thí thiền
Các Đả Ngũ Thập
Tuy rằng Dịch Đông Lai tự tin chính mình về phương diện pháp thuật cùng chiêu thức hơn xa Trác Tri Viễn nhiều lắm, nhưng tuyệt đối tại trước lực lượng kia, mấy thứ này đôi khi trái lại sẽ trở nên vướng tay vướng chân. Cũng không phải nói chân khí của Trác Tri Viễn hơn Dịch Đông Lai, mà là hắn từ trước đến nay còn chưa có gan cùng đối thủ đồng quy vu tận. Một quyền vừa rồi của Trác Tri Viễn, nếu quả thực là toàn lực nện lên trên thân kiếm của Dịch Đông Lai thì Dịch Đông Lai chưa chắc có thể nắm vững được thanh bảo kiếm của hắn. Ngay cả Dịch Đông Lai có mấy chục loại thủ đoạn có thể làm cho Trác Tri Viễn bị thương tổn, nhưng mà mình chỉ sợ cũng không thể toàn thân trở ra.
Vừa nghĩ như vậy, hắn liền biết, Giang Vô Hoạn rốt cuộc là vì sao bị Trác Tri Viễn đánh thành như vậy!
Còn Giang Vô Hoạn cũng không biết xấu hổ, có ý đồ muốn gây cho Trác Tri Viễn một chút tổn thương, để cho hắn biết sau này tại trên cửu tiêu phong này, ai là tôn ai là quý (ghép lại là tôn quý:man), nhưng mà Trác Tri Viễn lại không phải tay vừa. Trận đọ sức này, xuất hiện kết quả như vậy một chút cũng không kỳ quái.
Mà Dịch Đông Lai cũng âm thầm cảm thấy vui mừng, vừa rồi may mắn không phải hắn tìm Trác Tri Viễn khiêu chiến, nếu không, hiện tại nằm thẳng cẳng ở nơi này, đó là Dịch Đông Lai hắn!
Nhưng mà, tiểu tặc này quả thực là đáng giận, lúc này mới ở tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, không ngờ chân khí lại hùng hậu đến như vậy, đợi cho hắn đột phá đến tầng thứ ba, chẳng lẽ không phải rất nhanh liền sẽ vượt qua hai chúng ta sao? Đến lúc đó, có thể áp chế hắn, cũng chỉ còn lại có Đại sư huynh !
Dịch Đông Lai tuy rằng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lại vẫn cảm giác được có chút mất mặt, bị một tên tiểu sư đệ còn chưa chính thức được sư phụ thu nhận làm sợ cho tới mức không dám động thủ, hơn nữa còn dưới tình huống là hắn đã đả thương một sư đệ của mình.
Dịch Đông Lai tiến thối lưỡng nan, vẻ mặt thay đổi liên tục lại đem lửa giận chuyển hướng về phía Mạc Tuân.
“Mạc trưởng lão, đây chính là đồ đệ tốt của ngài a! Lại có thể đem Giang sư đệ đánh thành trọng thương như vậy, hư hừ, việc này chỉ sợ ngài cũng khó thoát tội!
Mạc Tuân yên lặng đem thân thể của Giang Vô Hoạn nâng ngồi dậy đặt hắn tựa vào trên tấm bia đá, Giang Vô Hoạn cũng dần dần mở hai mắt ra, hiển nhiên là đã từ trong hôn mê tỉnh lại.
“Sai phạm của Trác Tri Viễn ở chỗ là cùng đồng môn luận bàn nhưng xuất thủ quá nặng, căn cứ vào giáo quy của bổn giáo phạt Trác Tri Viễn diện bích ba tháng. Về phần ngươi, khơi mào rắc rối, mục vô tôn trưởng, đồng dạng lĩnh phạt ba tháng diện bích.” Mạc Tuân buông Giang Vô Hoạn ra, cả người đứng lên, toàn thân tản mát ra khí thế bức nhân, mới vừa rồi Dịch Đông Lai còn ngẩng đầu trực diện nhìn Mạc Tuân, giờ phút này trước một thân khí thế của Mạc Tuân, không thể không cúi đầu xuống.
Chỉ là trong miệng hắn vẫn nói :”Mạc trưởng lão, ngài đây là thiên vị Trác Tri Viễn ! Đợi cho sư tôn trở về, ta nhất định ở trước mặt người báo lên chuyện này. Ta không tin, trong Thanh Nguyên Sơn này, ngài thực có thể một tay che trời. Bất kể như thế nào, ta cũng là đệ tử đích truyền của chưởng môn, chỉ sợ chưa đến lượt ngài quản ta đâu!”
“Ngươi nếu không chịu tự mình đi diện bích, ta cũng không thiếu thủ đoạn để bắt ngươi đi. Về phần ngươi có bẩm lại cho Đặng sư huynh hay không, đó là tự do của ngươi. Bất quá, trước khi Đặng sư huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, ta vẫn là quyền chưởng môn của Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo này, được sử dụng hết thảy chức trách của chưởng môn. Đừng nói là cho ngươi diện bích ba tháng, cho dù là phế đi tu trì của ngươi cũng là làm được!”
Lời nói này của Mạc Tuân, hoàn toàn đã đánh thức Dịch Đông Lai. Tuy rằng Mạc Tuân lời này có ý uy hiếp rất là rõ ràng, hơn nữa hắn thủy chung vẫn là quyền chưởng môn, cho dù hắn quyết định như thế, đợi đến sau khi Đặng Thiếu Ngải trở về, vẫn có thể tiến hành sửa đổi. Nhưng mà nếu Mạc Tuân giờ phút này việc bé xé ra to, Dịch Đông Lai thật đúng là chỉ có thể rơi vào một cái kết cục thê thảm.
