Thí Thiên Đao
Chương 6: Vong ân phụ nghĩa (2)
Một lão già bên cạnh Thất trưởng lão gật đầu cười nói:
– Thất trưởng lão quả nhiên công chính nghiêm minh! Thật đáng kính phục!
– Thật ra đứa bé này nhìn qua cũng coi như là tuấn tú, để hắn ở lại làm đồng tử bưng trà rót nước… cũng là có thể!
Thất trưởng lão lắc đầu:
– Trương chấp sự lời ấy sai rồi, Trường Sinh Thiên là thiên hạ thứ nhất đại phái! Đừng nói là một tên đồng tử bưng trà rót nước, cho dù là một gã sai vặt trở lại thế gian cũng có thể là một hào kiệt uy trấn bát phương.
Ta nếu để cho hắn ở lại, sau này hắn trở lại thế gian chẳng khác nào khiến cho Trường Sinh Thiên ra một phế vật…
– Đương nhiên sẽ vấy bẩn thanh danh tích lũy hơn ngàn năm nay của Trường Sinh Thiên, như vậy… Ta chẳng phải sẽ trở thành tội nhân thiên cổ hay sao?
Lão già kia nghe vậy gật gật đầu, bội phục nói:
– Vẫn là Thất trưởng lão ngài suy nghĩ chu đáo, ta đúng là… hơi nông cạn rồi.
Sở Mặc tươi cười đông lại trên mặt, cả người ngây ngẩn, ngơ ngác đứng dưới bậc thềm, nhìn mấy người phía trên đang nói cười vui vẻ với nhau.
Sau đó liền cảm giác được, toàn bộ quảng trường, hàng trăm hàng ngàn ánh mắt, dường như tại giờ phút này đều đổ dồn về phía hắn.
– Ta… ta tư chất bình thường, kinh mạch bế tắc? Hoàn toàn không thích hợp tu luyện?
Hắn lẩm bẩm nói:
– Nhưng ông nội đã nói rằng ta là một thiên tài tu luyện mà…
– Còn dám mạnh miệng!
Thất trưởng lão đứng trên bậc thang, trên cao nhìn xuống nhìn xuống Sở Mặc, vẻ mặt nghiêm khắc quát to:
– Ngươi cho rằng Trường Sinh Thiên là nơi nào? Ngươi cho rằng người ở đây đều là kẻ có mắt không tròng hay sao? Ngươi là thiên tài hay phế vật chẳng nhẽ không phân biệt được? Tuổi còn trẻ, vậy mà dám nói bậy trước mặt mọi người, có thể thấy được phẩm hạnh chẳng ra gì! Ta đều cảm thấy xấu hổ thay cho ông nội của ngươi!
Lần quát mắng này của Thất trưởng lão âm thanh cực lớn, hầu như truyền khắp cả quảng trường, mọi người gần như là không ai không nghe thấy.
Lúc này đây, Sở Mặc chung quy cảm nhận được thế nào là bị vạn người theo dõi.
Các loại cười nhạo, khinh thường cũng từ bốn phương tám hướng truyền tới.
– Thằng nhãi này cầm lệnh bài của Thất trưởng lão tới bái sư hay sao? Còn là một tên phế vật kinh mạch bế tắc? Ta thấy không phải là hắn kinh mạch bế tắc mà đầu óc xem ra cũng bế tắc luôn rồi?
– Coi Trường Sinh Thiên là nơi nào? Làm sao có thể thu nhận loại phế vật như hắn?
– Gan to mật lớn, dũng khí đáng khen, nhưng mà quá ngu ngốc rồi!
– Bây giờ thật đúng là loại người gì cũng có, người trần mắt thịt đúng là đều ngu muội tự cao tự đại!
– Thất trưởng lão công chính nghiêm mình, công tư rõ ràng, quả là tấm gương cho bậc hậu bối noi theo!
– Đúng vậy, bằng không sao có thể trở thành Trưởng lão trẻ tuổi nhất của Trường Sinh Thiên được đây?
Lời xì xào bàn tán từ bốn phương tám hướng tất cả đều truyền đến tai Sở Mặc.
Vị thiếu niên chỉ mới mười ba tuổi này sắc mặt tái nhợt, chân tay luống cuống, đứng ở nơi đó, vẻ mặt ủy khuất cất tiếng giải thích:
– Ta, ta đã sắp bước vào Nguyên Quan rồi…
– Tiểu tử, tận bây giờ người còn dám mạnh miệng sao? Chỉ bằng cái tư chất này của ngươi… Hoàng cấp nhị tầng, trưởng bối ngươi không biết đã phải tốn biết bao dược liệu! Còn tự nhận bản thân là thiên tài!
Một gã khoảng hai mươi mấy tuổi đứng cạnh Thất trưởng lão vẻ mặt khinh thường, bĩu môi, nhìn Sở Mặc cười lạnh nói.
Thất trưởng lão thở dài một tiếng, nói với lão già bên cạnh, chính là Lục trưởng lão của Trường Sinh Thiên:
– Nhiều năm về trước ta có quen biết với ông nội của đứa bé này, khi đó y đã giúp ta làm một việc, cũng coi như có chút giao tình, ta đây cứ cách hai ba năm đều đưa một loạt dược liệu tốt nhất qua…
– Thì ra là như vậy…
Trương chấp sự và những người xung quanh tất cả đều lộ vẻ đã hiểu ra.
Trương chấp sự nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Bậc làm cha mẹ trên đời này đều như vậy, vì con cháu mình có bỏ ra bao nhiêu cũng đều cam tâm tình nguyện, trong mắt lúc nào con cháu mình cũng là tốt nhất… Tên tiểu tử này, sẽ không phải là người trộm tín vật của ông nội lén chạy tới đây chứ?
Gã trẻ tuổi bên người Thất trưởng lão cười nhạo nói:
– Không chừng là ông cháu cấu kết muốn lợi dụng giao tình quá khứ để đến áp chế sư tôn thôi!
– Cũng không chống mắt lên mà coi, Trường Sinh Thiên là nơi nào? Sao có thể tùy ý bọn chúng muốn tới là tới muốn đi là đi?
Thất trưởng lão trên mặt lộ vẻ cười khổ, khẽ lắc đầu.
Sau đó, nhìn Sở Mặc nói:
– Thôi, ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về đi thôi, nơi này… không phải là nơi mà ngươi nên tới!
– Nể tình năm đó, cũng xem như vì ngươi còn trẻ người non dạ, ta không so đo chấp nhặt với người nữa, ngươi đi đi.
Nói rồi Thất trưởng lão phất tay áo như thể đang đuổi ruồi xua bọ vậy.
Từ đầu chí cuối, Ma Quân hóa thành bộ dạng một gã thanh niên đứng đó, không hề nhúc nhích, không nói một lời, dẫu vậy sâu thẳm trong con ngươi lại lộ ra vẻ khinh thường.
Có mắt không tròng sao? Bọn ngu xuẩn các ngươi đúng là có kẻ có mắt không tròng!
Mắt Sở Mặc đỏ lên, không phải sợ hãi, mà vì tức giận, vì ủy khuất!
Nghĩ tới việc chính mình vừa rời khỏi Viêm Hoàng thành liền bị người khác nhục nhã, bôi nhọ danh dự.
Cả quãng đường gian khổ bôn ba, một thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi màn trời chiếu đất, băng qua đồng tuyết vạn dặm, lại gặp phải Ma Quân, dù bị y tra tấn ra sao cũng không chịu cúi đầu khuất phục.
Một lòng một dạ muốn bái nhập Trường Sinh Thiên, kết cục lại nhận được loại đãi ngộ như thế này.
Thiếu niên mười mấy tuổi này, có cảm giác tựa như sắp sụp đổ vậy.
Hắn không kìm nổi lớn tiếng cả giận nói:
– Không phải như thế! Ta không phải phế vật! Không thu nhận thì thôi, các ngươi dựa vào cái gì nhục nhã ta như vậy?
– Aizz…
Thất trưởng lão nhàn nhạt nói:
– Xem ra… nếu ta không cho ngươi chút cơ hội nào, trong lòng ngươi cũng cảm thấy không phục, đúng không?
– Đúng vậy, ta không phục!
Sở Mặc lớn tiếng nói.
Tới tận đây, hắn cũng bất chấp ai là Thất trưởng lão Bát trưởng lão, càng chẳng thèm quan tâm đây có phải là thiên hạ đệ nhất phái Trường Sinh Thiên hay không.
Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Dựa vào đâu mà các ngươi oan uổng ta như vậy? Dựa vào đâu mà các ngươi dám tùy tiện bêu riếu ta?
Không thu thì không thu, nhưng đổ oan cho ta, miệt thị ta thì không thể được!
– Được, vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội!
Thất trưởng lão thản nhiên nói.
– Thất trưởng lão quả thật quá nhân từ rồi!
– Thất trưởng lão thật đúng là nhân nghĩa! Đăng bởi: longnhi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!