" Thế Thân"
chương 2
– chúc anh hạnh phúc, người em yêu…..
———- ta là giải phân cách trở về hồi ức———–
cô gái nhỏ cầm tay chàng trai giọng vang lên
– cô ấy về rồi đúng không……….tại sao lại là cô ấy mà không phải em
– anh xin lỗi nhưng …….. người anh yêu là cô ấy, xin lỗi em rất nhiều nhưng em nên rời xa anh đi,……. anh làm em khổ nhiều rồi. vội gạt bỏ bàn tay nhỏ nhắn ấy, chàng trai buông ra lại chẳng xót thương
– vậy em …. em là cái gì trong lòng của anh, bao nhiêu năm qua tại sao anh lại gieo cho em cái niềm tin như vậy, tại sao anh không dẹp bỏ nó ngay từ đầu, tại sao anh lại làm em khổ như vậy hả….. hả ………hả……… cô gái nhỏ nhắn đấm mạnh vào ngực của 1 chàng trai, dáng vẻ thống khổ bao quanh cô ấy, gần như mất sức bóng dáng bé nhỏ ấy té xuống nền đất lạnh lẽo. chàng trai liền đỡ cô ấy dậy, ôm 1 lần cuối cùng thật chặt vào lòng, chàng trai cất tiếng nói
– bao nhiêu năm qua, anh chỉ xem em như 1 người thay thế cô ấy, anh xin lỗi, chúng ta chia tay đi, em 1 đường anh 1 đường, 2 chúng ta mãi song song với cái thế giới này, anh sẽ không làm em khổ nữa, được không……
như 1 nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực mình cô gái khẽ đẩy chàng trai ra lấy tay chạm vào lồng ngực mình, cô gái lắc đầu thật mạnh
– không không thể, em không thể……….
chàng trai khẽ chấn tĩnh lại cô gái, anh nói
– anh xin lỗi nhưng cô ấy cần anh.
như 1 phản xạ cô gái khẽ cất giọng nói, giọng nói thẫm đẫm nước mắt như xé tâm can của mọi người
– em cũng cần anh, em cần anh rất nhiều, rất rất nhiều. cô gái khẽ níu lấy bàn tay của chàng trai nắm chặt lại như sợ chàng trai sẽ rời đi, chàng trai vội gạt bỏ bàn tay cô gái ấy ra nói như hét lên
– nhưng anh không thể cho em hạnh phúc, anh không yêu em, anh không thể yêu em
– nhưng em yêu anh
CHÁT
bàn tay chàng trai tát vào mặt cô gái thật mạnh, bàn tay run run thể hiện niềm đau đớn thương xót nhưng đó chỉ là 1 cảm xúc giữa 2 người anh trai và em gái. chàng trai khẽ giật mình đỡ cô gái lên, nói
– anh xin lỗi, em có sao không? anh hơi kích động nhưng em quá đáng quá
– chúng ta dừng lại đi…… anh đi đi em không sao. 1 lời nói nhẹ nhàng vang lên như thấm đẫm lòng của mọi người, 1 lời nói như tha thiết, như cắm sâu vào lòng mỗi người, 1 lời nói thể hiện sự tuyệt vọng đau đớn, như hàng ngàn con dao cắm vào mọi người, như 1 lời giải thoát cho cô gái ấy và chàng trai. cô gái quay mặt đi lau nhẹ đôi mắt cô ngước lên nở nụ cười, thấy đắng nghẹn lại nơi cuống họng cô gái ấy vẫn cứ nói
– em chúc anh hạnh phúc, anh cứ đi đi
– em thật sự không sao chứ. chàng trai nói xong cô gái ấy như hét lên
-em đã bảo anh đi đi mà, anh đừng quan tâm em nữa, em không cần, không cần cái loại thương xót ấy, anh đừng gieo niềm hy vọng cho em nữa được không,xin anh …….anh đi đi, em xin anh anh đi đi đến bên cô ấy và hãy thật hạnh phúc.
– anh … cảm ơn em
———————-
giường như sau cơn mưa trời lại sáng, sáng đến bất ngờ, như chói lọi vào lòng cô gái, sáng nay trên đường phố 1 cô gái trẻ đã chết bên lề đường, cô gái ấy như 1 thiên sứ, dáng vẻ buông xuôi tất cả như trút được gánh nặng, như rằng quyết định ấy thật đúng đắn, như rằng cô ấy đã làm 1 điều có ích cho 1 cặp đôi mới dù rằng cô gái chẳng hạnh phúc, nụ cười của cô gái đẹp, rất đẹp như đang nằm mơ thấy 1 điều tuyệt vời. cô ấy ra đi như chẳng hối tiếc điều gì……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!