“Ta biết ngươi không phục… “Mạc Tuân cả người khí thế thu liễm xuống, ngữ khí cũng không giống vừa rồi hùng hổ doạ người như vậy, chậm rãi nói :”Ta cũng không cần ngươi phục, ta cần, chính là ngươi đi làm theo cho tốt. Mặt khác, ta muốn nói cho ngươi biết, Trác Tri Viễn chính là thân sư huynh đệ của ngươi, là đệ tử thứ tư của Đặng sư huynh, sau này chớ có nói linh tinh hắn là đồ đệ của ta nữa. Ta hiện tại chính là thay mặt sư huynh truyền thụ các loại võ nghệ cho hắn mà thôi. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, trước hết đỡ Giang Vô Hoạn quay về nơi ở của hắn, tối nay giờ tý, ta hy vọng ngươi đã hiện điện ở trên Tư Quá Nhai.”
Dứt lời, Mạc Tuân mạnh mẽ quay người lại nhìn về Trác Tri Viễn, Trác Tri Viễn cũng là quật cường không thôi, ngẩng đầu lên, đối diện nhìn thẳng Mạc Tuân, trong ánh mắt tuy bị khí thế của Mạc Tuân bức bách, nhưng lại vẫn kiên trì không chịu cúi đầu.
“Về phần ngươi! Hừ hừ, bản lĩnh thật lớn, đồng môn so đấu, lại có thể nặng tay như vậy, may mà Giang sư huynh của ngươi không có gì đáng ngại, nếu không thì… Còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Lời nói vừa rồi của ta ngươi không nghe thấy sao? Nhanh đi Tư Quá Nhai diện bích!”
Trác Tri Viễn không lên tiếng, hắn biết rõ, Mạc Tuân căn bản sẽ không nghe lời biện bạch của mình, chính mình có giải thích cũng vô dụng. Điều hắn nên làm, chính là chiếu theo lời của Mạc Tuân đi Tư Quá Nhai diện bích mà thôi.
Chứng kiến Trác Tri Viễn đã rời đi, Mạc Tuân cũng chắp hai tay ra sau lưng chuẩn bị ly khai, Dịch Đông Lai cũng liền bất đắc dĩ đỡ Giang Vô Hoạn dậy, đưa Giang Vô Hoạn về phòng.
Sau khi vào phòng, đóng kỹ cánh cửa, Dịch Đông Lai lúc này mới hỏi: “Giang sư đệ, ngươi đây là có chuyện gì? Sao lại bị tiểu tử đó đả bại?”
Giang Vô Hoạn bây giờ đã tốt hơn nhiều, vừa rồi Mạc Tuân đã giúp hắn phục hồi lại những nội tạng bị thương do bị một quyền của Trác Tri Viễn gây ra, hơn nữa còn giúp hắn điều hòa lại chân khí rối loạn trong cơ thể. Chỉ là cả trong phủ tạng hơi có tổn thương, làm có chút đau đau mà thôi.
Nghe được câu hỏi của Dịch Đông Lai, Giang Vô Hoạn cười khổ nói: “Dịch sư huynh, không phải là ta nói bậy, chỉ sợ cho dù là ngươi chống lại tiểu tử đó, cũng liền sẽ giống kết cục như ta. Nhìn bộ dạng của hắn, tựa hồ còn chưa đem hết toàn lực, nói ra thật xấu hổ, hắn chân chính ra chiêu, chỉ vẻn vẹn một quyền mà thôi. Nhưng mà một quyền này, đánh vào trên đoạn ngọc kiếm của ta, ta liền… A, đoạn ngọc kiếm của ta!” Giang Vô Hoạn giờ phút này cuối cùng nhớ ra thanh bảo kiếm mà Đặng Thiếu Ngải ban cho.
Dịch Đông Lai cũng là sửng sốt, lại không biết là bởi vì Trác Tri Viễn theo lời của Giang Vô Hoạn là chưa đem hết toàn , hay là bởi vì Giang Vô Hoạn sợ hãi kêu lên đoạn ngọc kiếm của hắn.
Giang Vô Hoạn lúc này tâm thần không yên, ngọ ngoạy muốn xuống giường đi tìm kiếm thanh bảo kiếm của minh, Dịch Đông Lai vội vàng ấn hắn xuống :”Sư đệ, ngươi muốn làm gì?”
“Đoạn ngọc kiếm của ta! Vừa rồi ta bị Trác Tri Viễn tiểu tử đó một quyền đánh ngất xỉu, đoạn ngọc kiếm cũng không biết rơi mất ở đâu, ta muốn đi tìm nó về.” Giang Vô Hoạn đây là rất sốt ruột, phải biết rằng, thời gian để hắn luyện ra kiếm linh cho đoạn ngọc kiếm cũng không còn lâu nữa. Một thanh bảo kiếm, có được kiếm linh cùng không có kiếm linh, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau .
Dịch Đông Lai nhíu mày nghĩ đến đoạn ngọc kiếm của Giang Vô Hoạn không biết rơi ở địa phương nào, dù sao tại trong Thanh Nguyên Sơn này, hắn nghĩ cũng không ai dám tư tàng đoạn ngọc kiếm của Giang Vô Hoạn.
“Giang sư đệ ngươi đừng vội hấp tấp, ngươi giờ phút này cần nghỉ ngơi, hãy để cho vi huynh đi giúp ngươi tìm xem sao, chắc là nó rơi ở xung quanh luyện võ trường thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!