Tôi và Từ Thanh là hai chị em song sinh, giống nhau như hai giọt nước, chúng tôi giống nhau từ sở thích cho đến học tập nhưng….ba mẹ tôi thương yêu người em gái của tôi hơn là tôi, bởi vì tôi là chị.
” tại sao cùng là con mà tôi luôn phải chịu tội thay cho nó, luôn phải nhìn nhượng nó?”
-từ nhỏ đồ chơi của tôi luôn là của nó
-tội nó luôn là tôi chịu
-ăn uống cũng là nó hơn tôi
-chịu đánh là tôi
Và bây giờ ngay đến cả người tôi yêu nó cũng cướp lấy, nó cướp lấy mọi thứ của tôi, cha mẹ, bạn bè, người yêu……TÔI GHÉT NÓ
—————-
Anh là một người hoàn hảo, là một người chu đáo, là một người lãng mạng và ga lăng, tôi yêu anh có thể nói ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi ánh mắt anh chạm đến nơi sâu thẳm trong đáy mắt tôi , khi bàn tay anh nhẹ nhàng nhặt từng quyển sách cho tôi, khi anh nhẹ nhàng cười mỉm xoa đầu tôi gọi nhẹ ” học muội”…..cảm giác ấy có lẽ sẽ chẳng thể nào tôi có thể quên được ^^
Cái cảm giác mà…muốn quan tâm muốn chăm sóc anh ấy, buồn lòng khi anh bị bệnh hoặc lãng quên mà lướt qua mình, cái cảm giác nặng chĩu lòng khi có người con gái khác bên cạnh và thay đổi chính bản thân mình để có thể ở bên cạnh anh ấy
Và đến lúc nhận ra…mình đã thay đổi đến nỗi chính bản thân mình chẳng còn nhận ra mình là ai
Nhưng ít nhất anh ấy đã chấp nhận lời yêu của tôi, hạnh phúc vỡ oà, chúng tôi bên nhau được 5 tháng thì chia xa mãi mãi
————–
Mọi thứ đều đi theo trật tự nhưng tại sao lại sinh ra Từ Thanh để phá hỏng trật tự đó. Quên …. anh ấy đã dần lãng quên tôi khi Từ Thanh xuất hiện ở bên, không còn xoa đầu gọi “học muội” hay ” người lùn”, không còn lời chúc buổi tối ngủ ngon, không còn giọng nói ấm áp ấy ở bên không còn…mãi mãi không còn, để rồi đến lúc anh ấy nói lời chia tay
” Từ Vi, chúng ta không hợp để đến với nhau, anh thích Từ Thanh, mình….chia tay nhé”
“tôi phải làm gì, làm gì bây giờ……chết sao”
chỉ đơn giản là ừ thôi, không có anh có lẽ tôi vẫn sống được, tôi chẳng cần anh bên cạnh nữa, một mình tôi cô đơn là đủ rồi mọi người ạ
———–
cuộc sống trở nên nhạt nhẽo hơn nhiều, chẳng có vui tươi, chẳng có gì màu hồng hạnh phúc…hằng ngày chỉ học học học về nhà bị ăn mắng vì điểm thấp và đặc biệt đưa hai con mắt nhìn cặp đôi hạnh phúc kia…..dần dần cuộc sống đối với tôi chả còn gì ngoài 1 màu đen ảm đạm, chẳng có tình yêu, chẳng có tình bạn, chẳng có tình cảm gia đình, không mối quan hệ xã hội……và rồi trở nên im lặng chẳng có hứng thú với việc gì……
“mình quay lại nhé”
Ánh sáng màn hình điện thoại chói mắt đập vào mắt, là…anh nhắn đến ngạc nhiên không nói thành lời, cùng lúc đó ba mẹ cùng Từ Thanh vội vã ra ngoài vì một việc gì đó, chẳng quan tâm đến họ tôi run người nhắn lại
-anh chắc chứ, không lừa em phải không
khoảng thời gian chờ đợi tin nhắn từ anh rất lâu, rất rất lâu, tôi chờ đến nỗi ngủ quên mà tay vẫn cầm điện thoại, đến sáng chợt mình tỉnh lại, chỉ thấy tin nhắn nhắn đến lúc 4:30 phút sáng
“ừm”
————–
Từ Thanh nhập viện
bố mẹ tôi nhanh chóng vào bệnh viện mà chẳng cho tôi theo…..chỉ nghe nói Từ Thanh bị bệnh gì đó về tim…..mà tôi mặc kệ …dù sao tôi cũng ghét nó tôi đang mừng vì chúng tôi đã quay lại với nhau. Nhưng có gì rất lạ giữa chúng tôi, kẻ quan tâm-kẻ hững hờ, tạo nên mối quan hệ không thể nói thành lời
———–
Anh nhìn tôi ngẩn người, đưa bàn tay chạm vào mặt tôi, ánh mắt anh đầy đau thương chứ không phải yêu, môi khẽ mấp máy” Từ Thanh”
” ha……thì ra là Từ Thanh”
Cúi mặt tránh đi ánh mắt và bàn tay… đau thương nắm bàn tay kéo anh đi khắp mọi phố phường
———
dạo này anh thường nhìn tôi ngẩn người, thường ôm chặt tôi vào lòng và nói ” anh nhớ em”……mỉm cười đầy chua xót tôi ôm chặt anh vào lòng, lòng càng ghi hận Từ Thanh
Bố mẹ tôi vắng nhà nhiều hơn, họ đa số vào bệnh viện để chăm sóc em tôi…chẳng ai quan tâm đến một đứa con như tôi cả
-hôm nay vào thăm Từ Thanh đi Vi……một lần này thôi. Mẹ tôi thở dài thườn thượt nhìn tôi
Tôi nhớ lại ánh mắt anh hôm nay, gắt gỏng trả lời
-không bao giờ. Sau đó chạy lên phòng đóng cánh cửa thật mạnh
RẦM
8h30
Tôi chạy đến một quán nhậu rước anh về, anh khóc….chính là đang khóc, anh dựa vào lòng tôi nói” Từ Thanh là em phải không, em không chết mà đúng không …em sẽ không rời xa anh đầu có đúng không……là anh sai, anh sai thật rồi. Anh yêu em Từ…..”
Khóc nấc lên tôi ném anh vào một góc tường, tát anh một cái thật mạnh
” em là Từ Vi là Từ vi không phải là Từ Thanh…..sao không phải là em mà là nó……tại sao……tại sao”
Tôi mặc xác anh ở đó chạy ngay đến bệnh viện
” con nó không sao đầu…rồi sẽ có người hiến tim cho nó”
ngạc nhiên bội phần, tôi bước vào lôi ba mẹ ra hỏi thật rõ
…………..
Ba mẹ thương nó vì nó bị bệnh, vì nó yếu ớt chứ không phải là không thương tôi
Nó thương tôi rất nhiều, rất rất nhiều nhưng tại tôi không biết
Anh yêu nó trước tôi…là tôi xen vào cuộc tình của nó
Là tôi ngu ngốc……. là tại tôi ngu ngốc
thật nực cười……………….
———————–
Nhìn kĩ gương mặt của nó lòng tôi dâng lên chua xót lần đầu tiên tôi ôm nó vào lòng mà nói
” em gái, là chị không tốt, là chị không tốt”
ngồi gần 5 tiếng trong phòng nó, gửi một tin nhắn cuối cùng đến anh
“tôi nói lời chào tạm biệt đến anh và Từ Thanh cả ba mẹ nữa…là tôi có lỗi với họ
chúng ta….chia tay thôi”
————
1 năm sau
trước một ngôi mộ, một cặp đôi đến quỳ trước mộ nó lời cảm ơn
-Từ Vi…….cảm ơn chị/em
một ngọn gió thổi qua mang cành hoa bay đi xa mãi bay mãi bay mãi lại chẳng có điểm dừng
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!