" Thế Thân"
chương 6
“ Y phụ nàng rồi”
~~~
Mộc Y ngồi bên khung cửa nhỏ, bàn tay gầy gò với ra ngoài cánh cửa, từng giọt mưa rơi xuống vừa chạm đến liền vỡ ra, gió xuyên qua từng kẽ lá thổi vào phòng, nến chợt tắt, ánh sáng cứ thế liền rời đi, một mảnh đêm đen cứ thế vây bủa lấy nàng. Khẽ thở dài, tay liền đóng cánh cửa “đêm nay, Diệu Phong chính là không tới”
Qua 2 canh giờ
Người trên giường vẫn là chưa ngủ, mắt ngủ không yên,tâm cũng chẳng lặng, lặng lẽ nhớ về chuyện xưa ấy
~~~
Kèn trống đầy đường, mọi người ùa nhau ra xem lễ cưới của Ngũ hoàng tử cùng đệ nhất lầu xanh “Bạch Liên”, màu đỏ chói mắt cả một đoàn người, cô nương bên trong hạnh phúc, chàng trai bên ngoài vui mừng, xuyên qua lớp màn mỏng 2 người nhìn nhau bằng ánh mắt đầy ái tình
Bàn tay trắng nõn nắm lấy bàn tay cứng rắn ở bên cạnh, ngại ngùng mà mỉm cười, khăn hỉ được vén lên, dung nhan khuynh quốc của nàng ấy làm nam tử ngẩn người, cầm lấy hai ly rượu uống “ hai người gắn bó với nhau đến đầu bạc răng long”
-Mộc Y suốt đời này…nàng làm vợ của ta có được không?
Nàng thẹn thùng gật đầu
-Ta đồng ý.
~~~
Hoàng bào chói mắt, đại lễ diễn ra, ánh mắt Mộc Y nhìn bóng dáng Diệu Phong tiến lên, bên cạnh y chính là người khác, nàng không đáng, nàng chỉ là nữ nhi thanh lâu, ánh mắt bi thương đi vài phần, Diệu Phong nhìn nàng, ánh mắt sâu sa nhìn nữ tử mình yêu, đáng tiếc người bên cạnh y không phải là nàng, y nhìn nàng với ánh mắt trấn an
“ Mộc Y, ngươi mãi mãi là nữ tử trong lòng ta”
“ thật là mãi mãi sao”
Mỉm cười, Mộc Y có chút bất an trong lòng, bàn tay nắm chặt lại, móng tay đâm vào làn da bật máu.
~~~
Trăng chiếu sáng ngoài ô cửa, Diệu Phong một mình bước vào phòng, ôm nữ tử phía trước, hương thơm quen thuộc thoang thoảng bên người, ôm nàng thật chặt, y lặng lẽ hỏi
-Ăn gì chưa?
-ta đã ăn rồi, Phong chàng ăn chưa?
– Ta ăn rồi……
-Mộc Y ta nhớ nàng….
Mộc Y quay người lại, nhón chân hôn lên đôi môi khô rát
-Ta cũng nhớ chàng.
-Diệu Phong, ta có thai rồi.
Diệu Phong chợt lặng xuống, ánh mắt có vài phần bi thương, bàn tay hạ xuống nắm chặt lấy bàn tay nàng
-Triệu Mộc Y…….bỏ đứa bé đi, ta muốn Hoàng Hậu sinh ra đứa bé đầu tiên của ta.
Nàng sững người, bụng cũng chợt nhói lên
-Vì ta dơ bẩn sao? Vì ta sinh ra ở chốn lầu xanh ư?
Y cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, gục đầu xuống hõm vai gầy gò ấy, giọng thì thào:
-Không…..Mộc Y nàng không hiểu đâu, chỉ là ta muốn vậy thôi, họ Tần kia chính là ép ta như vậy.
-……….
-Chờ ta 3 năm, khi họ Tần kia chết, nàng và ta cùng những đứa trẻ sẽ sống thật hạnh phúc… được không Mộc Y
giọng y thì thầm nhẹ nhàng, lại nghẹn ngào như sắp khóc, nàng quay người lại, rời khỏi vòng tay ấy
-Người ra ngoài đi.
-Mộc Y…..
-Người ra ngoài đi, làm ơn ra ngoài đi….Diệu Phong.
Y quay người khẽ thở dài, phất áo rời đi
Mộc Y cười cười ngồi trong phòng, nước mắt cứ rơi ra, rơi xuống như lệ
~~~
Sáng hôm sau
Mộc Y vẫn im lặng ngồi đấy, bỗng tiến lại cây đàn trên bàn, nhẹ gảy một khúc
“ tranh”
Dây đàn bỗng đứt ra, cánh cửa bật mở, y bước vào trên tay cầm chén thuốc , chỉ một mình y tiến vào
-Mộc Y
Nàng tiến lại gần, nhìn thẳng vào ánh mắt y, mỉm cười khuynh quốc, nhẹ nhàng cầm chén thuốc đắng, đưa lên miệng, một hơi uống hết, trên gò má giọt lệ rơi xuống
Choang
Chén thuốc rơi xuống nền vỡ tan, nàng tiến lại giường, lặng lẽ nằm xuống, không nói một lời, cắn môi chịu đựng nỗi đau, y vẫn đứng đấy, lặng lẽ đau khổ nhìn nàng, cho đến khi nàng ngất đi, đến khi hạ thân đầy máu.
