Thí Thiên Đao - Chương 17: Vô pháp vô thiên (1)​
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Thí Thiên Đao


Chương 17: Vô pháp vô thiên (1)​



– Là ta quá mức tin cái danh Trường Sinh Thiên này.

Sở Mặc đồng ý, nói:

– Mặt trái của chiêu bài kỳ thật cũng có nhiều thứ gì đó dơ bẩn.

Ông cụ nhìn Sở Mặc, gật đầu:

– May mắn, cháu gặp được vị này… Khụ khụ… bằng hữu.

Ông cụ không biết nên xưng hô với nam tử áo đen này như thế nào.

Vì nhìn qua Ma Quân tuổi còn rất trẻ.

Khuôn mặt kia góc cạnh rõ ràng, gần như không có bất luận dấu vết gì của năm tháng. Nhưng trong ánh mắt, lộ ra sự tang thương, nhìn rõ sự đời. Hiển nhiên, tuổi thực của hắn không thể hiện qua khuôn mặt này.

Ma Quân thản nhiên nói:

– Gọi ta là Ma Quân đi.

– Ma Quân.

Đuôi lông mày của ông cụ hơi xích lên, lòng lại âm thầm thưởng thức hàm nghĩa của hai chữ này.

Tưởng tượng lại thái độ của tôn tử đối với Ma Quân, ông cụ lại mơ hồ minh bạch điểm gì.

Tuy nhiên, với kinh nghiệm vào sinh ra tử trên chiến trường, đời này loại người nào ông chưa thấy qua. Hơn nữa vì phát sinh sự kiện vừa rồi, khiến ông hoàn toàn thất vọng đối Trường Sinh Thiên.

Lão gia tử liền sang sảng cười:

– Bằng hữu lấy Ma làm danh nhưng thực tế lại làm việc hiệp nghĩa. Cháu ta có thể nhận được người như ngươi làm thầy, đó là phúc khí tu từ mấy đời.

Nói xong, lại quay ra nói với Sở Mặc:

– Đứa ngốc, còn không mau dập đầu với sư phụ cháu.

Sở Mặc trong lòng nao nao, tự nhủ, lão nhân ngài bán đứng ta. Người không biết tên ma đầu này đáng sợ như thế nào.

Chung quy chính bản thân hắn đã đáp ứng, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt Ma Quân nói:

– Đồ nhi Sở Mặc, bái kiến sư tôn.

Ma Quân gật gật đầu, sau đó nói với lão gia tử:

– Cáo từ.

Nói xong, một phen kéo tay Sở Mặc, thân hình chợt lóe, nháy mắt biến mất.

Lưu lại ông cụ một mình đứng sững ở nơi đó. Thật lâu sau, khóe miệng co giật lẩm bẩm:

– Chẳng trách gọi Ma Quân. Thật đúng là tà tính mà.

Ông cụ lúc này mới nhớ đến Triệu Hồng Chí, ra cửa tìm. Bên ngoài đã sớm không còn bóng dáng.

Lúc này, thị vệ ngoài cửa mới nghe thấy động tĩnh chạy vào:

– Tướng quân… ngài đi ra bằng cách nào vậy?

Ông cụ liếc mắt, chỉ chỉ cửa sổ:

– Phá cửa sổ mà ra.

Sở Mặc không kịp cáo biệt ông nội đã bị kéo bay vút lên trời.

Tuy nhiên, trong lòng Sở Mặc cũng hiểu, vừa bị Ma Quân cho một bài học cảnh cáo, cơ bản Triệu Hồng Chí sẽ không dám tìm ông nội hắn gây phiền toái.

Thậm chí nếu ông nội lại lãnh binh ra chiến trường, y còn phải phái đệ tử âm thầm bảo vệ ông nội.

Vì Ma Quân đã nói, nếu ông nội có gì bất trắc, dù ở trên chiến trường chăng nữa, cũng sẽ lấy Triệu Hồng Chí ra tính sổ.

Thực lòng Sở Mặc cũng không thể không bội phục thủ đoạn chỉnh người của Ma Quân.

Xem ra đúng là ác nhân có ác nhân trị. Lời này một chút cũng không ngoa.

Ma Quân mang theo Sở Mặc bay theo hướng Tây liên tiếp ba ngày.

Mới đầu Sở Mặc còn có thể xác định đại khái phương hướng. Nhưng sau một ngày, hắn hoàn toàn mơ hồ.

Không biết mình đang ở chỗ nào.

Cuối cùng, Ma Quân cũng dừng lại. Xung quanh là một mảnh trời cao bao la, núi rộng sông dài.

Hai người đứng trên đỉnh một ngọn núi lớn xanh ngắt.

Đứng trên cao, Sở Mặc thấy rõ phạm vi của núi này chừng ngàn dặm.

Đưa mắt nhìn xung quanh, núi non trùng trùng điệp điệp. Cả một vùng trời trải rộng hoàn toàn không thấy chân trời đâu.

Hắn chưa bao giờ nghe nói đến, trên đời này còn có một vùng núi như thế.

Hiện tại bọn họ đứng đúng ở trung tâm ngọn núi.

Ma Quân buông Sở Mặc, không biết từ đâu lấy đến một cái cưa, một cái búa, tre gỗ, vài cái công cụ cùng với dao đánh lửa, gạo, thức ăn và vật dụng hàng ngày.

Ma Quân ném hết thảy cho Sở Mặc:

– Ngươi tự đi dựng lấy một căn nhà gỗ.

– Sư phụ, những thứ này là người biến ra hay sao?

Sở Mặc nhìn Ma Quân với vẻ tò mò.

– Ngươi hỏi thật nhiều.

Ma Quân lạnh lùng đáp. Sau đó, thân hình chợt lóe, ngay tại chỗ biến mất.

– Sư phụ người đi đâu vậy?

Không thấy Ma Quân, Sở Mặc có chút hoảng hốt.

Nơi này rừng sâu núi thẳm, bên trong ai biết có mãnh thú gì không chứ?

Tuy hắn lớn lên trong quân đội, gặp tình cảnh như thế này không tính ít.

Nhưng một chút kinh nghiệm tự dựng nhà gỗ hắn cũng không có.

– Sư phụ… Sư phụ… Làm thế nào dựng được nhà gỗ ạ?

Sở Mặc la lên.

Thanh âm truyền đi thật xa, vang vọng khắp rừng núi.

Tiếng Ma Quân không biết từ đâu truyền tới:

– Tùy ngươi, ngươi dựng ngươi ở.

– Ta…

Lần này, Sở Mặc triệt để không biết nói gì.

Bái một sư phụ như vậy, hắn còn biện pháp nào nữa.

Nhìn nhìn một đống đồ mộc trên mặt đất, khóe miệng Sở Mặc co giật lợi hại, lại tự lẩm bẩm:

– Không biết từ chỗ nào biến ra. Chẳng lẽ trước kia sư phụ là một thợ mộc.

Đại thụ khắp núi chỗ nào cũng có.

Sở Mặc không cần đi xa, dời một chút là chọn được cây.

Sau khi bái cao nhân làm thầy, Sở Mặc vụng về bắt đầu kiếp thợ mộc.

Ngày đầu tiên, hắn chặt được không ít đại thụ.

Nhưng chặt xong, làm gì tiếp theo, hắn hoàn toàn không biết.

Hôm sau, hắn dùng hơn nửa ngày, vất vả dựng được một cái lều hình tam giác. Cái lều chưa đứng được bao lâu đã bị một trận mưa to gió lớn làm cho sụp xuống.

Mưa cứ rơi, gió cứ thổi. Nếu không phải Sở Mặc đã sớm tìm được một cái sơn động, đem gạo, bột mì và các loại thức ăn cất vào thì giờ này chúng đã bị mưa xối hỏng hết.

Sở Mặc ngồi trong sơn động tối đen, ngơ ngác nhìn ra ngoài. Túp lều hắn dựng đã thành một đống hỗn độn. Vẻ mặt hắn uể oải, cứ thế ngủ lúc nào không biết.

Đến cơm tối hắn cũng chẳng buồn ăn.

Sang ngày thứ ba, trời vừa mới hửng. Những tia nắng xua đi màn sương mờ ảo. Không khí núi rừng thật tươi mới.

Sở Mặc mơ mơ màng màng chui ra ngoài, đột nhiên phát hiện trước mắt có một tòa nhà gỗ tinh xảo.

Nhà không không lớn lắm nhưng cũng đủ cho vài người ở.

Sở Mặc dụi dụi mắt, không dám tin.

Hắn nhìn trước cửa nhà, Ma Quân đang ngồi trên một cái ghế gỗ, xử lý một dã thú khổng lồ mà hắn chưa từng thấy qua.

– Sư… Sư phụ, người dựng nhà gỗ này sao?

Sở Mặc không dám tin hỏi.

– Hừ, ngươi làm như ai cũng ngốc như ngươi đó. Dựng có một cái nhà gỗ cũng không xong.

Ma Quân lạnh lùng đáp, xong lại hỏi một câu:

– Có biết nấu cơm không?

Sở Mặc gật đầu:

– Biết ạ.

– Hả?

Ma Quân nhìn lướt qua Sở Mặc, lại hỏi:

– Ta không thích nói dối.

– Ta không nói dối.

Sở Mặc nổi giận.

– Từ nhỏ ta đã sống trong quân đội. Mỗi lần ông nội ra trận đều mang ta tới chỗ mấy đầu bếp trong quân. Ta biết nấu cơm lâu rồi.

– Hơn nữa, tay nghề của ta cũng tốt lắm đó. Đăng bởi: longnhi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN