thí thiền
Thiên Cương Lưu Ly Kiếm
Không chút nào do dự nữa, Trác Tri Viễn liền đem kiếm quang chuẩn bị từ lâu từ trong cơ thể đánh ra, trong phút chốc, thiên địa giống như bị một kiếm tích súc hồi lâu này cắt đứt, kiếm quang trong suốt phóng lên cao, quang hoa tựa kim tựa ngọc kia đem thanh tiểu huyết kiếm của Giang Vô Hoạn bao bọc lấy, thanh tiểu kiếm này là do Giang Vô Hoạn dụng máu huyết của bản thân ngưng tụ thành, căn bản chống chọi không nổi quang mang chói mắt kia, nháy mắt vỡ ra, hóa thành giọt máu nhỏ li ti, rồi lại bị kiếm quang do Trác Tri Viễn phát ra hoàn toàn hấp thu.
Cùng lúc đó, Trác Tri Viễn giống như có chút không khống chế được, tay trái một quyền trùng điệp đánh ra, huyết kiếm của Giang Vô Hoạn đã bị nuốt mất, cũng chỉ có thể vô lực dùng đoạn ngọc kiếm trong tay đón đỡ. Nhưng mà, một quyền này của Trác Tri Viễn vô cùng mạnh mẽ, một quyền đanh vào trên thân kiếm, trực tiếp đem Giang Vô Hoạn chấn bay ngược về phía sau, giống như một chiếc lá héo úa nặng nề đập vào trên tấm bia đá có ghi ba chữ “luyện võ trường”. một ngụm máu tươi phun ra, Giang Vô Hoạn lập tức lâm vào hôn mê.
Trước khi hôn mê, hắn chỉ kịp chứng kiến đoạn ngọc kiếm trong tay mình tự dưng biến mất, thật giống như… giống như bị quyền trái của Trác Tri Viễn đem nuốt ăn mất!
Mà Mạc Tuân đang ở trong thương kính các lựa chọn công pháp bí kíp, lại đột nhiên chạy ra khỏi thương kính các, trong lòng chấn động mãnh liệt, đạo kiếm quang vừa rồi kia đối với hắn quá mức quen thuộc, ngoại trừ thiên cương lưu ly kiếm, thế gian này không có cái pháp bảo nào khác có thể phát ra quang hoa rung động nhân tâm như thế.
Vừa đến luyện võ trường, cho dù Mạc Tuân lúc nào cũng trầm ổn, cũng không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Bảy năm trước, hắn chứng kiến Trác Tri Viễn đem Tần Phỉ đánh thành mình đầy thương tích, nếu không phải hắn đến cứu kịp lúc, chỉ sợ Trác Tri Viễn vào năm tám tuổi đã giết một mạng người.
Mà nay, Mạc Tuân lần thứ hai chứng kiến tình huống như vậy, chỉ là lần này người đang lâm vào tình trạng nguy kịch không phải là một gã đệ tử ngoại môn bình thường, mà là đệ tử yêu quý của chưởng môn Cửu Tiêu tôn giả!
Trác Tri Viễn lúc này có chút dại ra!
Bây giờ Mạc Tuân cũng không có thời gian để nói chuyện với Trác Tri Viễn, liền phi thân tới chỗ Giang Vô Hoạn đang nằm trên mặt đất.
Duỗi tay đem Giang Vô Hoạn đỡ tại trong ngực, Mạc Tuân hai tay điểm nhanh trên người hắn mấy chỉ, rồi sau đó phân ra một luồng chân khí kiểm tra kinh mạch, nhất thời yên tâm không ít. Giang Vô Hoạn nhìn qua tựa hồ so với Tần Phỉ bảy năm trước thảm thương hơn nhiều, nhưng dù sao uy lực một quyền này của Trác Tri Viễn chỉ là đem chân khí chấn tan, nhất thời chịu không được cộng với phần lưng va chạm mạnh vào bia đá, khiến cho hắn đau đến nỗi ngất đi mà thôi. Nội tạng có lẽ bị thương, nhưng đối với tu chân giả trong thông huyền giới mà nói, đó cũng không phải là cái đại sự gì, chỉ cần mấy viên thuốc, thêm hơn mười ngày điều dưỡng là sẽ hoàn toàn khôi phục.
Ở đầu kia của thương kính các, Dịch Đông Lai đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên này, nhưng mà khổ nỗi Mạc Tuân hành động quá nhanh chóng, cho tới giờ khắc này khó khăn lắm mới tìm đến.
Vừa xông vào luyện võ trường, Dịch Đông Lai liền nhìn thấy tấm bia đá kia thấm đẫm máu tươi, hơn nữa Giang Vô Hoạn lại giống như không hề có sinh cơ nằm ở trong hai tay của Mạc Tuân. Lại nhìn Trác Tri Viễn, tựa hồ cũng có chút tâm thần chưa định, khuôn mặt trắng bệch, cũng không biết là bị thương hay là do bị hành động của mình gây ra dọa cho sợ hãi.
” Trác Tri Viễn, ngươi muốn chết sao? Dám đối với Giang sư đệ hạ độc thủ như vậy! ” Dịch Đông Lai vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, lôi kiếm ra khỏi vỏ, bước nhanh mấy bước phóng về Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn lại ngây ngốc đứng ở tại chỗ, tựa hồ còn đắm chìm vào trong uy lực một quyền vừa rồi của chính mình. Hơn nữa, so với Giang Vô Hoạn, hắn chứng kiến càng thêm rõ ràng lức một quyền của mình đem Giang Vô Hoạn chấn bay, thanh đoạn ngọc kiếm kia không biết như thế nào lại bị cánh tay trái của mình cắn nuốt mất.
Nếu như nói khi cánh tay phải của hắn cắn nuốt thanh đoản kiếm kia, Trác Tri Viễn tinh thần còn có chút hốt hoảng, lúc này đây, hắn lại là tuyệt đối hết sức chăm chú, chứng kiến dị thường rõ ràng, thành đoạn ngọc kiếm kia, chính là bị quyền trái của minh, hấp thu vào trong cơ thể, sau đó khoảng trống bên trong cánh tay trái liền tiêu thất, giống như đoạn ngọc kiếm này đã lấp đầy vào khoảng trống trong tay trái Trác Tri Viễn vậy.
Trác Tri Viễn tin tưởng, chính mình chỉ cần đem chân khí nhập vào cánh tay trái, đồng dạng có thể khiến đoạn ngọc kiếm biến thành một đạo kiếm quang phá thể mà ra. Nhưng mà lúc này hắn tuyệt đối không dám làm thử, làm trò trước mặt Mạc Tuân cùng Dịch Đông Lai, lộ ra 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 cổ quái kia, theo Trác Tri Viễn nghĩ, so với chết cũng không có gì khác nhau. Hiện giờ, Trác Tri Viễn chính là cẩn thận hồi tưởng lại, vừa rồi một quyền của mình kia, đến tột cùng là tại sao có lực lượng khủng bố như vậy !
Mắt thấy trường kiếm của Dịch Đông Lai sắp đâm đến Trác Tri Viễn, Mạc tuân liền hô lớn một tiếng :” Dịch Đông Lai, ngươi dừng tay lại!
Mà Trác Tri Viễn nghe được cái thanh âm này, cũng rốt cục phục hồi tinh thần lại, mắt thấy trường kiếm trong tay của Dịch Đông Lai chỉ còn cách mình chưa đến một thước, Trác Tri Viễn trong giây lát thân thể hơi chếch sang, quyền trái lần thứ hai đánh ra, nhưng mà đi tới nửa đường lại có chút hơi chậm lại, vạn nhất đem kiếm này của Dịch Đông Lai cũng ăn luôn thì nguy to, vì thế trên nửa đường, Trác Tri Viễn khống chế đem quyền thế thu hồi một nửa, chỉ dùng ba thành sức lự đánh vào trên thân kiếm của Dịch Đông Lai.
Chính là dù như vậy, cũng làm cho Dịch Đông Lai có vẻ như tưởng như sẽ chiếm được tiện nghi cước bộ lảo đảo, mũi kiếm chệch hẳn sang một hướng khác, cơ hồ hắn cảm giác một kiếm này ở nửa đường bị cong lại, như muốn tự tổn hại cánh tay trái của mình!
Dịch Đông Lai một kiếm không có kết quả, thậm chí còn bị Trác Tri Viễn dưới tình thế cấp bách hóa giải được, khuôn mặt càng thêm khó coi, xấu hổ và giận dữ không thôi. Trong miệng gầm lên, lần thứ hai nắm chắc kiếm trong tay, lại đâm về phía Trác Tri Viễn.
“Ngươi dừng tay cho ta! ” Mạc Tuân tiện tay bắn ra một ít khí kình, khống chế lực đạo vừa đủ nện vào mu bàn tay Dịch Đông Lai đem trường kiếm trong tay hắn đánh rơi xuống đất.
“Mạc trưởng lão, người đây là quá thiên vị tiểu tử họ Trác này ! Hắn đem Giang sư đệ đánh thành như vậy, ta nhất định phải bẩm lên sư tôn!” Dịch Đông Lai chứng kiến Mạc Tuân xuất thủ, trong lòng cũng là không yên, nhưng lại cảm giác lý lẽ là thuộc về mình.
Mạc Tuân lạnh lùng hừ một tiếng :”Ta đây là đang cứu ngươi!” Dứt lời không thèm nhìn Dịch Đông Lai nữa, hắn biết rõ tính cách của Dịch Đông Lai cùng Giang Vô Hoạn hai tên đồ đệ của Đặng Thiếu Ngải, có lẽ do lúc đầu hơi chút xúc động, nhưng chỉ cần cho bọn hắn thời gian ngắn, hai người này sẽ rõ ràng tình thế trước mắt. Giang Vô Hoạn không phải là đối thủ của Trác Tri Viễn, Dịch Đông Lai tự nhiên cũng không phải.
Quả nhiên, Dịch Đông Lai nghe được một câu này của Mạc Tuân nhất thời sửng sờ ở tại chỗ, nhìn nhìn đơn chưởng của Mạc Tuân đang áp sau lưng Giang Vô Hoạn, tựa hồ đang giúp hắn điều hòa lại chân khí đang rối loạn. Giang Vô Hoạn mới vừa rồi mặt còn vàng như nghệ, thế nhưng lúc này đã khôi phục được vài phần hồng nhuận, lồng ngực nhấp nhô cũng dần nhiều hơn, tự nhiên cũng biết Giang Vô Hoạn cũng không còn đáng ngại nữa.
Lại nghĩ tới vừa rồi chính mình cùng Trác Tri Viễn giao thủ qua một chiêu, toàn thân không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Trác Tri Viễn vô luận từ phương diện nào mà nói, tu trì của hắn đều chỉ có vẻn vẹn tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn mà thôi, nhưng một quyền bạo phát chân khí hùng hậu vừa rồi của hắn, Dịch Đông Lai cũng tự thẹn có chút không bằng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!