Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 12
Hàn Tư Ân nói xong những câu nói này, Hà Ngọc Châu vẫn chỉ ngây ngốc nhìn hắn, lại nhìn cổ tay mình, biểu tình một bộ hoàn toàn hoàn chưa kịp phản ứng.
Mà những người bên cạnh sớm đã sợ ngây người, các nàng nghe nói Hàn Tư Ân gần đây tự mình động thủ với nhũ mẫu. Nhưng cũng là nghe một bên tai, trong lòng biết Hàn Tư Ân không phải tên dễ chọc, đáy lòng phòng bị là được rồi.
Các nàng làm sao sẽ nghĩ đến, Hàn Tư Ân đến nghe các nàng giải thích cũng không nghe, trực tiếp động thủ.
Các nàng khuê tú tiếp xúc với thế gia phu nhân, tiểu thư cùng công tử, nói chuyện trong lòng phải cân nhắc kĩ mới mở miệng, chưa từng gặp qua người thô bạo như vậy, còn là đối với một cô nương, một biểu tiểu muội như thế, có gì khác lưu manh ngoài đường đâu?
Đặc biệt là Hàn Thanh Tuyết bên cạnh Hà Ngọc Châu, mặt tái nhợt như tuyết, cơ hồ lập tức muốn khóc lên, nàng cả người lảo đảo, hận không thể trực tiếp té xỉu biến mất. Nàng biết địa vị hai huynh muội Hà Ngọc Châu trong lòng lão phu nhân, tuy rằng không phải nàng động thủ, thế nhưng lão phu nhân nhất định sẽ giận chó đánh mèo.
Hàn Thanh Tuyết cắn răng, để cho mình tỉnh táo chút, nàng nhìn Hàn Tư Ân, hàm răng run lên nói: “Tam đệ, ngươi làm cái gì vậy?”
Trưởng tử thứ tử đời này nhà họ Hàn có khoảng mười mấy người. Hàn Tư Ân đứng hàng thứ ba trong đám huynh đệ tỷ muội, muội muội của hắn Hàn Minh Châu xếp hàng thứ tư, đệ đệ cùng cha khác mẹ Hàn Duyệt Văn là đứng hàng thứ sáu.
Đứa cháu đầu tiên của lão phu nhân chính là Hàn Thanh Tuyết, mặc dù là nữ hài, nhưng vì là đứa trẻ đầu tiên của phủ, cho nên nàng từ nhỏ đã được lão phu nhân yêu thích. Đệ đệ ruột Hàn Thanh Tuyết Hàn Duyệt Trung là đứa bé thứ hai, nhưng cũng là cháu trai đầu tiên, cho nên Hàn gia chi thứ hai trong lòng lão phu nhân có ý nghĩa đặc thù là con cháu hưng thịnh.
Giọng nói Hàn Thanh Tuyết khiến Hà Ngọc Châu phản ứng lại, nàng cảm thấy cổ tay mình đau đớn vô cùng, nước mắt lập tức chảy ra, ngồi chồm chỗm trên mặt đất la hét, roi trên tay nàng cũng vì cổ tay gãy xương vô lực mà rơi xuống đất.
Hàn Tư Ân đi lên trước, cầm roi lên tay tinh tế thưởng thức.
Hàn Thanh Tuyết nhìn thấy tình huống như thế, sửng sốt một chút, vội cho người đi bẩm báo tin tức này với lão phu nhân và phụ mẫu của mình, đồng thời đỡ Hà Ngọc Châu nhìn về phía Hàn Tư Ân nói: “Tam đệ, ngươi vẫn nên đi cùng ta giải thích chuyện này cho lão phu nhân đi.”
Nàng còn chưa nói hết, Hàn Tư Ân đã ngáp một cái, ho khan hai tiếng, nhàn nhạt nói: “Một nha đầu lạ hoắc còn dám quăng roi vào bản Thế tử, lão phu nhân tự nhiên sẽ làm chủ cho ta, nên giải thích cũng là nàng đi.”
Hà Ngọc Châu đau đến mức mồ hôi lạnh đều toát ra ngoài, nghe nói lời này, nàng ngẩng đầu lên hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Tư Ân nói: “Ta muốn giết ngươi cái tên chó chết này.” Hàn Thanh Tuyết vừa nghe lời này liền biết không xong, không nói đến nội dung, đây đâu phải lời tiểu thư khuê các nên nói, bị người ngoài nghe thấy được, danh tiếng nha đầu này có thể sẽ bị hủy.
Nàng vừa định đem lời chuyển hướng, Hàn Tư Ân đã híp mắt cười ra tiếng, nói: “Vậy bản Thế tử sẽ chờ.” Hắn nói xong lời này, cũng lười xem đám người kia, gảy gảy ngón tay, liền quay người ly khai.
Hà Ngọc Châu đau đớn ở cổ tay, lại bị Hàn Tư Ân chọc tức, lập tức hôn mê.
Phía sau một đám hỗn loạn kêu gào, Hàn Tư Ân hướng Phương Lan viện trở về, An Thảo khóc thút thít đi theo sau.
Đến Phương Lan viện, Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn An Thảo phía sau, sau đó nói với Lạc Hà đang khâu đế giày: “Lấy thuốc trị thương thoa lên cho hắn, bằng không gương mặt kia sẽ phải hủy rồi.” Tiểu tư bình thường vì tránh hiềm nghi, sẽ không tiến vào bên trong viện của chủ tử.
Lạc Hà nghe nói lời này sửng sốt một chút, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của An Thảo, sợ hết hồn, kêu một tiếng, Hàn Tư Ân nhìn nàng một cái, quay về phòng mình. Mà nàng một tiếng kêu này dọa đến Bích Hoa cùng Vân Chi đang nấu dược chạy ra ngoài.
Sau khi Bích Hoa cùng Vân Chi nhìn thấy An Thảo, cũng sợ hết hồn, chỉ là hai người trầm ổn chút, cũng không kêu ra tiếng, Vân Chi vội trở về phòng lấy thuốc.
An Thảo còn đang nước mắt lưng tròng, Vân Chi cho hắn vừa bôi thuốc vừa nhỏ giọng hỏi: “Đây là thế nào? Ngươi đắc tội Thế tử gia à?”
An Thảo há miệng, nước mắt nước mũi thút thít nghẹn giọng nói: “Ta nào dám, nhưng mà viện chúng ta lớn chuyện rồi.” Sau đó hắn đem chuyện đã phát sinh nói ra.
Lạc Hà nghe lời này, ôm ngực, nhỏ giọng nhanh chóng nói: “Lần này Thế tử phiền phức lớn rồi, ta trò chuyện cũng các nha hoàn ở viện khác, nghe nói tiểu cô nãi nãi là bảo bối trên đầu quả tim của lão phu nhân, Thế tử động đến Hà gia biểu tiểu thư, lão phu nhân cùng tiểu cô nãi nãi nhất định rất tức giận.”
Bích Hoa làm sao không hiểu, Thế tử động đến Đổng ma ma, coi như thủ đoạn có tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ là hạ nhân, Thế tử náo loạn sinh thần lão phu nhân, về lý, chủ phủ dù có tức giận, cũng thể đổ lỗi cho Thế tử. Thế nhưng Thế tử ra tay tổn thương biểu tiểu thư, này nói nhỏ là huynh muội đùa giỡn, nói lớn chuyện là mưu hại người nhà, mấu chốt chính là biểu tiểu thư còn là nữ tử.
Nghĩ tới đây, Bích Hoa trừng An Thảo một cái, thấp giọng nói: “Ngươi biết đó là biểu tiểu thư, vì sao không ngăn cản Thế tử.” An Thảo bị thuốc ấn đau, cả người run lên, nghe nói lời này, nước mắt liền rớt xuống: “Thế tử ra tay quyết đoán, ta nào có cơ hội ngăn cản.” Hắn cũng choáng váng có được hay không.
Bích Hoa trong lòng biết quả thực không thể trách An Thảo, tâm lý chuyển động nói: “Tiểu cô nãi nãi chắc chắn sẽ không giảng hoà, quốc công gia sẽ sớm hạ triều đi? Tìm người đợi ở hai cửa, quốc công gia về liền cản lại, đưa người đến Phương Lan viện.”
Lạc Hà có chút lo lắng nói: “Này hữu dụng không?” Bích Hoa nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Thế tử thân thể suy yếu, lão gia đau lòng Thế tử, tự nhiên là muốn đến xem.”
Lạc Hà gật gật đầu, một mặt không tin, Bích Hoa trong lòng cũng thực không chắc chắn, mà không quản hữu dụng vô dụng, chung quy phải đem quốc công gia gọi đến đúng lúc. Mấu chốt nhất là, ngoại trừ quốc công gia, nàng cũng không tìm thấy ai trong phủ còn có thể giúp Thế tử.
An Thảo vừa thoa thuốc xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng người, Bích Hoa nghe được âm thanh của Hàn Tú, mày liễu khẽ nhíu.
Sau đó nàng nhìn thấy bên cạnh Hàn Tú có mấy lão bà tử còn có mấy tên tiểu tư tráng kiện, đầy sát khí tiêu sái đến, hai tên tiểu tư canh cửa theo phía sau, mặt sưng lên.
Hàn Tú nhìn vào mặt An Thảo, tát lên mặt bị thương của An Thảo một cái, nhìn vết máu trên mặt hắn, khinh thường nói: “Chỉ là một tên cẩu nô tài, lại dám cùng chủ nhân động thủ, trói hắn lại, đánh chết.”
An Thảo nghe lời này chân đều mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất, Bích Hoa tiến lên cản một chút, mới vừa mở miệng tiếng gọi cô nãi nãi, liền bị Hàn Tú tát cho một cái, cho người trói nàng ta lại.
Thời điểm mấy lão bà tử đang giữ Bích Hoa, tiểu tư đang trói An Thảo lại, thì tiếng vỗ tay từ cửa phòng truyền đến. Trong lòng mọi người cả kinh, nhìn về phía cửa phòng, chỉ thấy Hàn Tư Ân đang dựa vào nơi đó, trong tay phải nắm roi, một bên vỗ tay một bên nhìn cảnh tượng náo nhiệt.
An Thảo bị ấn trên đất, hắn khóc lóc kêu: “Thế tử gia, cứu mạng.”
Hàn Tú nhìn thấy roi trong tay Hàn Tư Ân, nghĩ đến tình hình hiện tại của Hà Ngọc Châu, hận không thể lập tức giết người này, mà Hàn Tư Ân cũng không thèm liếc Hàn Tú một cái, hướng đám lão bà tử, tiểu tư nhìn lướt qua, nói: “Buông bọn hắn ra.”
Hắn thanh âm rất thấp, không có không thích cũng không có trách cứ, rất bình thường một câu nói, thế nhưng mấy lão bà tử cùng tiểu tư chẳng biết vì sao liền nghĩ tới Đổng ma ma trước cửa, nhẹ buông tay, Bích Hoa cùng An Thảo thừa cơ chiếm được tự do, nhanh nhẹn chạy ra đứng trước Hàn Tư Ân.
Không quản sau đó như thế nào, hiện tại bị bắt nhất định sẽ chết, ôm lấy chân Thế tử, nói không trừng còn có thể tiếp tục sống.
Hàn Tú nhìn thấy tình huống như thế nói liên tục ba chữ “được”, cười lạnh nói: “Không hổ là Thế tử gia của quý phủ, dạy dỗ ra một đám hạ nhân có đức hạnh giống hệt ngươi, trong mắt không có trưởng bối.”
Hàn Tư Ân nghe nói lời này, nhìn về phía Hàn Tú, nói: “Ta là Thế tử phủ này, ngươi là đàn bà chanh chua từ đâu đến, lại dám xông vào viện của bản Thế tử, lại còn ngang ngược như vậy, lá gan từ đâu ra, còn muốn tùy ý đánh chết người của Hàn Quốc công phủ?”
Hàn Tú bởi vì việc gãy tay của viên minh châu nhà mình, đầu ốc trống rỗng, cũng không cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời của Hàn Tư Ân, nghe đến người đàn bà chanh chua, nhớ lại thân phận của mình mấy năm nay, tức giận nhiễm đỏ mắt, nàng tiến lên nổi giận nói: “Đồ mất dạy, ngày hôm nay ta liền thay cha ngươi giáo huấn ngươi, cho ngươi biết trưởng ấu tôn ti.”
Hàn Tư Ân nhíu mày nhìn về phía nàng, Hàn Tú muốn đích thân động thủ tát Hàn Tư Ân hai cái, Bích Hoa chắn ở phía trước, cửa liền truyền đến một đạo thanh âm kinh ngạc: “Đây là thế nào?”
Sau đó là âm thanh vội vã của Hàn Trác: “Tư Ân, ngươi làm gì tiểu cô?”
Hàn Tú nghe thấy giọng Hàn Trác, quay đầu lại nhìn, thấy một người trung niên râu bạc cùng Hàn Trác đứng ở đó, nàng nhớ tới nữ nhi chịu oan ức, nhìn Hàn Trác nước mắt lưng tròng nói: “Đại ca, ngươi xem con trai ngoan của ngươi, ngày hôm nay trực tiếp đánh gãy tay Ngọc Châu, tương lai có phải là muốn đem cánh tay của cô nãi nãi này phế đi, hắn làm sao có thể ác độc như vậy, dùng thủ đoạn trên người nô tài cho ta và Ngọc Châu, tâm địa có bao nhiêu ác độc mới có thể làm ra?” Dứt lời, khóc lóc đứt ruột đứt gan.
Người trung niên râu bạc kia đương nhiên là Chu thái y, hắn cau mày nhìn màn nháo loạn này, vừa nhìn về phía Hàn Tư Ân, muốn nghe hắn giải thích như thế nào.
Hàn Tư Ân không nghĩ tới Chu thái y trùng hợp cũng đến, vì vậy hắn tâm tư giật giật, chỉ thấy hắn đầy mặt kinh ngạc nhìn Hàn Tú, ngữ khí sốt ruột nói: “Đây là Hà gia cô cô? Chuyện hôm nay tất nhiên là hiểu lầm, ta quanh năm bị bệnh liệt giường, chưa từng biết đến cô cô có đến đây, những năm này cũng chưa từng thấy qua cô cô, không biết gương mặt của cô cô, càng chưa từng thấy mặt biểu muội trong lời cô cô, làm sao ra tay tổn thương nàng?”
Nói xong lời này, trên mặt Hàn Tư Ân lộ ra chút chần chờ, sau đó giơ lên cây roi còn dính máu, tiếp tục nói: “Hôm nay ta ngược lại ở phủ mình còn gặp một nữ tử muốn giết ta đây, nếu không phải An Thảo ngăn cản, thân thể bản Thế tử này căn bản không chịu được. Roi này lại là vật chứng, ta vốn tưởng là con cháu hống hách ngang ngược vô tri nhà ai, đến nhà người ta làm khách mà lễ nghi căn bản cũng không hiểu. Đi vào quốc công phủ như chốn không người, người không biết còn tưởng rằng quốc công phủ là nhà nàng đây. Tại quốc công phủ còn muốn giết Thế tử hoàng thượng thân phong, không ngờ lại là biểu muội nhà tiểu cô, ngược lại là Tư Ân hiểu lầm.”
An Thảo vội quỳ xuống tỉ mỉ nói ra tình huống lúc đó, nhấn mạnh Hà Ngọc Châu nói muốn giết đồ chó chết Hàn Tư Ân, Chu thái y nghe xong thần sắc thật khó tả.
Mà hàm ý trong lời Hàn Tư Ân, còn đánh lên người Hàn Tú. Lúc trước Hàn Tú đã sớm tin, cũng sớm xem Hàn Tư Ân như người chết, ngay cả nhìn mặt hắn cũng không thèm, làm sao lại có tâm chuẩn bị lễ vật cho Hàn Tư Ân, ngay cả nghiên mực thấp kém cũng không có, càng không nói đến để Hà Phàm cùng Hà Ngọc Châu đến bái phỏng.
Nàng từ trước đến giờ đều xem Hàn Tư Ân là bụi bẩn, không bằng heo chó, sao nỡ để nữ nhi nhà mình nhiễm một tia xúi quẩy. Còn nữa, một biểu tiểu thư, họ Hà, ở Hàn gia lại dám ra tay với Thế tử, xuất khẩu cuồng ngôn, nói ra cả đời này Hà Ngọc Châu coi như hủy rồi.
Chu thái y nghe lời này, cũng là một mặt kinh ngạc, cười nói: “Hàn gia cô nãi nãi đến đây làm khách, ngươi làm vãn bối lại không biết ngày nào đến? Chẳng lẽ tiểu cô nhà ngươi không chuẩn bị lễ vật ra mắt? Cho dù như vậy, biểu huynh muội các ngươi chẳng nhẽ chưa từng qua lại, làm gì có đạo lý không quen biết?”
Lời này Chu thái y vốn không nên hỏi, thế nhưng hắn nhìn gương mặt Hàn Tư Ân, trong lòng hơi sững sờ, liền thuận ý tứ trong lời nói Hàn Tư Ân, hỏi ra miệng.
Bích Hoa nhìn thấy tình huống như thế, quỳ trên mặt đất cắn răng nói: “Chu thái y có chỗ không biết, tiểu cô nãi nãi trước giờ tới phủ, Thế tử thân thể suy yếu, sợ lây bệnh cho lão phu nhân cùng tiểu cô nãi nãi nên chưa từng đến bái kiến. Tiểu cô nãi nãi từ Thanh Châu đường xa mà đến, ngựa xe mệt nhọc, nghĩ đến biểu thiếu gia cùng biểu tiểu thư là có chút khí hậu không quen, cho nên Thế tử cũng chưa gặp qua biểu thiếu gia cùng biểu tiểu thư, sao nói đến nhận sai.”
Hàn Tư Ân có chút ngơ ngác nhìn Hàn Tú, trên mặt tự giễu, nói: “Ta và tiểu cô còn có biểu huynh cùng biểu muội vốn dĩ chưa từng gặp qua, nghĩ đến ngày ta bệnh chết, nào có người bằng lòng gặp người chết, còn không ngại đen đủi.”
Lời nói này có chút nghiêm trọng, Hàn Tú thần sắc không ngừng biến đổi, Hàn Trác hô hấp nặng nề, hắn đi đến trước mặt Hàn Tư Ân nói: “Nói nhăng nhít gì đó, có Chu thái y ở đây, ngươi nói chết hay không chết gì đó?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!