Thí Thiên Đao - Chương 5: Vong ân phụ nghĩa (1)​
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Thí Thiên Đao


Chương 5: Vong ân phụ nghĩa (1)​



Nói xong, gã trẻ tuổi kia nhìn Sở Mặc lạnh lùng quát:

– Nhìn cái gì mà nhìn, một tên ăn mày bẩn thỉu, chỗ này không phải là chỗ mà ngươi nên tới, mau cút đi!

Ma Quân lúc này đang hóa thành bộ dạng một thanh niên bình thường, từ xa đứng nhìn Sở Mặc, có chút đắc ý bật cười, nghĩ thầm trong bụng: Sở Mặc ơi là Sở Mặc, bây giờ chỉ mới là bắt đầu mà thôi!

Danh môn đại phái nhà cao cửa rộng, ngươi có thể dễ dàng tiến vào như vậy hay sao?

Bản tôn sẽ dùng sự thật còn hơn sắt hơn thép này mà nói cho ngươi biết, bên trong cái gọi là danh môn đại phái… cũng không phải đều là người tốt.

– Thằng nhóc ăn mày?

Sở Mặc hơi giật mình nhìn hai gã trẻ tuổi như hung thần ác sát này, rồi lại tự liếc nhìn bộ quần áo tuy có chút lấm lem bụi bặm nhưng vẫn còn hoàn toàn lành lặn trên người.

Ngây ngẩn cả người

Trường Sinh Thiên trong suy nghĩ của hắn… không phải là như thế này.

Sở Mặc theo bản năng đưa mắt thoáng lướt qua Ma Quân đang đứng cạnh, kết quả Ma Quân còn đang bận ngước mắt nhìn trời.

Cứ như thể trên mấy tàng mây trắng nõn kia có vị tiên nữ không mặc quần áo, nghiên cứu vô cùng chăm chú.

Sở Mặc lại liếc nhìn hai người kia, ngữ khí có chút bất đắc dĩ lại pha lẫn vài phần ủy khuất, từ trong lòng lấy ra một lệnh bài bằng gỗ đen nhánh, to cỡ bàn tay, nói:

– Ta có tín vật của Thất trưởng lão, ta thực sự đến là để bái sư học nghệ!

Hai gã đang nổi giận đùng đùng, muốn lại đây đem thiếu niên này tống cổ ra ngoài, lúc này chợt ngớ người.

Thoáng nhìn qua tấm lệnh bài bằng gỗ trong tay Sở Mặc, ánh mắt lập tức hiện lên vài tia bối rối.

Thân là đệ tử của Trường Sinh Thiên, sao có thể không biết đến lệnh bài của Trưởng lão?

Gã trẻ tuổi tướng mạo tầm thường kia ngay lập tức đổi vẻ mặt, nịnh nọt tươi cười:

– Thì ra tiểu ca có lệnh bài của Trưởng lão, vậy mà chẳng nói sớm? Thiếu chút nữa làm ta không nhận ra người một nhà.

– Người chờ một lát, chúng ta lập tức thay ngươi thông báo!

Nói xong không đợi Sở Mặc trả lời liền quay người trực tiếp chạy lên phía trên núi.

Tên đệ tử còn lại của Trường Sinh Thiên thì phản ứng chậm một nhịp, mặt lộ vẻ ảo não, cảm thấy bản thân vậy mà bị đoạt mất công lao.

Muốn cùng thiếu niên này trò chuyện kéo gần quan hệ, nhưng lại không nỡ hạ mình, liền chỉ có thể đứng ở đó, vẻ mặt xấu hổ.

Chẳng mấy chốc, tên đệ tử tướng mạo tầm thường kia liền chạy xuống, vẻ mặt vui mừng nhìn Sở Mặc mà nói rằng:

– Tiểu ca mời theo ta, Trưởng lão nói muốn gặp ngươi

Một gã đệ tử khác trong ánh mắt lộ ra vài phần ghen ghét, có thể mang theo tín vật của Trưởng lão để bái sư như vậy, tám chín mươi phần trăm là có thể bái nhập nội môn, thậm chí còn có thể trở thành đệ tử thân truyền của Trưởng lão.

Thân phận đó là tôn quý cỡ nào?

Còn ngoại môn đệ tử như bọn y, nếu là có thể kết bạn với một gã nội môn đệ tử, sau này là có thể một bước lên mây.

Tiếc thay, cơ hội tốt như thế, vậy mà lại bị đồng bọn của mình đoạt mất.

Sở Mặc gật gật đầu, trong lòng nghĩ: Ông nội xem ra không lừa gạt ta, vị Thất trưởng lão đó, quả nhiên là một người biết đền ơn đáp nghĩa.

Nghĩ vậy liền lập tức theo sau, hướng phía trên núi mà đi tới.

Ma Quân vẻ mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc nào theo sau Sở Mặc.

Hai gã đệ tử của Trường Sinh Thiên không ai tiến lên ngăn cản y, như thể không nhìn thấy y vậy.

Rất nhanh, Sở Mặc theo sau gã đệ tử này đặt chân lên một quảng trường vô cùng rộng lớn.

Quảng trường này chỉ liếc mắt thì không nhìn ra điểm cuối, phạm vi lên đến mấy trăm trượng.

Phía trên bày nhiều loại vũ khí dùng để tu luyện, vô số người trẻ tuổi đang ở đó mà luyện tập.

Sở Mặc tò mò nhìn họ, bụng bảo dạ: Sau này ta cũng sẽ trở thành một trong số họ.

Rất nhanh, Sở Mặc và Ma Quân theo chân gã đệ tử đi tới cuối cùng của quảng trường, đến bên dưới một tòa đại điện.

Cách mấy chục thềm đá, Sở Mặc ngẩng đầu lên, vài người đang đứng phía trên.

Trong đó có một vị trung niên đứng giữa bọn họ.

Vị trung niên này khuôn mặt trắng trẻo, râu tóc gọn gàng, tướng mạo mười phần nho nhã, nhưng ánh mắt lại hết sức thâm trầm, vẻ mặt lộ ra biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Gã đệ tử dẫn Sở Mặc tới nơi này nhìn thấy vị trung niên đó liền thái độ cung kính, nói với Sở Mặc:

– Vị này chính là Thất trưởng lão!

Sở Mặc vội vàng cung kính hai tay dâng lên tấm lệnh bài bằng gỗ kia, khom người thi lễ, nói:

– Vãn bối Sở Mặc, cháu trai của Phàn Vô Địch, mang theo tín vật của Thất trưởng lão tới Trường Sinh Thiên để bái sư học nghệ!

Mấy câu nói đó là ông nội đã dạy cho hắn.

Trên bậc thềm, vị trung niên vẻ mặt uy nghiêm kia khẽ cau mày, đoạn nói:

– Đi đem lệnh bài mang tới đây.

Có người từ phía bên trên xuống dưới, lấy tấm lệnh bài trong tay Sở Mặc đem qua giao cho vị trung niên.

Vị trung niên này chính là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Trường Sinh Thiên… Thất trưởng lão Triệu Hồng Chí!

Hắn ánh mắt thâm trầm quét qua Sở Mặc mấy lượt, nhưng trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm: Việc năm đó tuyệt đối không thể để người khác biết được! Nếu không quả thực hậu hoạn vô cùng!

Chỉ có điều không rõ thẳng nhóc này… có biết việc năm đó hay không?

Rồi sau đó, ngẩng đầu, mắt nhìn Sở Mặc, trầm giọng nói:

– Không sai, lệnh bài này… là thật!

Trên mặt Sở Mặc tức khắc lộ rõ vẻ vui mừng, hắn vẫn lo lắng, không biết Thất trưởng lão có nhận lệnh bài này là thực hay không.

Nay xem ra, hắn quả thực là có chút bụng dạ tiểu nhân.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trường Sinh Thiên là nơi nào? Bên trong là những nhân vật tầm cỡ nào? Sao có thể nói lời dối trá đây?

Nhưng những câu nói kế tiếp của Thất trưởng lão… lại làm cho Sở Mặc phải trợn tròn mắt.

– Tuy nhiên… kinh mạch của ngươi bế tắc, thiên tư còn bình thường hơn cả người bình thường, hoàn toàn không thích hợp để tu luyện, ta Trường Sinh Thiên cũng không thể…

– Vì một thiếu niên tư chất bình thường như người mà mở ra ngoại lệ!

Thất trưởng lão vẻ mặt tràn đầy chí công vô tư, rất thản nhiên nhìn Sở Mặc mở miệng:

– Mặc dù có thể nói rằng năm xưa ta và ông nội người cũng có tình bạn cũ, quan hệ cũng không tồi.

– Nhưng, đó chỉ là việc tư!

– Ta thân là trưởng lão của Trường Sinh Thiên, sao có thể công tư không phân minh?

– Việc như vậy, ta không thể làm được!

Thất trưởng lão lời này vừa nói ra, những người bên cạnh lập tức liền cảm thấy vô cùng kính nể, mà bọn đệ tử xung quanh loáng thoáng nghe thấy cũng đều vẻ mặt sùng bái nhìn Thất Trưởng lão. Đăng bởi: longnhi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN