nếu họ kiện là căng đấy
Hạnh bật khóc
-Lỗi tại chị,đáng lẽ chị nên bỏ quách đi,vì bố tin tưởng hắn nên mới vậy,bố đã nhẫn nhịn ra về rồi vậy mà …
-Giờ chị tự trách mình cũng k giải quyết vấn đề gì,giờ chỉ có thể qua nhà anh ta thương lượng,hy vọng nhà anh ta còn chút tình cảm …
-Chị nói hết nước rồi nhưng mẹ chồng chị không nghe ,bà ta bảo lần này cho bố đi tù,bà ta ác lắm nói là sẽ làm đấy
-Giờ em đến đó xem sao ,chị ở nhà chờ tin…Thầy em phiền thầy rồi ,thầy cứ ở lại uống nc nghỉ ngơi rồi mai về
-Thầy đèo em đi,thầy có học với mấy đứa chúng nó giờ cũng làm công an cả để thầy hỏi xem sao
-Vậy tốt quá em cám ơn thầy…
Tôi lóc cóc đến nhà Khang,mẹ anh ta thấy tôi liền đóng rầm cửa
-Bác ơi ,bác nghe con nói đã
-Nói gì nữa giờ con tao nằm trong viện ,giờ k phải chúng mày cứ nói là xong…bố mày là thằng giết người…
-Bác biết bố con hiền lành mà,bố con chỉ nóng giận quá nên mới vậy…con xin Bác đấy ,bác cho bố con một cơ hội
-Không bao giờ
Bà ta đóng sầm cửa lại…Thầy Lương nghe điện thoại đi ra thở dài
-Vụ này bạn thầy nói giải quyết tình cảm được là tốt ,chứ nhà họ đâm đơn rồi khó có thể làm gì được.Bạn Thầy nhờ người rồi nên mai em có thể gặp Bố 5p
-Em cám ơn thầy,như thầy thấy đó nhà họ k đồng ý cho mình thương lượng thật sự rất khó.
-Thầy đã thuê luôn luật sự giúp bố em rồi nên em hãy chờ xem sao?
-Em ,em thật sự không có tiền thầy ạ,có lẽ giờ phải lo bồi thường nữa …
-K đáng bao nhiêu đâu ,sau này ổn thoả em trả thầy là được
-K đâu em sẽ cố lo,k dám phiền thầy,thầy đã thật sự tốt vs em nhiều quá rồi
Phương cười nhẹ ánh mắt buồn thiu…
Cả đêm tôi k ngủ,chỉ mong cho trời sáng…
Đang ngồi ngoài hiên thì thầy Lương đi ra…
-Em k ngủ à,ngủ chút đi lấy sức…
-Bố em rất vất vả thầy ạ,ngày xưa bố em làm bốc vác vì sự cố nên chân bị dập nát nên đi tập tễnh,em còn nhớ khi bố chân k thể đi được nhưng lúc đó em sốt,bố vẫn cố dùng tay mình bò ra bếp để nấu cho em bát cháo,bố còn k cho chị nghỉ học để chăm em…bố tuyệt vời như vậy đấy,áo trắng của em đi học chuyển màu vì quá cũ,em toàn mặc đồ cũ lại của con nhà bác e thôi,bố tâm lý lắm,bố bán hai con gà đi để mua áo mới cho em năm em học lớp 12,bố bảo 11 năm mặc áo cũ rồi đến năm nay con phải mặc áo mới tới trường thi đại học cho bố…
Nói đến đây Phương bật khóc…thầy lương chỉ biết xoa vai Phương và để cô tựa đầu vào vai thầy khóc như một đứa trẻ,Hạnh chị gái Phương ngồi trong buồng ôm con nước mắt tuôn chảy rồi nói nhỏ “ Bố…con xin lỗi bố”…
Hôm sau tôi nhờ sự quen biết của thầy Lương mà được gặp bố khi bố đang bị tam giam trên huyện…nhìn dáng vẻ bố từ xa chân tập tễnh đi ra mà lòng tôi đau như ai đang đấm vào lồng ngực…mái tóc bố lưa thưa pha sương điểm bạc …
Phương,Phương ơi!
-Bố…bố ơi…
-Con ở nhà lo học hành ,sau này k cần vào thăm bố không tốn kém lắm…
-Họ đánh bố à,sao mắt bố chảy máu vậy
-Bố không sao,rồi sẽ quen ,chuyện bố làm bố gánh chịu,chỉ mong các con được sống yên bình là bố chấp nhận tất cả…
-Bố…con gái hứa sẽ đưa bố ra khỏi đây bằng bất cứ giá nào
-Nhất định k dc đền bù hay thương lượng gì với nhà nó,nó đấm con Hạnh vào mặt với bụng bảo sao con bé gầy gò xanh xao đi mà còn vừa mới sinh con…
-Nếu bố bị đi tù thì ai chăm lo cho hai chị em con nữa,ai sẽ gửi gạo lên cho con ăn học nữa…
Nghe đến đây bố bật khóc rồi cố nén lại ,đôi mắt bố đỏ au
-Quay lại trường học đi con,học cho tốt sau này làm một cô gái tự tin về mọi mặt rồi ai thật lòng yêu thương con thì cưới
-con nhất định đưa bố ra khỏi đây…con hứa đấy…
Bên kia báo : Hết giờ rồi mau vào trong thôi
-Bố đi đây nhớ học tốt đấy đừng bận tâm con nhé
Bàn tay sần sùi của người cha già tuột khỏi tay tôi…lúc đó tôi cảm thấy hụt hẫng,tôi cảm thấy cả linh hồn tôi như đang chết lặng đi khi nhìn bóng cha đi khuất…tôi phải làm gì đây?
Tôi lại đến bệnh viện nơi anh rể đang nằm,mở cửa phòng bệnh thấy một cô gái đang đút sữa cho anh ta cười nói vui vẻ…thấy tôi Khang tắt nụ cười…tôi đặt túi hoa quả lên bàn rồi chào
-Anh ạ…
Khang gằn giọng
-Anh không có gì để nói với em,chị em còn chẳng là gì nữa là
-Em mong anh hãy nghĩ đến chuyện giữa hai nhà,dù gì thì bố em cũng sinh ra chị em và gả cho anh,cha mẹ nào cũng xót con nên trong lúc nóng giận bố có hơi quá cũng mong anh bỏ qua.Bố em đã già lại vất vả nữa
-Chính vì đã làm bố mà lại đi cầm dao đâm con thì tầm này còn bố con gì nữa,đừng có lôi lại chuyện tình cảm làm gì,bố em hung hăng thế nên để cho pháp luật giải quyết…
Phương cố nhịn cô nắm chặt tay ,nhắm mắt vài giây rồi vẫn cố nở nụ cười
-Em xin anh nghĩ vì cháu Bông được k ạ
-Em nói chuyện với mẹ anh,nếu mẹ anh ok thì anh ok…
-Vâng để em nói chuyện với Bác…mong anh tác động với Bác hộ em…
Phương bước ra khỏi cửa,hai tay nắm chặt…ra bên ngoài thầy Lương vẫn đang đứng chờ,thầy hỏi
-Sao rồi có được không
-Hắn nói đi nói chuyện vs mẹ hắn thầy ạ…em rối quá…
-Bố em sẽ bị giam 3 tháng để điều tra rồi họ sẽ xử luôn…có đơn bố em bị truy cứu trách nhiệm hình sự rồi…
-Giờ thầy đèo em qua nhà họ luôn với ạ
Tôi vừa đến cửa…lần này bố Khang mở cửa cho tôi vào…
-Cháu vào đi…
Vào bên trong mẹ Khang đang ngồi lừ lừ…tôi cúi đầu chào “ cháu chào Bác”…
-K dám …
-Cháu biết nói gì lúc này cũng k thể bù đắp chuyện anh Khang nhập viện,cháu có hỏi bác sỹ nói anh chỉ bị khâu 5 mũi vết thương ổn
-Chỉ bị khâu 5 mũi,nếu sâu hơn con tao mất mạng thì ai chịu
-Ý cháu là vết thương k hẳn nghiêm trọng,bây giờ bố cháu cũng già lắm rồi sợ ông bị giam giữ k chịu nổi …
Phương rút ra cọc tiền 25 triệu đặt lên bàn “ Đây là số tiền cả nhà cháu có được,hy vọng cô cho bố cháu một cơ hội”
Cô cúi đầu …mẹ Khang đứng dậy cầm cọc tiền ném vào mặt Phương
-Cầm tiền này về mà lo cho bố mày đi …
Phương bám lấy chân mẹ Khang quỳ sụp đầu
-Cô ơi mong cô thương xót hãy cứu lấy bố cháu…
Bà ta lấy cốc nước hất thẳng vào mặt Phương…” Tỉnh táo đi ,nhà tao quyết cho lão đi tù “
Bố Khang xua tay: Kìa bà sao lại làm thế …
Phương cúi đầu chào đứng dậy cầm cọc tiền “ Mong cô thương xót”…
Cô quay đi ra bên ngoài trời đổ cơn mưa thầy Lương vẫn đứng chờ bên kia đường,thấy Phương tóc ướt sũng…thầy Lương vội phủi tóc cho Phương
-Họ làm gì em vậy nói thầy nghe
-Em thật vô dụng ,bố em sẽ đi tù hả thầy…
-Luật sư đã dặn bố em phản kháng trên toà rồi nên hy vọng bố em được giải oan chỉ là vì tự vệ bảo vệ cho con gái khi Khang đấm
-Khó lắm ạ,anh em nhà hắn toàn làm bên toà án ,bố em k có cơ hội thắng rồi
-Đừng nghĩ nhiều,còn nước còn tát…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!