Thế Giới Tặng Em Cho Anh
Chương 32
Trên đường về nội thành, Tân Vãn Thành nghĩ tới nghĩ lui vẫn không đè được sự tò mò trong lòng xuống, đổi cách hỏi: “Người nhận cơm ghi tên là gì ạ?”
“Hứa to gan.”
Tên này nghe rất quen, Tân Vãn Thành nhớ lần trước Triệu Tử Từ cũng có nói qua tên này. Có thể kêu là Hứa to gan, chắc là đàn ông…
Tân Vãn Thành yên tâm: “Người đó có kiêng món gì không?”
“Không ăn hành với rau thơm.”
Anh có vẻ rất rành những thứ người kia thích hay ghét… Tân Vãn Thành yên lặng đặt cơm, viết ghi chú: Không bỏ hành, không bỏ rau thơm.
Đặt cơm xong, cất điện thoại đi, Tân Vãn Thành thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Quay về phòng làm việc, hình ảnh giao cho người chỉnh sửa ảnh. Anh này đã theo Diệp Nam Bình 3 năm, hiểu các yêu cầu của anh, nhưng sau khi chỉnh xong vẫn đưa Diệp Nam Bình xem lại, thực hiện chỉnh sửa chi tiết hơn nếu cần.
Còn có việc đêm nay phải hoàn thành. Thời thượng Phong Hành nhân kỷ niệm 10 năm sẽ cho ra mắt số đầu tiên của tạp chí điện tử. Mấy năm nay các phương tiện truyền thông truyền thống đã cố gắng thay đổi, mặc dù Thời thượng Phong Hành nổi tiếng thì cũng không thể tách khỏi con đường này được, tạp chí điện tử ra mắt, cần mời những chàng trẻ trung nổi tiếng đang có lượng người theo dõi lớn trên mạng để chụp ảnh bìa, làm thành chuyên đề.
Khương Nam dự định phong cách lần này là phong cách cổ xưa, lấy bối cảnh Cố cung. Đêm nay Diệp Nam Bình phải thiết kế phương án chụp, ngày mai đi Cố cung nghiên cứu địa hình. Cố cung đông du khách nên sẽ rất khó chụp, vì vậy nghiên cứu địa hình, bố cục cực kỳ quan trọng.
Tân Vãn Thành sau khi họp bàn phương án thì không về, ngồi bên cạnh anh chỉnh ảnh ăn cơm hộp nhìn anh ấy sửa hình. Ekip của Diệp Nam Bình toàn người tài, Tân Vãn Thành mỗi ngày đều học lóm mỗi người một chút, hơn nữa còn rất hay đặt câu hỏi.
“Anh, không phải nên để sương mù cho hấp thu ánh sáng sao? Tại sao anh lại muốn thay đổi?”
“Họa tiết vậy tốt hơn cái gì ạ?”
Người bình thường gặp mấy người dưới hay học hỏi thì lẽ ra nên thấy phiền, Tân Vãn Thành lại có kỹ năng riêng của mình. Cô phân loại món ăn ra để bên trên đĩa, anh chỉnh ảnh không thích ăn hạt tiêu, cô lựa sẵn ra, anh chỉnh ảnh có thể dễ dàng vừa làm bằng tay phải vừa gắp thức ăn bằng tay trái. Thấy cô nhanh nhẹn khéo léo, anh chỉnh ảnh cũng vui vẻ dạy cho vài câu.
Tân Vãn Thành đang học lỏm vui vẻ, Thương Dao điện thoại tới hỏi: “Khi nào cậu về? Hướng Diễn dẫn một cô gái tới nhà xem phòng.”
Lúc này Tân Vãn Thành mới nhớ ra, trước đó cô gái mà Hướng Diễn nói muốn thuê phòng các cô hôm nay tới xem nhà. Thương Dao nói tiếp: “Cô ấy rất hài lòng phòng ngủ chính của tụi mình, muốn ký hợp đồng ngay, sau hai ngày nữa thì dọn vô.”
“Quyết định nhanh vậy à? Không có lừa lọc gì nhỉ?” Sau sự kiện chủ nhà trước, trong chuyện này Tân Vãn Thành hết sức cẩn thận.
Đầu dây bên kia Thương Dao hạ giọng thấp xuống: “Cô ấy đang ngồi trong phòng khách, mình về phòng nói chuyện với cậu.”
Tân Vãn Thành đợi, Thương Dao chắc đã về phòng nên giọng trở lại bình thường: “Nhìn có vẻ đáng tin cậy. Mình nói yêu cầu với cô ấy, không được đưa người khác phái về qua đêm, tiền điện nước các thứ, cô ấy đều đồng ý. Người ta rất có thành ý, mang cả tiền theo nữa.”
Người trẻ tuổi bây giờ đều sử dụng chuyển khoản qua điện thoại, ai còn mang tiền mặt theo bên người? Nhưng Tân Vãn Thành nghĩ lại, phòng ngủ chính đã bỏ không hai tháng, mỗi tháng đều là tiền, Thương Dao còn chưa tìm được công việc mới, nghiến răng quyết: “Vậy cứ thế đi. Hợp đồng cho thuê với hợp đồng của chúng ta với Triệu Tử Từ mình đặt bên ngăn kéo thứ nhất bên trái tivi.” Cô với Thương Dao đã soạn sẵn hợp đồng, Tân Vãn Thành và Thương Dao cùng ký hợp đồng với cô gái kia.
Cúp điện thoại, Tân Vãn Thành thở ra nhẹ nhõm. Cuộc sống đang phát triển tốt đẹp, hít sâu một hơi, không khí có cảm giác thơm ngòn ngọt.
Tân Vãn Thành vừa sửa lại kế hoạch vừa nhắn wechat cho Hướng Diễn, người đã biến mất lâu ngày không thấy tăm hơi: Tôi đã cho cô bạn mà cậu giới thiệu thuê phòng.
Vốn chỉ thông báo cho Hướng Diễn một tiếng, không ngờ cô mới quay lại bên cạnh anh chỉnh ảnh một chút thì Hướng Diễn nhắn lại.
Hướng Diễn: Có thể cho tôi mượn một ít tiền không?
Biến mất lâu vậy, xuất hiện thì mở miệng mượn tiền?
Tân Vãn Thành mới nhắn lại: Mượn làm gì?
Wechat lại vang lên. Nhưng không phải Hướng Diễn trả lời mà Diệp Nam Bình tìm cô.
“Còn ở phòng làm việc không?”
“Dạ, ở bên chỗ chỉnh ảnh.”
“Tới bãi đỗ xe bên dưới.”
“Bây giờ ạ?”
“Phải, ngay bây giờ.”
Khoảng thời gian này công việc của Diệp Nam Bình đều là do Tân Vãn Thành sắp xếp, nhận được mệnh lệnh ngay lập tức, Tân Vãn Thành nhớ lại, đêm nay Diệp Nam Bình không có việc gì mới đúng, sao lại gọi cô gấp rút thế?
Tân Vãn Thành ôm nghi ngờ xách túi đi, rất nhanh tìm được chỗ xe Diệp Nam Bình đậu.
Diệp Nam Bình đã khởi động xe chờ cô lên xe.
“Đi đâu vậy?”
Tân Vãn Thành lên xe, mới vừa đặt câu hỏi thì Diệp Nam Bình đã dẫm mạnh chân ga. Tân Vãn Thành bị giật ngã ngược ra lưng ghế, cô liếc nhìn anh. Có chuyện gì mà gấp tới mức đó?
Tiếng lốp xe rít lên chói tai khi xe lao nhanh khỏi bãi đỗ. Tân Vãn Thành đã ngồi xe anh lái rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên thấy anh lo lắng đến thế này. Đèn vàng bật lên, đường bị chắn lại, anh lập tức cắt ngang rẽ qua đường dẫn, tuy vẻ mặt không lộ vẻ gì bất thường nhưng tốc độ xe cho thấy sự nôn nóng của anh.
Cả quãng đường Tân Vãn Thành ngồi ôm dây an toàn, ánh đèn bên ngoài loang loáng lướt qua mắt cô. Mười lăm phút sau, xe dừng dưới một tòa chung cư.
Tân Vãn Thành mới nhìn thấy tấm biển ghi Chung cư Ngũ Đức, là nơi mà cô đặt phần cơm đưa tới khi nãy, Diệp Nam Bình đã xuống xe đi vào trong. Chân anh dài lại sải bước vội, Tân Vãn Thành phải vất vả chạy theo mới đuổi kịp.
Vào tới thang máy, tim đập dồn dập.
Diệp Nam Bình ấn nút, cả đoạn đường không nói chuyện. Yên lặng đến mức có thể nghe được tốc độ thang đi lên. Tân Vãn Thành lên tiếng gọi thử: “Thầy Diệp…”
Diệp Nam Bình ngoái lại nhìn cô.
Cả quãng đường vội vã, bây giờ mới có thời gian giải đáp nghi hoặc trong lòng cô: “Bạn tôi đột nhiên không liên hệ được, tôi lo cô ấy xảy ra chuyện gì đó, cô là con gái, dẫn cô theo tiện hơn.”
Tân Vãn Thành nghe cái hiểu cái không, cô là con gái, tiện thì là tiện cái gì?
Rất nhanh sau đó, Tân Vãn Thành đã hiểu lời đó có ý gì.
Diệp Nam Bình có chìa khóa chung cư, tự động mở cửa vào, Tân Vãn Thành đi theo vào, ánh mắt đầu tiên nhìn vào giày để ở huyền quan.
Giày nữ.
Đèn trong nhà sáng nhưng rất im lặng, Diệp Nam Bình không đổi giày, bước thẳng vào phòng, tiếng bước chân anh là âm thanh duy nhất trong phòng.
Ánh mắt Tân Vãn Thành chậm hai giây mới từ đôi giày kia dời đi, theo vào. Đi tới phòng khách mới nghe thấy âm thanh khác. Hình như tiếng nước từ trong phòng tắm vọng ra.
Diệp Nam Bình đang định đi vào phòng tắm, đột nhiên nghe tiếng hỏi đầy cảnh giác: “Ai?”
Là giọng nữ…
Nghe tiếng người đó, Diệp Nam Bình nhẹ nhàng thở ra: “Là tôi.”
Tân Vãn Thành đứng một bên, trong nháy mắt hơi thở như ngưng lại, không biết làm sao.
Cửa phòng tắm khóa chặt, không biết tình huống bên trong, Diệp Nam Bình đứng bên ngoài, cách cửa hỏi: “Sao khi nãy điện thoại cậu cúp đột ngột vậy? Gọi lại cũng không bắt máy.”
Tiếng người con gái trong phòng cười, giọng nhẹ nhàng: “Tôi ngã một cái ở bồn tắm, không có việc gì lớn.”
Sắc mặt Diệp Nam Bình lại không hề nhẹ nhàng, mày nhíu lại nhưng anh không nói gì.
Nhưng người con gái trong phòng tắm lại tiếp tục nói: “Cậu cứ ở phòng khách từ từ chờ, tôi ra tới ngay.”
“Được rồi.”
Diệp Nam Bình nói vậy mà chân không nhúc nhích, hàng mày vẫn không hề giãn ra.
Tân Vãn Thành không biết nên làm gì, chờ ngoài cửa cùng với anh? Hay là quay về phòng khách?
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, ngay sau đó tiếng quần áo ma sát. Có vẻ như cô gái đó không có vấn đề gì, Tân Vãn Thành tự quay về phòng khách, nhưng đi tới nửa đường thì vẫn không thể kiềm được mà quay đầu lại nhìn Diệp Nam Bình.
Anh còn đứng canh ở ngoài cửa.
Cô ấy chỉ té một cái ở bồn tắm, sao phải lo lắng như vậy?
Tân Vãn Thành ngồi xuống sofa, bẻ mấy khớp tay, suy nghĩ mông lung.
Thời gian chờ rất lâu. Cô gái kia không phải thay nguyên cả lớp da rồi mới ra đấy chứ? Tân Vãn Thành lấy di động giết thời gian, phát hiện Hướng Diễn đã trả lời cô 5 phút trước.
“Thẻ tín dụng của tôi bị khóa, thiếu tiền thuê nhà của người ta không có tiền trả.”
Tân Vãn Thành nhìn người đàn ông giữ bên ngoài cửa phòng tắm không hề nhúc nhích kia, hơi phồng má lên, thu hồi ánh mắt, nhắn Hướng Diễn: “Thiếu bao nhiêu?”
“1 vạn 3.”
“Tôi quỳ… đại ca, cậu thiếu mấy tháng tiền thuê nhà vậy?”
Hướng Diễn gửi qua một icon thở dài.
Vấn đề tiền bạc này lại giúp Tân Vãn Thành rốt cuộc có thể bỏ qua động tĩnh bên phòng tắm bên kia. Cô mở tài khoản ra nhìn, số dư hơn 1.000. Bên kia Thương Dao mới thu 3 tháng tiền thuê nhà, nhưng…
Phòng tắm bên kia đột nhiên có tiếng mở cửa, cắt ngang tính toán của Tân Vãn Thành, cô không đứng lên mà chỉ quay lại nhìn theo bản năng.
Một cô gái có làn da trắng nõn, mặc đồ ở nhà, tóc ướt nhẹp bước ra.
Chị gái này ở phòng tắm lâu vậy mà sao tóc vẫn chưa khô?
Chị gái không phát hiện trong phòng còn có người thứ ba, nhìn Diệp Nam Bình đứng gần đó mỉm cười, rồi bỏ qua Diệp Nam Bình mà vừa đi vừa lau tóc, hướng tới phòng khách.
“Cậu ăn cơm không? Cậu giúp tôi gọi cơm nhưng tôi còn chưa đụng tới, nếu cậu đã đến rồi thì coi như tôi miễn cưỡng ăn cùng cậu vậy.” Chị gái trêu.
Nghe giọng điệu thì có vẻ là một cô gái khá ngầu. Từ chỗ Tân Vãn Thành nhìn tới hơi xa nên không nhìn rõ mặt mũi đối phương, nhưng nhìn được trên bộ đồ mặc nhà rộng thùng thình kia là dáng người cao cao gầy gầy, dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng.
Chị gái này chắc là Hứa to gan trong lời Triệu Tử Từ và Diệp Nam Bình…
Giọng Diệp Nam Bình có ý nghi ngờ: “Thật sự không có sao chứ? Khuỷu tay khi ngã có bị bầm gì không?”
Có thể thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt, chị ấy giọng bực bội: “Sao cậu cứ như chim sợ cành cong vậy?” Nói rồi đem khăn khoác lên vai, giơ hai tay xoay người trước mặt Diệp Nam Bình, “Cậu nhìn đi, tôi vẫn tốt không thấy sao?”
Xoay một vòng, khăn trên vai cô ấy rơi xuống. Cô vừa định cúi xuống nhặt thì điện thoại Tân Vãn Thành vang lên tiếng âm báo wechat.
Chị ấy lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người, quay đầu nhìn về hướng sofa.
Tân Vãn Thành nhanh chóng tắt chuông điện thoại, đồng thời đứng lên mỉm cười với đối phương.
Chị ấy ngây ra một lúc, quay lại nhìn Diệp Nam Bình, rõ ràng ý hỏi Diệp Nam Bình, cô gái tự nhiên xuất hiện này là ai.
Tân Vãn Thành tiến tới: “Chào chị, em là trợ lý của thầy Diệp.”
Nói rồi khom lưng, định nhặt khăn lông dưới mặt đất lên giúp chị ấy. Tay mới vừa chạm vào khăn thì trong nháy mắt, bỗng nhiên sửng sờ.
Người đối diện mặc quần rộng, phần chân trái lộ ra nửa đoạn chân giả.
…
Tân Vãn Thành xưa nay tự nhận mình phản ứng nhanh nhẹn, nhưng lần này chậm mất nửa nhịp mới nhặt khăn lên đưa lại người ta. Đứng gần như thế này, Tân Vãn Thành mới cảm thấy cô ấy quen mắt. Tầm mắt dừng trên mặt cô ấy một lúc, Tân Vãn Thành nhớ ra đã gặp cô ấy ở đâu —
Tấm ảnh mà Thương Dao tìm thấy trong phòng chứa đồ linh tinh ở nhà Triệu Tử Từ, bên trong tấm ảnh đó có một cô gái nhìn rất ngầu, rất chất, chính là cô ấy…
Diệp Nam Bình đứng ở giữa phòng tắm và phòng khách, thấy ánh mắt Tân Vãn Thành dừng lại trên chân người kia vài giây, bất đắc dĩ xoa trán. Đúng là tuổi trẻ, tự cho là mình che giấu rất tốt, thật ra quá dễ bị nhìn thấu. Anh tiến lên, cắt ngang sự đánh giá của Tân Vãn Thành, giới thiệu hai người với nhau: “Hứa An Bình. Tân Vãn Thành.”
Hứa An Bình tiếp lời: “Chị nghe lão Triệu nói, Bình tử nhận một trợ lý xinh đẹp. Vầy mà đẹp gì?”
“…” nụ cười Tân Vãn Thành hơi run rẩy.
“Phải nói là quá đẹp.”
Tân Vãn Thành nhẹ nhàng thở ra, Hứa An Bình thân thiện vậy thì cô cũng không câu nệ: “Chị An Bình, trên trán chị bị bầm, em mua thuốc giúp chị nhé.”
Hứa An Bình định nói không cần phiền phức, Tân Vãn Thành cắt ngang: “Em kêu ship tới, giao hàng nhanh nên xíu là tới cửa liền, nhanh lắm.” Nói xong thì mở điện thoại ra.
Hứa An Bình nhìn di động Tân Vãn Thành, cảm thấy mới lạ: “Bây giờ nước mình thuốc cũng có thể được giao tận cửa hả?”
“Cô ấy là chuyên gia mua sắm trực tuyến đó, cái gì cũng mua trên đi động được.”
Một bên nghe giọng nói vẻ thích thú của Hứa An Bình, một bên nghe giọng Diệp Nam Bình có vẻ gấp gáp, Tân Vãn Thành bị kẹp trong đó, trong đầu lần thứ hai hiện lên phần chân giả khi nãy nhìn thấy. Trong nháy mắt đã hiểu vì sao Diệp Nam Bình lại lo lắng như vậy, cũng hiểu vừa rồi sao Hứa An Bình lại ở trong nhà tắm lâu vậy mới ra.
Cô có thể mường tượng đại khái, Hứa An Bình khi ngã trong bồn tắm bất lực thế nào khi xoay sở với phần chân giả đó.
….
Hứa An Bình thấy Tân Vãn Thành ghi tên người nhận là: Hứa to gan. Cô lấy khăn ném Diệp Nam Bình: “Cậu nói cho trợ lý nhỏ của cậu tôi là Hứa to gan? Hủy hình tượng tôi như thế đó hả?”
“Không có không có không có, cái biệt danh này anh Triệu nói cho em biết.” Tân Vãn Thành nhanh chóng chụp mũ lên đầu Triệu Tử Từ. Dù sao Triệu Tử Từ cũng không có ở đây.
Thấy Diệp Nam Bình bị Hứa An Bình ném khăn lên mà không hề nhăn nhó, Tân Vãn Thành cụp mắt suy nghĩ, quyết định bất cứ giá nào phải thử thăm dò: “Hơn nữa thầy Diệp vừa rồi trên đường tới đây hết sức lo lắng, em còn tưởng bạn gái anh ấy xảy ra chuyện gì chứ.”
Vừa nghe chữ bạn gái, Diệp Nam Bình hơi nhướng mày. Ngoái lại nhìn cô nhóc đang tươi cười che giấu chút thăm dò. Đúng như anh quen thuộc, cô nhóc lưu manh này rất thông minh.
Hứa An Bình không biết nghe không rõ lời thăm dò đó hay thế nào mà chỉ bật cười hỏi lại: “Bạn gái?!”
Tân Vãn Thành căng thẳng. Không biết chị ấy hỏi lại là muốn thừa nhận hay phủ nhận.
Hứa An Bình cười tươi tắn, ôm chầm vai Diệp Nam Bình.
Tân Vãn Thành bị dọa nhảy dựng.
Lời nói tiếp theo lại là: “Chị là… một trong những người con gái bị Diệp lão sư từ chối.”
“…”
+++++
Vở kịch nhỏ.
Cảm xúc tác giả xuống thấp, hôm nay không có vở kịch nhỏ.
…
…
Triệu Tử Từ: Tác giả, cô quá tùy hứng, chính văn đã không cho tôi lên sân khấu, vở kịch nhỏ hậu trường cũng không cho tôi cảm giác tồn tại nữa hả?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!