Thí Thiên Đao - Chương 16: Bái sư ma quân (2)​
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
224


Thí Thiên Đao


Chương 16: Bái sư ma quân (2)​



Một tiếng cảm ơn này lại làm cho Ma Quân có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Nguyên nhân bởi tên tiểu khốn kiếp kia lần đầu đối hắn nói lời cảm tạ.

Nhưng ngay lập tức, Ma Quân liền thấy mình quá ti tiện rồi, chỉ vì một tiếng cảm ơn của tên tiểu khốn kiếp này mà cảm động.

Mặt liền đanh lại, không chút biểu hiện nói:

– Là ta đã đáp ứng ngươi.

Ánh mắt của Phàn Vô Địch nhìn Ma Quân và tôn tử quét tới quét lui, trong lòng thật khó hiểu, không biết Sở Mặc và thanh niên áo đen khủng bố này có quan hệ gì.

Tuy nhiên, ông cũng rất rõ ràng. Người thanh niên áo đen này tuyệt đối là cao nhân khó lường.

Đêm nay nơi này có động tĩnh lớn như vậy, người này cuối cùng chỉ cần một cước đem Triệu Hồng Chí tên súc sinh vong ân phụ nghĩa kia đá bay ra ngoài.

Trong khi bọn hộ vệ ở phủ mình, dù có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, lại chưa có tí xíu phản ứng.

Điều này đủ để thuyết minh, thực lực của nam tử áo đen đã vượt ngoài sự tưởng tượng.

Một cường nhân như vậy, nếu tôn tử có thể bái ông ta làm thầy…

Lão gia tử là người đơn giản, đổi lại người bình thường, nếu gặp chuyện chuyển nguy thành an như rồi, sợ là trong một lúc còn chưa hoàn hồn. Nhưng vị lão gia này đã bắt đầu xem xét đến tương lai của tôn tử.

Đúng lúc này, một câu của Sở Mặc lại khiến ông cụ trở nên hỗn độn.

– Yên tâm, ta đã đáp ứng bái người làm thầy, sẽ tuyệt đối giữ lời.

Ma Quân kéo kéo khóe miệng, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, thiếu kiên nhẫn nói:

– Ngươi muốn nói gì với gia gia ngươi, nói nhanh chút. Nói xong rồi chúng ta còn đi.

Phàn Vô Địch vừa muốn nói chuyện lại thấy Sở Mặc nói:

– Ông nội chớ vội, chúng ta từ từ nói.

Một bên thúc giục, một bên lại nói từ từ.

Khóe miệng ông cụ co rút, có cảm giác không biết nói gì.

Vì ông phát hiện cháu mình cơ bản là… rất không khách khí đối với cường nhân áo đen này!

Mà nhìn sao chăng nữa, tựa hồ cháu mình cũng không ăn thiệt gì.

Điều này khiến ông cụ càng thêm tò mò.

Sở Mặc đem chuyện mình gặp được Ma Quân ở cánh đồng tuyết, kể lại đại khái.

Giảm bớt chuyện Ma Quân tra tấn hắn lúc trước vì không muốn ông nội lo lắng cho hắn.

Chỉ nói Ma Quân là một thế ngoại cao nhân, muốn thu hắn làm đồ đệ nhưng hắn vẫn muốn bái nhập Trường Sinh Thiên.

Ông cụ có chút thổn thức, ánh mắt nhìn Ma Quân tràn đầy cảm kích. Sau đó quay đầu lại giáo huấn Sở Mặc:

– Thằng nhóc này, cao nhân như thế muốn thu người làm đồ đệ ngươi lại còn cự tuyệt…

Sở Mặc gãi đầu, nói:

– Cháu lúc ấy trong lòng còn chấp niệm, một mực muốn bái nhập Trường Sinh Thiên, ai có thể nghĩ đến… Aiz!

Sở Mặc lại đem chuyện ở Trường Sinh Thiên, kể lại tỉ mỉ một lần.

Nhưng không đề cập chuyện Ma Quân phong ấn tư chất và căn cốt của hắn.

Lão gia tử ngay tại chỗ nổi giận, đứng lên mắng to:

– Tên súc sinh Triệu Hồng Chí quả thật vô sỉ!

Sở Mặc nhìn ông nội, nói:

– Qua chuyện vừa rồi, ngài cũng biết y là kẻ súc sinh.

– Vậy nên đừng tức giận!

– Không thể tưởng tượng được, vì việc ta làm lúc trước lại thiếu chút nữa hại chết cháu ta.

– Cái gì danh môn chính phái… Cái gì đệ nhất thiên hạ.

– Quả thực quá xấu xa!

Ngực ông cụ phập phồng kịch liệt, cười lạnh nói:

– Cháu có biết, tên Triệu Hồng Chí kia vì sao lại kiêng kỵ ta?

Sở Mặc đối với chuyện này thực tò mò.

Lẽ ra lấy Triệu Hồng Chí xuất thân, cho dù hơn hai mươi năm trước, cảnh giới của y cũng sẽ không quá kém.

Đường đường Trường Sinh Thiên đệ tử, làm sao lại để ông nội cứu?

Ma Quân ngồi ở bên cũng nhìn thoáng qua Phàn Vô Địch nhưng không nói gì.

– Sự tình đã như vậy, ta cũng không cần vì y giấu diếm nữa.

Ông cụ thở dài một tiếng nói:

– Chuyện này đã từ 15, 16 năm trước, khi đó ta còn chưa thu dưỡng cháu.

– Ta lúc ấy vẫn chỉ là một viên thiên tướng, suất lĩnh một đội thám báo, đi tra xét tình hình địch.

– Không ngờ tới, ở một chỗ trong rừng, lại nhìn thấy một hồi kịch chiến.

– Chuẩn xác mà nói, hoàn toàn là hành hạ đến chết.

Trong mắt ông cụ còn một chút vẻ sợ hãi.

– Đó là công kích đáng sợ nhất mà ta nhìn thấy trong đời này, các ngươi biết là gì không?

Sở Mặc nói:

– Ông nội đừng thừa nước đục thả câu, ông mau nói đi.

Ông cụ cười ha hả:

– Đó là Phong Dực Long.

– Cái gì?

Sở Mặc nhảy phắt dậy. Ánh mắt như không thể tin được.

– Phong Dực Long. Không thể nào đi. Phong Dực Long tuy rằng vô cùng hùng mạnh, nhưng nó có trí thông minh, là một trong các thần thú thủ hộ của Nhân tộc, nó làm sao có thể công kích người?

Ma Quân ở một bên bĩu môi:

– Ngươi thử đi trộm trứng của nó, xem nó có công kích ngươi không?

Ông cụ có chút giật mình nhìn qua Ma Quân, sau đó khen:

– Ngài thật lợi hại. Mới đó đã đoán được nguyên nhân.

Khóe miệng Sở Mặc kịch liệt co quắp vài cái, nói:

– Không thể nào? Triệu Hồng Chí sao có lá gan đi trộm trứng của Phong Dực Long. Nó là nguyên thú cấp chín đó.

– Hơn nữa, y là đệ tử của Trường Sinh Thiên, làm như vậy không sợ khiến người trong thiên hạ phẫn nộ sao.

Sở Mặc nói xong, nghĩ một lúc, phục hồi tinh thần, lẩm bẩm:

– Thì ra là thế. Cháu rốt cuộc hiểu vì sao y phải giết ông.

– Vụ bê bối năm đó của y bị ông thấy hết, ông lại còn cứu y…

Lão gia tử cười khổ, gật đầu, thở dài một tiếng.

Sở Mặc nhìn thoáng qua Ma Quân, trong mắt lộ vẻ khâm phục.

Phía trước tuy Ma Quân chưa đoán được cụ thể nguyên nhân, nhưng đại khái đã phân tích được gần hết sự việc.

Hiện giờ đối chiếu, gần như trùng khớp.

Ma Quân một chút đắc ý đều không có, vẻ mặt không thay đổi ngồi ở đó.

Sở Mặc nói:

– Sau đó, ông cứu y, lại giúp y dưỡng thương, đáp ứng y không nói chuyện này ra đúng không ạ?

Lão gia tử gật gật đầu:

– Thật không nên cứu y.

– Giờ ta hoàn toàn minh bạch. Trách không được lúc đó vừa thấy này lệnh bài, Triệu Hồng Chí liền đối ta nổi lên sát tâm, nguyên nhân do sợ sự việc năm đó bại lộ.

– Sau y dò xét, thấy ta cũng không biết rõ tình hình, mới thả ta một con ngựa, để mặc ta ly khai. Y chắc cũng nghĩ ta trúng huyết sát chưởng, phải chết không thể nghi ngờ.

– Nhưng lại lo, vì y cự tuyệt, ông nội thẹn quá thành giận, vụ bê bối năm đó của y không giấu diếm được.

– Nên trước tiên y mới muốn giết ông nội diệt khẩu.

Lão gia tử thở dài, nói:

– Ta không nói cho cháu biết chuyện này là vì không muốn làm cho người khác thấy chúng ta làm việc vì mong người báo ân.

– Tuy nhiên, chung quy vẫn là ta sai.

– Năm đó y có thể đi trộm trứng Phong Dực Long, đủ thuyết minh nhân phẩm y có vấn đề. Đăng bởi: longnhi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN