Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 13
Hàn Tư Ân nghe Hàn Trác mắng, thu lại tự giễu cùng thương tâm trên mặt, hoài nghi nhìn Hàn Trác.
Nên nói hắn đều đã nói, nên diễn hắn cũng đã diễn, đoạn sau để Hàn Trác vì danh tiếng Hàn gia mà diễn tiếp đi.
Hàn Trác cũng không phụ kỳ vọng của hắn, hắn đi tới trước mặt Hàn Tư Ân, ôn hòa động viên nói: “Tiểu cô ngươi đường xa mà đến làm sao có thể không mong nhớ ngươi? Tiểu cô còn vì ngươi chuẩn bị lễ vật trọng đại, tặng ngươi một cái kinh hỉ đây. Chẳng qua lúc đó ngươi vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, tình huống nguy cấp, tiểu cô đau lòng ngươi, liền để mẫu thân ngươi đem những lễ vật kia đưa tới phật đường, tìm người tụng kinh, nhiễm chút phật quang, để có thể che chở ngươi bình an. Ngươi đây thực sự là trách oan tiểu cô ngươi rồi.”
Hàn Tú nghe lời này, lập tức che mặt mà khóc, nói: “Ta làm cô cô, sao có thể không nghĩ tới cháu mình, ngươi đây chính là tổn thương…”
Hàn Tư Ân lười nghe những lời nói dối hoang đường này, hơn nữa hắn còn cảm thấy tiếng khóc của Hàn Tú có chút chói tai, liền một mặt vui mừng nhìn Hàn Tú, đánh gãy lời nàng, mang trên mặt mười phần ảo não nói: “Vừa nãy là ta nói sai, trách oan cô cô, ta nhận lầm biểu muội thành nha đầu ngang ngược, cũng thực sự quá không nên, ta lập tức đi tìm biểu muội xin lỗi. Nàng ở nhà chúng ta, ta là chủ nhà lại chậm trễ nàng, khiến nàng chịu ủy khuất?.”
Hàn Tư Ân nói xong, Hàn Tú thật sự khóc không nổi nữa rồi. Nàng nhìn người trước mặt bề ngoài thì thành khẩn không ai sánh bằng, mà thực tế miệng lưỡi bén nhọn, thẳng mặt nói nữ nhi của mình không có giáo dưỡng, thật hận không thể tiến lên xé nát cái miệng của hắn.
Thế nhưng đang có người ngoài, nàng không dám có động tác như thế, Hàn Tú tay nắm thật chặt, móng tay bấm vào thịt bên trong, đau đớn làm cho thần trí càng thêm tỉnh táo.
Hàn Trác một bên cau mày có chút không cao hứng nói: “Thế nào đi nữa, ngươi không quen biết thân thích, còn ra tay tổn thương người, may đều là người một nhà. Cô cô ngươi rộng lượng không tính toán. Chỉ là nữ nhi tâm tính nóng nảy, thân thể ngươi lại không tốt, cũng không cần đi làm loạn thêm.”
Hàn Trác giọng điệu này mặc dù là trách cứ, nhưng trong lời nói lại có vẻ hai nhà rất thân thiết. Hàn Tư Ân nghe được suy nghĩ của Hàn Trác, không nhịn được nhíu mày.
Sở dĩ Hàn Trác ở trước mặt Chu thái y nói lời người một nhà này, còn dùng giọng điệu thân mật, liền muốn cho Chu thái y hoài nghi hai nhà đang là nghị thân cho tiểu bối đây.
Vai chính đương nhiên là Hàn Tư Ân cùng Hà Ngọc Châu.
Hàn Tư Ân tất nhiên sẽ không cưới con mụ quỷ cái Hà Ngọc Châu này, mà căn bản Hàn Tú cũng sẽ không cho hắn cưới, Hà Ngọc Châu lại càng không muốn gả.
Chỉ là hiện tại Hàn Trác nói ra lời này, Chu thái y cả đời thanh lưu, đương nhiên sẽ không lắm miệng xen vào việc nhà người khác, trước mặt hoàng đế cũng không nói thêm cái gì, danh tiếng Hà Ngọc Châu vẫn được bảo vệ trước mặt người ngoài.
Hàn Trác đương nhiên không biết suy nghĩ của hắn đã bị người ta biết, vẫn cứ duy trì mặt mũi ôn hòa nhìn Hàn Tư Ân nói: “Mau để Chu thái ý chữa trị cho ngươi.”
Hàn Tư Ân nhìn hắn biểu diễn, trong lòng một trận ghê tởm, mặt không cảm xúc “À” lên một tiếng, hắn nhìn Hàn Tú một chút, liền dùng lý do trở về phòng thay y phục, rời đi trước một bước.
Hàn Tú nhìn thấy tình huống như thế, biết việc hôm nay sẽ không có lời giải thích, liền dẫn người rời đi.
Dù sao Chu thái y đến bắt mạch cho Hàn Tư Ân, nàng là trưởng bối, không tiện ở đây.
Sau khi Hàn Tú rời đi, Hàn Tư Ân thay một bộ y phục xanh lam ngọc liền đi ra.
Thời điểm Chu thái y nghiêm túc bắt mạch, Hàn Tư Ân lại tẻ nhạt rũ mắt nhìn roi rơi trước cửa.
Hắn trong lòng cười một tiếng, nếu như hắn vẫn chán chả thèm sống giống đời trước, khi Hàn Tú đến tìm, hắn hẳn là trực tiếp lấy roi quăng vào mặt Hàn Tú, sau đó chỉ vào cửa bảo bọn họ cút.
Không cần biết những người kia muốn làm gì hắn, ở đời trước hắn nhất định không ăn thiệt thòi, không thèm danh tiếng, nhất định sẽ trực tiếp dùng vũ lực giải quyết tất cả vấn đề.
Chỉ là đời này nếu quyết định sống tiếp, những thủ đoạn thô bạo trước hết vẫn nên giữ lại, sau này có cái mà dùng.
Chu thái y bắt mạch, trong lòng thỏa mãn, Hàn Tư Ân thân thể quá kém, thế nhưng trải qua nhiều ngày điều trị, rõ ràng cảm giác được mạch đập mạnh hơn một chút.
Chu thái y thả tay xuống, đang chuẩn bị mở miệng ăn ngay nói thật với Hàn Trác, đột nhiên ngửi thấy mùi nhân sâm nhàn nhạt trên người Hàn Tư Ân.
Chu thái y trong tâm nảy lên một cái, trong lòng có chút ngạc nhiên, sau đó hắn nhìn về phía Hàn Tư Ân cau mày hỏi: “Ngươi dùng nhân sâm?”
Hàn Tư Ân nghe nói lời này, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng, chỉ là hắn còn chưa mở lời, Hàn Trác đã lo lắng nói: “Chu thái y, ngươi nói nhân sâm hoàng thượng ban quá bổ, không thể lập tức dùng, nội nhân nghe nói… à không, ta liền mua một củ nhân sâm ngàn năm cho hắn bồi bổ, có gì không thích hợp sao?”
Người vợ kia của Hàn Trác quả thực ý vị thâm trường, Hàn Tư Ân nháy mắt một cái, bất động thanh sắc quăng cái tai họa lên đầu Hàn Trác.
Nghe Hàn Trác nói, trong tâm Chu thái y lại nảy lên, hắn nhảy dựng lên nhìn Hàn Trác, tức đến nổ phổi nói: “Thân thể hắn yếu ớt như thế, ngươi cho hắn ăn nhân sâm? Nhân sâm hoàng thượng ban xuống không thể ăn, cái khác càng không thể ăn. Quốc công gia ngươi đau lòng nhi tử, thế nhưng thuốc không thể uống bậy, thuốc bổ càng là như vậy, ngươi… Ngươi làm sao đến điểm này cũng không hiểu?”
Hàn Trác bị người nói như vậy, trên mặt cũng không có oán giận, tràn đầy không tin cùng kinh ngạc, hắn thất thần hồi lâu, nhìn Chu thái y, bi thương nói: “Là ta quá vội vàng hại khuyển tử, Chu thái y có thể có phương pháp cứu vớt?”
Chu thái y nhìn Hàn Trác, mạnh mẽ thở dài, cuối cùng hắn trầm giọng nói: “Ta viết lại đơn thuốc, những vật tẩm bổ kia sau này không cần tiếp tục ăn.” Hắn cũng không có nói tình huống thân thể Hàn Tư Ân, Hàn Trác trên mặt tràn đầy ảo não, một bộ lòng tốt làm sai.
Chu thái y viết xong phương thuốc, vuốt vuốt chòm râu, nhìn Hàn Tư Ân, giống như nhìn người không biết quý trọng thân thể, có chút tức giận: “Thế tử sau này nên chú ý thân thể nhiều hơn, thuốc từ miệng đi vào, có khi là chữa bệnh, có khi lại là trí mạng.”
Nói xong lời này, Chu thái y thu lại đồ đạc rồi rời đi. Hàn Trác vội tiễn hắn, ra khỏi Phương Lan viện, Hàn Trác nhìn Chu thái y lo lắng nói: “Chu thái y, tình trạng thân thể khuyển tử đến cùng như thế nào?”
Chu thái y nhìn hắn, thở dài một tiếng nói: “Ta trước đây đã nói, thân thể Thế tử cho dù có dùng dược liệu tốt nhất cũng không sống quá hai mươi tuổi, hiện tại e rằng chỉ có thể chậm rãi điều trị.”
Hàn Trác vội biểu hiện, chỉ cần là thuốc có thể giúp Hàn Tư Ân tốt lên, Chu thái ý cứ dùng.
Chu thái y nói sẽ tận lực, một câu nói này, dẫn tới âm thanh Hàn Trác trịnh trọng cảm ơn.
Chu thái y ra khỏi Hàn Quốc công phủ, ngồi ở trong kiệu, sắc mặt liền chìm xuống.
Hắn phát hiện, tỉnh cảnh Hàn Tư Ân ở quốc công phủ sợ rằng so với tưởng tượng của hắn còn gian nan hơn nhiều.
Chỉ có điều Hàn Tư Ân vẫn có mấy phần khôn vặt, hắn cũng không có ăn nhân sâm, từ mạch tượng bên trong cũng có thể thấy được, nếu không mạch tượng sẽ không ôn hòa như vậy.
Thế nhưng trong miệng hắn có mùi nhân sâm, là Hàn Tư Ân cố ý ăn trước khi hắn tới, có ý định muốn cho hắn biết chuyện này.
Chu thái y nhíu mày lại, cảm thấy được Thế tử ngược lại lá gan khá lớn, hắn cũng không sợ chính mình nói ra tình huống chân thực?
Lại nghĩ đến cảnh Hàn Tư Ân với Hàn Trác phụ từ tử hiếu, còn có nội nhân trong miệng Hàn Trác chưa nói xong, Chu thái y không nhịn được có chút nhức trán.
Khắp Đế Kinh ai chẳng biết Hàn Quốc công thương yêu nhi tử do vong thê sinh ta tựa như con mắt, nếu không sẽ không vào lúc hắn mới ba tuổi đã che chở mà phong tước Thế tử, biết rõ Thế tử không sống nổi thành niên vẫn không thay đổi ý chí, ngay cả hoàng đế cũng tán thưởng qua mấy lần.
Hắn vốn là chuyên trị xem bệnh cho hoàng đế, không quản những chuyện này, thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cặp mắt thanh lãnh của Hàn Tư Ân, hắn đột nhiên nhớ tới song nhi Hoàng quý phi Vương Anh thịnh sủng trong cung lúc trước.
Đều nói cháu ngoại giống cậu, lời này ngược lại là không một chút nào giả, người khác xem hai má khô gầy của Hàn Tư Ân giống quỷ. Nhưng hắn là đại phu, từ trước đến giờ không nhìn biểu tượng xem cốt cách. Hắn lần đầu tiên nhìn đã nhìn ra khuôn mặt đường nét Hàn Tư Ân cực kỳ tương tự Vương Anh, đặc biệt là cặp mắt kia, cực kỳ cực kỳ giống.
Chu thái y bản thân hắn không muốn chọc phiền phức, chẳng qua là ban đầu hắn y thuật cao minh, khá tự phụ, lúc vào Thái y viện có chút nông nổi tuổi trẻ, sau đó bị người hãm hại, kéo vào một sự kiện cung phi sảy thai.
Lúc đó hắn bị thái hậu nổi giận hạ lệnh giết, Hoàng quý phi Vương Anh nhìn thấy hắn dáng vẻ đáng thương, giống như bị oan uổng, vì thế liền cầu tình cho hắn, hoàng đế mới quyết định điều tra lại việc này.
Hắn bị tra ra vô tội, sau đó liền thành ngự y chuyên dụng của Vương Anh. Về sau, có lần hắn bắt mạch cho Vương Anh, Vương Anh nhìn hắn, hai con mắt thanh lạnh, thần sắc có chút lãnh ngạo nói: “Chu thái y, ngươi làm người chính trực, y thuật cũng cao minh, là nhân tài hiếm thấy, sau này nếu như người nhà họ Vương gặp nạn, có thể giúp, kính xin giúp một tay.” Nói xong lời này, Vương Anh thưởng cho hắn hộp đồ vật.
Hắn đương nhiên là không muốn nhận, nhưng Vương Anh vẫn bảo hắn cầm về.
Hắn về nhà mở ra mới biết, hai hộp đó toàn bộ đều là ngân phiếu, sổ ngạch mười phần cự đại.
Hắn mơ hồ phát giác ra trong cung những ngày đó không khí có chút khẩn trương, nhưng cũng không phát hiện ra chuyện gì kỳ quái, chỉ là trong lòng chuẩn bị ứng phó những chuyện bất ngờ, mà những ngân phiếu kia lại làm cho hắn có dự cảm xấu, sau đó không qua mấy ngày, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức Vương Anh đột nhiễm bệnh hiểm nghèo mà chết.
Sau đó, hắn bệnh nặng một hồi mới trở lại Thái y viện, nơm nớp lo sợ chính mình gặp xui xẻo, không nghĩ tới ngược lại là thành xem bệnh riêng cho hoàng đế.
Mà hoàng đế tính tình từ đó đại biến, hành vi âm dương bất định, mà hậu cung không còn bất kỳ vết tích nào của Vương Anh, cung điện Vương Anh ở bị niêm phong, những cung nữ thái giám lúc trước hầu hạ Vương Anh cũng biến mất toàn bộ.
Tam hoàng tử bị đưa cho một cung phi cấp bậc thấp nuôi, mà hoàng đế không hề liếc qua một cái.
Chu thái y biết trong này nhất định có oan ức, nhưng hắn một lần cũng không đi nghe ngóng. Chỉ là tình cờ nhìn thấy tam hoàng tử Cơ Lạc gian nan kiếm sống, liền giúp đỡ một phen.
Hiện tại tam hoàng tử đã lớn hơn, hoặc là nói các nhi tử của hoàng đế đều lớn rồi, ít nhiều đều có thế lực của chính mình, duy chỉ có tam hoàng tử một thân một mình, không được sủng ái, không có thế lực, không có thứ gì.
Nghĩ tới những thứ này, Chu thái y thầm nghĩ, thôi thôi, lúc trước nếu đã giúp một lần, vô tình đã đắc tội quốc công phủ, vậy thì lại giúp một lần đi.
Hàn Tư Ân tuy rằng không phải dòng dõi Vương gia, thế nhưng là người nhà họ Vương, hơn nữa cùng Vương Anh quá giống nhau.
Chu thái y trở lại trong cung, nghe hạ nhân nói sau khi hắn đi không lâu, Nguyên Bảo tới, nói là thân thể hoàng đế không được khỏe, bảo hắn sau khi hồi cung lập tức đến Ngự thư phòng.
Chu thái y vội thay y phục đến Ngự thư phòng, lúc hắn đến, Nguyên Bảo đang đứng trước cửa Ngự thư phòng đi tới đi lui. Sau khi nhìn thấy hắn, một mặt kích động đi lên trước nhỏ giọng nói: “Chu đại nhân của ta ơi, ngươi cuối cùng cũng trở về, bên trong đều phát hỏa rồi, mau vào đi thôi, Hoàng thượng đang chờ đây.”
Chu thái y từ trong tay áo cầm bạc cảm ơn Nguyên Bảo, gõ gõ cửa, nghe thấy âm thanh hoàng đế liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Thời điểm hắn đi vào, hoàng đế đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, một tay nâng đầu, một tay tại giường nhỏ chầm chậm vỗ.
Hoàng đế hơi híp mắt, trên mặt không có nửa phần không cao hứng, cũng không giống có bệnh, nghe đến tiếng bước chân Chu thái y, hoàng đế mở mắt ra nhìn Chu thái y, tự tiếu phi tiếu nói: “Đến Hàn gia?”
Chu thái y lập tức quỳ xuống thỉnh tội, xem bệnh cho một vị Thế tử lại trễ nải hoàng đế, cái này đương nhiên là trọng tội.
Hoàng đế phất phất tay bảo Chu thái y đứng lên, thuận miệng hỏi: “Có thể khiến ngươi để tâm không nhiều, Thế tử Hàn gia kia thế nào rồi?”
Chu thái y mím môi một cái, nói: “Thế tử gia uống thuốc, mấy ngày nay nuôi mập lên chút, trên mặt có chút thịt, ôn thuận hơn, khuôn mặt có chút giống…” Nói tới chỗ này, Chu thái y cảm giác cổ họng mình hơi khô, như là bị người kẹp cổ, câu nói kế tiếp không có nói ra.
Hoàng đế sắc mặt âm trầm lại, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu thái y, nhẹ giọng nói: “Giống cái gì?”
Chu thái y bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, dập đầu trên sàn, nửa phần không dám nhấc, hắn nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng thứ tội, vi thần chỉ là nhìn Hàn thế tử có chút giống… Giống một vị… Cố nhân.”
Lời này xong, hoàng đế liền ném một cốc trà về phía hắn, cốc từ trên cổ Chu thái y lăn xuống, rơi nát trên mặt đất.
Nguyên Bảo ở ngoài Ngự thư phòng nghe thấy âm thanh, cả người run lên, muốn tiến vào, nhưng vì không có hoàng đế dặn dò mà không dám, vì vậy không thể làm gì khác hơn, đành đứng đó lo lắng chờ đợi.
Nước trà thuận từ cổ chảy tới lưng, gáy cùng trước ngực, tí tách rơi trên mặt đất, khiến Chu thái y thoạt nhìn khá là chật vật, Chu thái y quỳ trên mặt đất, hơi động nhưng không nhúc nhích.
Sau một hồi, tiếng thở dày đặc của hoàng đế bình thường đi vài phần, hoàng đế cười ha hả, lát sau liền ngưng cười, thanh âm đầy cân nhắc, cao giọng phân phó nói: “Nguyên Bảo, truyền chỉ, để tam hoàng tử cùng ngũ hoàng tử ngày mai cùng đi tới Hàn Quốc công phủ thăm hỏi Hàn thế tử.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!