Y im lặng tiến đến chiếc giường, ôm thân thể lạnh lẽo vào lòng, giọng nghẹn ngào thét lên
-Mời Cao thái y đến đây.
Nếu nhìn kĩ, trong khoé mắt y có lệ.
~~~
Mộc Y khoác áo lên người, rời giường, một bàn tay chợt nắm lấy cổ tay nàng, y hỏi
-Nàng đi đâu?
– Sắc thuốc phòng thai.
Bàn tay y bỗng chợt buông ra, y xoay người vào trong, nàng xót xa cười lặng lẽ bước ra ngoài.
-Mộc Y ta xin lỗi
tiếng y vọng ra, nàng quay người khép cửa, chỉ nhẹ giọng nói
-Không có gì, chẳng phải chỉ là một đứa bé thôi ư.
Lòng y đau quặn lại, cả người cũng đứng dậy, lặng lẽ thì thầm
-Tần gia, ngươi chính là phải đền bù cho chính nàng ấy và đứa bé.
~~~
Trong triều sảy ra chuyện lớn chính nàng cũng không quan tâm, chỉ thấy y hằng ngày chẳng còn đến nữa, mỉm cười cay đắng, vậy mà chính y ngày xưa đã hứa với nàng “ 3 ngày mà nàng không gặp ta, chính lúc ấy ta đã chết”
Mai vàng rơi đầy sân, hương thơm toả vào căn phòng, ngay cả ánh nắng ấm áp cũng đã xen qua kẽ lá chiếu vào nàng, nhưng lòng lại lạnh lẽo đến đáng sợ bụng càng ngày càng đau thắt lại, Mộc Y sai người mời Thái y
-Nương nương….sao người lại uống loại thuốc này.
Nàng trầm lặng xuống, im lặng
-Nương Nương, chỉ sợ sau này người khó mang thai…..thần đã kê một vài liều thuốc bổ, mong người chú y đến bản thân.
-ta biết rồi, cảm ơn ngươi, Cao Lãnh.
-Thần cáo lui
-Thanh Yên tiễn khách.
dựa người vào thành giường, mỉm cười chế giễu bản thân mình, nghĩ lại lời nương đã từng nói với mình
“ chúng ta, gái lầu xanh này sẽ không bao giờ có tình yêu đích thực, Mộc Y”
“ nương ơi, người đưa con ra khỏi đây được không?”
~~~
Hàng vạn binh lính tiến vào kinh thành, Tần gia cưỡi ngựa dẫn đầu mọi quân hùng dũng tiến vào lục soát mọi thứ, chỉ không ngờ Diệu Phong đã lập kế trước, chỉ đợi giặc tiến vào sẽ bao vây xung quanh, y cưỡi bạch mã tiến vào, giọng điệu cao ngạo, nói rõ
-Tần Gia Mộc, ngươi mau bước ra đây.
Hắn cười lạnh kéo nàng bước ra ngoài, Mộc Y yếu ớt nhìn ánh mắt y thoáng ngạc nhiên rồi chợt tắt, nói thầm
-Gia Mộc, ngươi bắt sai người rồi, Gia Mộc.
kiếm lạnh đặt vào cổ nàng, một dòng máu chảy ra
-Diệu Phong, ngươi bước lên một bước, ta liền khoét mắt ả kĩ nữ này.
Y im lặng nhìn hắn, nói
-ngươi nghĩ ta sẽ vì ả mà thả ngươi sao.
Ánh mắt y lướt qua người nàng rồi liền qua chỗ khác, y hệt nàng là một người vô hình, mái tóc che đi thần sắc đôi mắt nàng, không sợ hãi, không lo lắng
-Ngươi nhẫn tâm sao, người ngươi yêu chẳng phải nàng sao
-ta sẽ không vì ả mà gây hại cho dân, ta thà phụ nàng chứ không phụ quốc.
-Xông lên
hắn đấy nàng sang một bên tự thân bảo vệ chính mạng sống mình, khung cảnh chém chém giết giết xảy ra trước mắt, Mộc Y vẫn cứ nhìn y, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn, nhẹ nhàng nhìn, khi mọi việc đã xong, quân lính hô vang chiến thắng, y yêu thương bước lại phía nàng
-Mộc Y, xong rồi, xong thật rồi.
Nàng mỉm cười, nhìn dưới đất, cả người cúi xuống nhặt một cây kiếm đặt lên tim mình
-Diệu Phong, cút đi, ngươi cút đi cho ta
Y trầm mặc nhìn nàng
-Ta và ngươi ân nghĩa phu thê từ đây không còn nữa, cả đời này, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa mãi mãi muôn đời ta đều hận ngươi.
Thanh kiếm xuyên qua trái tim nhỏ bé của Mộc Y, nàng ngã xuống đất, tắt thở, một cánh hoa mai lại rơi xuống, một giọt lệ rơi xuống, một đời người mất đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!