Thế Giới Tặng Em Cho Anh - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Thế Giới Tặng Em Cho Anh


Chương 33


Sắc mặt Diệp Nam Bình hơi dao động, Tân Vãn Thành không nhận rõ cảm xúc đó là gì, Diệp Nam Bình đã cụp mắt, lấy tay Hứa An Bình ra khỏi vai mình.

“Nếu cậu không có việc gì thì tôi đi trước đây, cậu ăn xong thì đi ngủ đi để khỏi bị lệch múi giờ.”

Hứa An Bình cắt ngang lời anh, không để anh nói thêm: “Được rồi, được rồi, cậu thật là, mấy năm không gặp, sao càng lúc càng dông dài thế?”

Nhưng mà Diệp Nam Bình vẫn chưa nói xong: “Tóm lại cậu làm gì tùy cậu, nhưng mà đừng để mất liên lạc.”

Hứa An Bình thở dài, gật đầu.

Tân Vãn Thành trong chớp mắt thành người ngoài cuộc, nhìn hai người trước mặt anh một câu tôi một lời, quan hệ hai người đâu giống Hứa An Bình bị anh từ chối?

Anh bị Hứa An Bình từ chối, yêu mà không được nên mới thật cẩn thận như vậy, vậy thì mới có vẻ thuyết phục hơn…

Tân Vãn Thành ít nhiều gì cũng có sự hụt hẫng, Diệp Nam Bình đi về phía huyền quan, thấy Tân Vãn Thành chưa theo mình thì quay lại đợi cô. Tân Vãn Thành ngước mắt lên, cười nói với Diệp Nam Bình; “Thầy Diệp, em làm xong +việc rồi, không quay về phòng làm việc với anh nữa.”

Diệp Nam Bình cũng không ép: “Gần đây không có trạm tàu điện ngầm, cô gọi xe về, tiền xe sẽ trả lại cho cô.”

“Dạ được.”

Tân Vãn Thành không cảm thấy việc anh trả tiền xe này có vấn đề gì, Hứa An Bình lại nhướng mày, nhìn Tân Vãn Thành, rồi lại cười nói: “Cậu với trợ lý nhỏ tăng ca tới bây giờ chắc chưa ăn cơm đâu. Hay là ở lại ăn cùng với tôi đi?”

Tân Vãn Thành không nghĩ Hứa An Bình lại muốn giữ cô lại, rất kinh ngạc.

“Cô ấy ăn rồi…”

Không đợi Diệp Nam Bình nói hết câu, Tân Vãn Thành giành trả lời: “Dạ được đó!”

Diệp Nam Bình nhìn hai người, không rõ sao lần đầu tiên gặp nhau mà lại hợp ý nhau vậy, có lẽ như lời Triệu Tử Từ nói, hai người có tính cách tương đồng nhau?

Diệp Nam Bình phẩy phẩy tay ý nói hai người muốn làm gì thì làm, anh tự đi trước.

Hai cô gái có tính cách thoải mái như nhau nên tìm đề tài nói chuyện rất đơn giản, nhẹ nhàng.

Hứa An Bình làm người quản lý, chụp ảnh quay phim phóng sự, tính chất công việc khác với Diệp Nam Bình thuần thương mại. Hứa An Bình làm một số việc phi lợi nhuận,  Hướng Duyên Khanh tài trợ cô quay chụp phim tài liệu, để báo đáp lại cô giúp Hướng Duyên Khanh thực hiện tuần triển lãm nghệ thuật kế tiếp.

Trước đó Tân Vãn Thành đúng là ăn chưa no, còn phải lo theo học công việc chỉnh ảnh, bây giờ vừa ăn vừa nghe Hứa An Bình kể về kinh nghiệm làm phim tài liệu, rất xuất sắc, cũng có mạo hiểm.

Lần này Hứa An Bình về nước, ngoài công tác còn có việc riêng. Ba cô tái hôn, cô về tham gia hôn lễ, cho nên cô không ở nhà, nhờ Diệp Nam Bình sắp xếp một chỗ ở chung cư khách sạn này.

Còn nguyên nhân cô mang chân giả thế nào, Tân Vãn Thành không hỏi. Có lẽ đó là một quá khứ chấn động lòng người.

Ngược lại, cuộc sống của Tân Vãn Thành có thể dùng từ bình yên để hình dung. Một người bình thường trong những người bình thường, vậy là đủ để khái quát tất cả.

Điện thoại Hứa An Bình vang lên. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Bình tử giục tôi thả em về nhà ngủ, nói ngày mai tụi em phải đi điều nghiên địa hình ở Cố cung sớm.”

Quan hệ hai người thật tốt… Tân Vãn Thành vô thức sờ di động của mình, từ lần bị chủ nhà ném điện thoại tới giờ, cô chưa có tiền đổi điện thoại mới, cảm giác đầu ngón tay cồm cộm.

“Bạn em tí nữa tới đón em, tầm 11 giờ là em có thể về tới nhà, không ảnh hưởng công việc đâu.” Tân Vãn Thành nói.

Hứa An Bình chắc nghĩ trễ thế này mà còn đến đón chắc quan hệ không bình thường, liền hỏi: “Bạn trai?”

“Dạ không phải.” Tân Vãn Thành bối rối gãi gãi đầu.

Lúc này cô hy vọng mình có thể có bạn trai, tiếc là không phải. Cô đồng ý cho Hướng Diễn mượn 4.000, nhiều hơn cô thật sự không có. Lát nữa Hướng Diễn tới đón cô, đi tới nhà cô, cô lấy tiền khách thuê nhà đưa 4.000 cho cậu ta. Hướng Diễn nói trước tết âm lịch sẽ trả cho cô.

Cô đã thương lượng chuyện này với Thương Dao, Thương Dao không đồng ý: “Trước đó mình còn tưởng Hướng Diễn này không có chuyện gì mà cứ tìm cậu là thích cậu. Bây giờ cậu nói vầy là mình hiểu rồi, đều là kịch bản hết. Chị em tốt à, bài học của mình với Chu Tự cậu xem chưa đã hay sao mà giờ còn thế này?”

Đúng là sau khi chia tay Chu Tự, Thương Dao thay đổi thái độ hoàn toàn cách nhìn của mình về đàn ông. Mỗi lần uống nhiều đều tự kiểm điểm mình, cũng không phải không có phú nhị đại theo đuổi cô, cô lại mắt mù mà cho không Chu Tự đủ thứ. Cho không không nói, còn vui vẻ chịu đựng, còn nghĩ cùng chịu khổ với hắn ta, cùng nhau phấn đấu, nhưng mà người ta đã sớm nhìn rõ hiện thực để chọn con đường tắt.

Nhưng Tân Vãn Thành hỏi: “Nếu lỡ tiền này đưa Hướng Diễn không còn, cậu có thể nuôi mình hai tháng được không?”

Thương Dao liếc xéo Tân Vãn Thành: “Nếu không thì sao? Mình nhìn cậu ăn cỏ ăn trấu mà sống hả?”

Một lát sau, Hướng Diễn nhắn wechat tới nói cậu ta ở dưới lầu. Tân Vãn Thành chào tạm biệt Hứa An Bình, đi xuống.

Hướng Diễn đang cưỡi chiếc xe điện công cộng, đang chờ cô.

Mấy ngày không gặp, Hướng Diễn nhìn gầy hơn, xem ra biến mất mấy ngày này cậu ta cũng không ổn lắm.

Tân Vãn Thành lại gần. Hướng Diễn đang nghĩ mông lung gì đó, nghe tiếng bước chân thì quay lại nhìn, cười.

Tân Vãn Thành gác tay lên đầu xe; “Tôi còn tưởng cậu lại lén lấy xe khách tới đón tôi chứ.”

“Thế nào? Coi thường xe điện này của tôi? Hôm nào tôi đổi một chiếc xe điện siêu cấp, hù chết cô.”

“Đừng đừng đừng, tôi còn phải giữ mạng để thúc nợ cậu.”

Tân Vãn Thành thật ra không có ý gì, chỉ đùa một chút. Mặt mày Hướng Diễn lại xịu xuống. Xem ra là bị đả kích không nhẹ.

Tân Vãn Thành còn tưởng cậu ta kiếm ít mà tiêu nhiều nên vay tiền là chuyện thường, nhưng bây giờ nhìn thế này, cậu ta đối với việc vay tiền này có vẻ không thoải mái lắm. Tân Vãn Thành sải bước ngồi lên yên sau. Chỗ ngồi hơi nhỏ, cơ thể Tân Vãn Thành không thể không nghiêng về trước, tay cô níu lấy thanh chắn phía sau mới có thể tạo được một khoảng cách giữa hai người.

“Ngồi yên nhé.” Hướng Diễn khởi động xe.

Xe điện chạy được chừng mấy bước, ngừng.

Tân Vãn Thành đâm sầm vào lưng cậu ta, mắt lướt qua vai cậu, nhìn thấy đèn báo hiệu trên đầu xe: “Sao lại thế này?”

“Tôi cũng không biết, đây là lần đầu tiên tôi chạy xe này mà.”

Hướng Diễn bước xuống, kiểm tra xe, kiểm tra đường dây.

Tân Vãn Thành cũng xuống xe hỗ trợ.

Hai người đang châu đầu chụm vào một chỗ coi thử chỗ nào có vấn đề thì một chiếc đại G giảm tốc độ ngừng trước lầu chung cư.

Diệp Nam Bình đang tìm chỗ đỗ, chuẩn bị dừng xe lên lầu đón người.

Không tìm được chỗ đỗ xe mà ngược lại thấy người mà anh chuẩn bị đón. Chỉ thấy một hình bóng quen thuộc, cùng một người thanh niên cao hơn cô một cái đầu đang chụm vào nhau, nghiên cứu chiếc xe điện màu vàng. Xem ra anh không cần tìm chỗ đỗ xe.

Diệp Nam Bình trầm mặt xuống, ấn kèn xe.

Hai người đang tựa sát vào nhau cách đó không xa cuối cùng cũng tách ra. Hai người họ tưởng xe mình chắn đường nên vội vàng nhích xe vào bên trong, một người quay lại: “Ngại quá, xin lỗi ạ…”

Tân Vãn Thành nói xin lỗi nửa chừng thì ngừng lại.

Diệp Nam Bình mở cửa sổ xe.

Người thanh niên đang dịch xe vào trong lúc này cũng quay đầu lại nhìn về phía Diệp Nam Bình. Giây tiếp theo, đưa tay kéo Tân Vãn Thành ôm tới bên cạnh mình: “Cô dừng chắn đường người ta.”

Nhìn bề ngoài thì có vẻ như trách cô chắn đường người ta, nhưng ánh mắt kia rõ ràng đã nhận ra Diệp Nam Bình.

Ánh mắt tinh như sói, rất tốt.

Diệp Nam Bình thoáng cau mày.

Tiếc là Tân Vãn Thành không hiểu kịch bản của cậu, giải thích: “Chắn đường cái gì? Đây là ông chủ tôi.”

Nói rồi hất bay tay Hướng Diễn ra, không những không nhường đường mà còn tiến tới vài bước, đi tới bên cửa sổ Diệp Nam Bình: “Thầy Diệp, anh tới tìm chị An Bình hả? Lúc em đi thì chị An Bình đã định đi ngủ.”

“Vậy à?”

“Dạ phải.” Tân Vãn Thành thoáng thấy anh lại cau mày, sửa lời: “Có thể chị ấy còn chưa ngủ, có khi còn lệch múi giờ.”

Diệp Nam Bình hơi thu tầm mắt, rồi lại ngước mắt lên, giãn mày ra: “Không cần, để cô ấy ngủ đi. Lên xe.”

“Dạ?”

Dạ cái gì? Do anh nói còn chưa rõ sao? “Tôi tiện đường, đưa cô về.”

Tân Vãn Thành vừa nghe có chuyện tốt này thì việc đầu tiên không phải lên xe mà vội vàng quay đầu vẫy tay với Hướng Diễn: “Không cần quan tâm cái xe điện hư kia nữa, ông chủ tôi nói muốn đưa chúng ta về.”

Hướng Diễn không nhúc nhích.

Diệp Nam Bình cũng không nhúc nhích —

Anh nói muốn đưa “bọn họ” khi nào? Rõ ràng chỉ nói muốn đưa cô.

Tân Vãn Thành thấy Hướng Diễn không nhúc nhích, lại vẫy tay ý bảo lại gần.

Hướng Diễn một giây trước còn có vẻ không thích, giây sau không biết nghĩ tới gì mà đút tay vào túi quần, thong thả ung dung đi tới, không hề từ chối: “Vậy làm phiền anh rồi, thầy Diệp.”

Nói xong trực tiếp kéo cửa ghế phụ lái ngồi vào.

Một loạt động tác liền mạch, Tân Vãn Thành đứng bên ngoài cửa ghế lái cũng ngây ra, sau đó mới lùi về sau, kéo cửa sau xe ngồi vào. Không để Diệp Nam Bình mở miệng hỏi đưa ai về trước, Hướng Diễn đã thắt xong dây an toàn, hướng về Diệp Nam Bình đọc địa chỉ nhà Tân Vãn Thành.

Diệp Nam Bình chững lại, khởi động xe, mắt nhìn lên kính chiếu hậu. Tân Vãn Thành thấy ánh mắt anh, định lên tiếng giải thích, Hướng Diễn là tới nhà cô lấy tiền, nhưng ngẫm đi nghĩ lại vẫn cắn răng, không nói gì. Có gì mà phải giải thích, dù sao Diệp Nam Bình cũng không thấy hứng thú.

Có điều Diệp Nam Bình không nói tiếng nào, Tân Vãn Thành vẫn hơi thấp thỏm. Trước đó đã từng nói cô xem anh như tài xế, đúng thật là đâu có ông chủ nào lái xe cho nhân viên? Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ cô ngồi xe cho anh chở mà còn kéo cả bạn mình lên…

Hướng Diễn tựa như không phát hiện không khí có gì bất thường, thản nhiên ngồi ghế phụ lái nói chuyện: “Thầy Diệp, may gặp anh, nếu không tôi với Tân Vãn Thành chen chúc nhau cưỡi chiếc xe điện về nhà, không chừng lại làm cô ấy cảm lạnh.”

“Lại?”

“Nhưng không sao, từ khi cô ấy quen tôi, không ít lần bị cảm rồi.”

“…” rất tốt.

Tân Vãn Thành ngồi ở ghế sau, không chen vào nổi một câu, chỉ có thể đánh đường vòng cứu nước, móc điện thoại ra nhắn wechat cho Hướng Diễn: “Ông chủ tôi tính tình không tốt, cậu đừng có tán nhảm với anh ấy có được không. Vấn đề chính là Diệp Nam Bình vừa rồi không thể lên lầu gặp Hứa An Bình, tâm tình anh có lẽ sẽ không thể nào tốt nổi…

Ai ngờ Hướng Diễn lại không chịu ngưng, cô vừa mới cảnh cáo xong thì cậu ta lại lôi cô ra: “Thầy Diệp, nghe nói tính tình anh không tốt, nhưng tôi thấy không hề giống vậy. Tôi cảm thấy anh rất thân thiện. Nếu không  tôi không có mặt mũi tới đi nhờ xe của anh.”

Quả nhiên, Diệp Nam Bình lại lần nữa yên lặng nhìn về kính chiếu hậu.

Tân Vãn Thành miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, hy vọng Diệp Nam Bình đại nhân không chấp nhất tiểu nhân.

