Thì ra tôi yêu em - Chap 3: Phong thích An hay sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Thì ra tôi yêu em


Chap 3: Phong thích An hay sao?


Thì ra tôi yêu em
Chap 3
-Được rồi, hôm nay mình sẽ làm bánh cheese cake trà xanh.
Cô vui vẻ nấu đồ ăn cho anh. Hi vọng anh ấy sẽ thích. Như mọi khi cô lại nhờ Lâm Phong đưa cho Hàn Vũ.
Đến giờ ăn trưa, cô và Hạ Linh đi ăn cùng nhau. Cô chọn chỗ ngồi cách xa anh nhưng đủ để cô có thể nhìn anh từ phía sau.
-Này, Hàn Vũ ăn không ?
-Ừ, cảm ơn. Dạo này, tốt với tôi vậy. Đồ ăn mua ở đâu vậy. Ăn rất hợp khẩu vị của tôi.
-Đương nhiên là do đầu bếp riêng của tôi nấu. Rất ngon phải không.
-Trước đây tôi từng ăn của người này làm rồi à.
-Cậu nhớ ra gì rồi sao-Phong vội vàng hỏi.
-Là sao ? Tôi chỉ cảm thấy hương vị có chút quen thuộc.
-Ừ.
Anh thực sự rất thích những món ăn do người đó nấu. Ăn thực sự rất ngon, thanh đạm. Bánh ngọt ăn cũng không hề ngấy mà ngược lại rất vừa miệng. Những món ăn xa hoa, đặc sắc ở nhà hàng anh ăn chả cảm thấy ngon chút nào.
Chỉ tiếc Phong không cho anh biết về đầu bếp đó. Nếu không anh nhất định sẽ thuê người đó về.
Anh đi lang thang trên hành lang thì vô tình thấy Phong. Anh định ra chỗ Phong thì thấy An An. Hai người họ đang đi cùng với nhau, trò chuyện có vẻ rất vui. Rõ ràng Phong nói với anh là đi gặp bạn. Bạn của cậu ta là cô ta ư.
Anh tự nhiên có cảm giác khó chịu. Phong nhẹ nhàng xoa đầu An An. Anh cảm thấy thực sự hai bọn họ trông rất ngứa mắt. Anh thực sự rất muốn biết họ đang nói về cái gì nhưng mà ở đây anh không thể nghe được gì cả.
Phong xoa đầu An An khẽ nói:
-Cố lên An An. Đồ ăn cậu làm thực sự rất ngon. Hàn Vũ rất thích.
Cô vui vẻ nói:
-Vậy thì thật tốt quá.
Phong nhẹ nhàng cúi đầu xuống vươn tay lấy chiếc lá dính trên đầu An An. Hai người lại vừa đi vừa bàn bạc cho lần tỏ tình thứ 8 với Hàn Vũ của cô.
Ngược lại, Hàn Vũ nhìn thấy cảnh đó. Anh nhìn từ phía này tưởng Phong cúi xuống hôn An An. Anh tức giận nắm chặt bàn tay lại. An An cô giỏi lắm. Không phải cô nói thích tôi sao. Tên Phong chết tiệt sao cậu lại yêu con nhỏ đó chứ?
Hàn Vũ quay về lớp. Anh nhìn Phong càng cảm giác không thuận mắt. Cuối giờ, anh rủ Phong lên sân thượng.
-Phong! Cậu thích con nhỏ An An đó à?
Phong là bạn thân nhất của anh. Nếu Phong và An yêu nhau thì sao chứ. Dù sao anh đã nói không thích An mà. Cô ta yêu người khác thì anh có quyền gì để nói cơ chứ.
-Không. Tôi với An chỉ là bạn thôi.-Phong thản nhiên trả lời.
-Nhưng tôi đã thấy cậu hôn con nhỏ đó.
-Tôi hôn An lúc nào cơ chứ. Tôi chỉ giúp cô ấy lấy lá dính trên tóc xuống thôi mà.
-À ra vậy.
Tự nhiên anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.
-Hàn Vũ. Sao tôi có cảm giác cậu ghen. Cậu thích An An rồi sao?
-Cậu khùng à. Còn lâu tôi mới thích con nhỏ An An phiền phức đó.
-Ồ. Trước đây thì đâu biết ai phiền hơn ai-Phong nói thầm
-Cậu nói gì đấy.
-Không có gì.
—–ta là phân cách tuyến nhiệm màu—
Cô vui vẻ bước đi trong công viên. Thật tốt,Hàn Vũ anh ấy thích đồ mình làm. Cô cứ đi rồi tự nhiên cô cảm giác mình va vào một ai đó.
-A ! Đau quá đi !
Cô đứng dậy phủi quần áo rồi cúi đầu xin lỗi. Giọng nói quen thuộc vang lên. Là anh. Sao cô xui xẻo thế chứ lại va vào người anh. Anh quả nhiên là rất tức giận.
Giọng nói lạnh lùng vang lên như muốn đóng băng người khác. Khuôn mặt anh tối sầm:
-Lại là cô!
-Thật sự rất xin lỗi.
-Cô bám tôi dai thật đấy. Lại còn cố tình va trúng tôi.
Biết ngay mà anh nhất định sẽ hiểu lầm cho coi. Anh trước giờ rất đa nghi, ít khi tin tưởng ai. Nhưng anh lại quyết định vì cô mà thay đổi. Tin tưởng cô. Cô ngước nhìn lên anh.
Anh nhìn cô. Đôi mắt cô khiến anh đắm chìm. Đôi mắt cô rất đẹp nhưng lại ẩn chứa nỗi buồn khó tả. Anh có cảm giác cô nhìn anh nhưng lại qua hình bóng anh nghĩ về một ai khác. Anh không thích điều đó, lại càng không thích cảm giác nhìn thấy cô buồn mà anh anh…. Anh có cảm giác mình đã gây ra tội lỗi rất lớn. Anh cảm thấy yếu đuối trước mặt cô. Tránh né ánh nhìn ấy, anh lướt qua cô.
Cô nhìn anh từ phía sau, nước mắt không tự chủ được cứ tuôn ra. Cô rất nhớ anh. Muốn chạy đến ôm anh, đánh anh và hỏi sao anh lại có thể quên em. Không phải anh đã từng nói nhất định sẽ không bao giờ quên em, sẽ không bao giờ buông tay em.
Bỗng có một thứ gì đó mát lạnh áp vào má cô. Hạ Linh mỉm cười đưa cô que lem.
-Người ta nói khi buồn ăn đồ ngọt sẽ bớt buồn đó!
Cô cầm lấy que kem lau nước mắt mỉm cười hỏi:
-Sao cậu biết tớ ở đây.
-Không phải là vì sợ ai đó ngốc nghếch âm thầm khóc , chịu nỗi đau một mình sao.
Cô cười véo má Hạ Linh.
-Tưởng ai đó giờ đang mải đi hẹ hò với sư huynh rồi quên tớ rồi. Không phải tớ quên thì còn có Phong đi cùng cậu sao.
-Rồi rồi tớ chịu thua cậu.
-An An, Tiểu Linh.
Lâm ca chính là anh họ của Lâm Phong đồng thời cũng chính là bạn trai của con bạn thân cô. Nhìn hai người họ cô thấy cũng thật gato a.
Ba người cùng nhau bước đi dưới ánh nắng chiều.
—–ta là phân cách tuyến nhiệm màu—-
Tối hôm ấy, anh mơ thấy hình bóng của một cô gái với mái tóc dài. Cô gái đó đang hát. Anh mơ thấy có một chàng trai tỏ tình vớ cô gái ấy. Kì lạ những lời anh ta tỏ tình chính là những lời An An đã nói với anh.
Cô gái ấy dần biến mất anh đuổi theo giọng hát ấy rồi rơi xuống một biển sâu vô tận. Giọng hát ấy dần biến mất. Cuối cùng anh vẫn không thể thấy cô là ai mà cứ chìm trong hố sâu đó.
Anh giật mình thức dậy. Thật kì lạ. Cô gái đó là ai ? Tại sao anh có cảm giác cô gái đó giống An. Không chắc anh suy nghĩ về cô ta quá nhiều thôi nên mới mơ vậy.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN