The strength of love
1.1 Một chút về tôi nhỉ?
Xin tự giới thiệu, tôi là Luboucy Larry, học sinh năm 2, lớp S của học viện Beedsten. Lớp tôi là 1 lớp đặc biệt chỉ có 5 người, đối với người thường thì đây là 1 nơi hội tụ các thiên tài lại. Nếu học lớp này thì dù bạn là ai người ta cũng coi bạn là đẳng cấp của đẳng cấp đấy! Đó là những gì mà người ta biết về lớp S chúng tôi. Và có 1 điều ngoài chúng tôi, cô chủ nhiệm, cô hiệu trưởng tiền nhiệm không ai biết đó là… chúng tôi là những siêu năng lực gia. Tôi sẽ tóm tắt giới thiệu lớp tôi như sau, bắt đầu từ tôi nhé! Mọi người có thể gọi tôi là Lucy hay Lu cũng được. Tôi là thiên tài Toán và Vật Lý (đấy là điều mà ai cũng biết), năng lực của tôi là thể chất phi thường, tôi có thể tung ra những đòn tấn côn vật lý hủy diệt, tôi còn tính toán được chính xác sự chuyển động của mọi vật, do đó mọi chuyển động đều bị tôi đoán trước. Thành viên thứ 2 là Emma Bertignac, bạn thân của tôi. Cô ấy là thiên tài Văn, Sử, Địa. Và là 1 nhà tâm linh và nhà ngoại cảm. Người thứ 3 là Cartin Ocean. Cậu ta là thiên tài Thiên Văn học. Siêu năng lực của cậu ta là sử dụng vũ khí tầm xa và tạo ra cũng như điều khiển đồ vật theo ý thích của mình. Tiếp theo là Angelia Cooper, thiên tài Hóa-Sinh. Cô ấy có thể tạo ra hoặc sử dụng bất kì chất hóa học nào và cô ấy còn có khả năng trị thương nữa. Người cuối cùng là Marcus Watterson, thiên tài Công Nghệ. Cậu ta có thể điều khiển và tạo ra bất cứ đồ có linh kiện điện tử nào mà cậu ta muốn. Cậu ta còn có 1 kĩ năng đặc biệt nữa là tự biến mình thành robot tuy nhiên cậu ấy cũng không duy trì lâu được hình dang đó vì nó mất rất nhiều năng lượng của cậu ta.
Ngoài 5 chúng tôi ra, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi-cô Feena cũng là 1 siêu năng lực gia. Cô ấy có thể điều khiển được 5 nguyên tố tự nhiên: kim. mộc, thủy, hỏa, thổ. Cô ấy còn điều khiển mây, mưa, gió, bão, ánh sáng,….
Trong giờ hùng biện, tôi ngồi cạnh cửa sổ thì có 1 mẩu giấy bay thẳng vào chỗ ngồi của tôi. Thu đe dọa? Thư tình? Thư thách đấu?… Tôi giở tờ giấu một cách kín đáo nhất để cô Feena không nhìn thấy. Trong thư viết:
” Gửi Luboucy Larry
Tôi xin được nói thẳng cho cô biết, cô là một chướng tai gai mắt đối với tôi. Sự xuất hiện của cô là 1 sự sỉ nhục tôi. Hẹn gặp cô tại tủ đồ số 9 trong giờ nghỉ tiếp theo, chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện
Mernice”
Tiếng chuông ra chơi vừa điểm, tôi đi thẳng tới chố tủ đồ số 9. Ở đó có 1 cô bé năm nhất mà tôi đoán là Mernice đang đứng đợi tôi. Cô bé ý tóc vàng, lọn xoăn, chân dài, ngực to, nhưng trang điểm quá đậm. Tôi hỏi cô bé ấy 1 cách nhã nhặn:
– Có phải em tìm chị không?
Mernice nhếch mép, nói:
– Đúng rồi đấy.
– Thế em tìm chị có việc gì không? – Tôi tiếp tục nhã nhặn
– Cô biết không?, tôi đã từng là 1 người luôn tỏa sáng (người ngoài hành tinh à mà tỏa sáng?). Khi tôi chuyển đến cái học viện Beedsten này, tôi đáng ra phải rất được sùng bái (cô là thần à mà sủng với chả bái?) bởi vì tôi rất xinh đẹp (tự kiêu thế!). Nhưng sự có mặt của cô đã làm cho tôi bị lu mờ, họ luôn ngưỡng mộ cô, cô nhìn lại bản mặt cô mà xem (nhìn nhiều lần rồi, ngày nào cũng nhìn), cô chả có gì ngoài cái thành tích cả (chị mày vẫn còn thứ khác đấy!). Tôi không thể chịu được cái cách mà nam sinh trầm trồ cô khi cô đi qua và quên mất rằng phút trước họ còn mời tôi hẹn hò (Học cách chấp nhận đi). Hôm nay tôi không đánh cô tôi không còn là một Mernice xinh đẹp nữa!! (có giỏi thì nhào vô)
Nói xong, Mernice giáng thẳng 1 cú bạt hướng vào mặt tôi.Tay con bé giơ rất cao, rất cao rồi mạnh mẽ giáng xuống. Các bạn đừng nghĩ rằng trong trường hợp này sẽ có 1 chàng trai đẹp trai ga lăng đến giúp tôi. Nói thật là tôi cũng chả cần họ ^.^ Tôi xoay hông, đá vào huyệt bên dưới khuỷu tay của Mernice. Lực đá của tôi is very nhẹ, không đủ để chết hay gãy xương đâu! Ngay lập tức sau cú đá của tôi, Mernice không ngần ngại túm lấy tóc tôi, liên tục cào vào da đầu tôi. Tôi rất ghét mấy cái miếng võ mèo què như này. Tôi nắm lấy 2 cẳng tay Mernice rồi từ từ dồn lực. Có vẻ là đau quá rồi nên Mernice buông tóc tôi ra, thở hổn hển nói:
– Đồ khốn!Cô có bỏ tay tôi ra ngay không?… Ôi trời ơi!…Bỏ ra ngay!…Đauu!.. Chị ơi, chị bỏ tay em ra đi chị ơi!… Aaaa… Đau quá!!
Xem ra Mernice cũng có vẻ bớt thái độ với tôi rồi. Tôi cũng bỏ tay con bé ra vì nhỡ tôi làm gãy tay nó và tôi phải đền thì sao? Kệ cho Mernice đứng ôm tay suýt xoa, tôi quay trở lại lớp S, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Phí cả giờ ra chơi của tôi !!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!