Diệp Nam Bình cũng không vì nụ cười của cô mà có bất kỳ động tác nào đáp lại, chỉ thu tầm mắt về: “Trong thời gian làm việc tính tình của tôi thật sự không được tốt. Xem ra nhân viên oán giận tôi không ít.”

Nhân viên…

Ám chỉ quá rõ ràng, Hướng Diễn mới làm như ý thức mình nói sai, sửa lại: “Thầy Diệp hiểu lầm rồi. Tôi với cô ấy rất ít nói chuyện công việc nọ kia, chúng tôi thường nói tới mấy thứ thú vị như sở thích đồ hơn.”

Tân Vãn Thành hết chịu nổi, lấy đầu gối đụng vào lưng ghế phụ lái, cũng không biết Hướng Diễn có nhận ra tín hiệu này không.

Cũng may là do đã trễ, đường không đông xe, tốc độ xe Diệp Nam Bình rất nhanh, 20 phút sau đã tới tiểu khu, Tân Vãn Thành yên lặng thở ra, nói: “Thầy Diệp, mai gặp lại.”

Nhanh chóng xuống xe.

Diệp Nam Bình nghe tiếng đóng cửa, không quay lại mà hỏi người ngồi bên ghế phụ lái: “Cậu ở đâu?”

Hướng Diễn nhìn anh, im lặng hai giây, chợt mỉm cười: “Thầy Diệp, tạm biệt.”

Khi nói lại cố tình bắt chước ngữ điệu câu chào tạm biệt của Tân Vãn Thành khi nãy.

Diệp Nam Bình mới vừa nhíu mày, Hướng Diễn đã cởi dây an toàn xuống xe.

Diệp Nam Bình không quay đầu nhưng nhìn vào kính sau, thấy Hướng Diễn đang chạy đuổi theo hướng Tân Vãn Thành đi.

“Từ từ, đợi tôi!” Hướng Diễn vừa đuổi theo vừa gọi cô.

Tân Vãn Thành cũng không quay lại, ngược lại càng đi càng nhanh, đi qua cổng gác thì lách mình vào.

Cửa tự động tiểu khu khép lại, Hướng Diễn khó khăn đuổi tới, nhanh tay lẹ mắt giơ tay lên chặn lại, mu bàn tay bị kẹp lên trụ cửa, lắc mình vào tiểu khu.

Tân Vãn Thành giận dữ: “Cậu ở trên xe nói đông nói tây làm gì chứ?” Diệp Nam Bình chắc chắn cho là cô nói xấu anh sau lưng. Ngày mai làm sao cô đối mặt với anh?

Hướng Diễn lại rất vô tội: “Lần đầu tiên tôi nói chuyện phiếm với ông chủ, không biết nói gì thì chỉ có thể nói bậy nói bạ.”

Tiếng cửa tiểu khu đóng sầm lại sau lưng hai người.

Diệp Nam Bình vẫn nhìn vào kính chiếu hậu, nghe tiếng động cửa mà hơi chấn động.

Khoan đã.

Cậu ta… cùng với cô, cùng nhau về nhà?

Cô là người mấy hôm trước còn chính thức thổ lộ…

Hiện giờ mấy cô gái trẻ đều chơi như vậy?

Diệp Nam Bình siết chặt tay lái, tiếng lốp xe chuyển hướng rít lên chói tai, rời đi.

+++++

Vở kịch nhỏ về vua ăn dấm

Một ngày nọ, Tân Vãn Thành vác hai quầng thâm đi làm.

Đồng nghiệp: Tối hôm qua ngủ muộn lắm à?

Vãn tử: Lăn lộn cả đêm.

Đồng nghiệp: Thầy Diệp, anh ngồi xổm trên đất làm gì vậy?

Ba ba Diệp: Vẽ vòng tròn.

Đồng nghiệp: Vẽ vòng tròn làm gì?

Ba ba Diệp:…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN