Thiên Đạo Thần Hoàng - : Ra Khỏi Âm Phong Cốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thiên Đạo Thần Hoàng


: Ra Khỏi Âm Phong Cốc



[Nguồn: https://]

Sau khi nhận được số linh thạch đó Trần Vũ không đi về nhà liền mà hướng ra cửa hàng khác mua một cây trâm cài tóc tặng cho Tuyết Vân.

“Có lẻ Tuyết Vân rất thích!” Trần Vũ mỉm cười trả linh thạch cầm lấy cây trâm màu bạc, trên đó có nhiều bông hoa nhỏ vô cùng tinh xảo, cầm cây trâm bỏ vào người.

Sau khi mua được cây trâm, hắn nhanh chóng đi về phía căn nhà tranh của mình, đi trên con đường đầy hoa, phía xa xa là căn nhà của hắn, tuy sơ xài nhưng vô cùng ấm áp.

“Tuyết Vân, ta đã về rồi!” Trần Vũ rống to từ từ đi vào trong sân của căn nhà tranh liền thấy sau đó có một bóng nữ tử áo trắng đi ra, trên tay còn đang cầm chiếc áo màu trắng của hắn đang mai lại.

Nhìn thấy Tuyết Vân tay đang cầm chiếc áo của mình còn đang mai dở thì khiến hắn cảm thấy mình thật mai mắn khi tìm được một người tốt như vậy.

“Huynh đã về rồi à, có bị thương ở đâu không?” Tuyết Vân để chiếc áo của hắn lên chiếc bàn gỗ cạnh đó, đi lại người hắn bắt đầu sờ ngó tùm lum xem hắn có bị thương gì không.

“Haha, ta nói muội biết lần này đi vào trong Âm Phong cốc không những không gặp khó khăn mà còn bắt được rất nhiều Âm Phong thú” Trần Vũ cười nham nhở bắt đầu kể lại quá trình săn bắt khiến cho Tuyết Vân ngẩn người bất ngờ.

“Không ngờ huynh lại mai mắn như thế, lần này chúng ta thu hoạch rất tốt” Tuyết Vân mỉm cười nhìn Trần Vũ tỏ vẻ không tin nổi.

“Đây là cây trâm ta tặng nàng” Trần Vũ lấy trong người ra một cây trăm màu bạc mà hắn đã mua được khi bán số yêu thú đó, hắn biết Tuyết Vân rất ít trang sức nên hắn muốn mua tặng nàng.

“Muội thích lắm!” Tuyết Vân cầm cây trăm ngắm nghía, tuy không phải là lần đầu tiên hắn tặng nàng nhưng cũng khiến Tu yết Vân thấy vui trong lòng.

“Để huynh cài cho muội!” Trần Vũ cầm cây trâm bắt đầu cài lên tóc của Tuyết Vân, khiến hắn bất ngờ là khi cài trăm lên khiến Tuyết Vân như được tô điểm thêm khiến hắn cảm thấy mất hồn vì nàng.

Thấy Trần Vũ cứ đứng như trời trồng ở đó nhìn mình, Tuyết Vân mỉm cười đưa tay vuốt tóc, động tác nàng tô thêm nữ tính, thu hút ánh mắt của hắn nói: “Huynh thấy muội có đẹp không!”

Trần Vũ mê mẩn nhìn cười cười gập đầu cái rụp nói: “Muội đẹp lắm!”

“Đây muội cầm lấy một ít mà tu luyện đi, muội sắp đạt đến Luyện Khí cảnh tầng hai hậu kỳ rồi”

Trần Vũ chợt định thần lại cầm túi linh thạch đưa cho Tuyết Vân, đối với Tuyết Vân nàng không còn quá xa lạ gì nữa, từ trước đến giờ mỗi khi hắn đi săn bắn yêu thú bán được về điều đem phân nữa số linh thạch đưa cho Tuyết Vân.

“Ân!”

Tuyết Vân mỉm cười nhận lấy túi linh thạch của hắn.

Trần Vũ sau khi từ Âm Phong cốc trở về hắn cảm nhận được mình sắp đột phá đến Luyện Khí cảnh đỉnh phong. Nạp Khí Quyết không ngừng hấp thụ linh khí trong viên linh thạch trên tay, từng dòng linh khí chuyển thành chân nguyên lực truyền vào trong người hắn, một luồng nước ấm chay trong kinh mạch làm Trần Vũ cảm thấy vô cùng sản khoái.

Một ngày trôi qua từng viên linh thạch biến thành bột phấn, cuối cũng Trần Vũ cũng mở mắt ra, người phun ra một ngụm trọc khí, đứng dậy vương vai.

“Thật tốt cuối cùng cũng đạt được Luyện Khí cảnh tầng hai đỉnh phong chỉ còn cách tầng ba một chút nữa thôi, nếu như còn linh thạch thì quá tốt rồi!”

Trần Vũ đứng nhìn túi linh thạch của mình hiện tại chỉ còn lại một viên hạ phẩm linh thạch khiến hắn trong lòng tiếc nuối không thôi.

“Haiz… làm tán tu thật khổ, mới tìm linh thạch được có ba ngài mà phải lại tiến vào trong sơn mạch săn bắt tiếp.”

“Thơm quá!” Đang ngồi tìm cách kiếm thêm linh thạch thì Trần Vũ ngửi thấy mùi đồ ăn ngon thì hai mắt sáng lên, bụng bắt đầu đói cồn cào, chân nhanh xuống giường đi vào trong biếp sau nhà.

Tuyết Vân đang làm một nồi canh có thịt Âm Phong thú lần trước hắn săn bắt được, hắn chỉ bán có mười lăm con, còn chừa lại ba con để dành ăn. Nồi canh tỏa ra một mùi thơm khiến người khác phải chết thèm.

“Huynh đã đói rồi sau!” Thấy Trần Vũ nước miếng mốn rơi ra khiến Tuyết Vân che miệng cười khúc khích, nhưng hắn sau ngại được, mặt dày hơn tấm thớt rồi.

“Haha, đúng vậy, tu luyện xong bụng liền đói, vừa nghe mùi đồ ăn ta liền đến ngay” Trần Vũ ha hả, hai tay xao vào nhau nuốt nước bọt, hai mắt nhìn chằm chằm vào nồi canh mà Tuyết Vân đang nấu.

Thấy Trần Vũ nhìn như sắp chết đói đến nơi, Tuyết Vân lấy một cái chén sau đó múc cho hắn một chén, bắt đầu ăn Trần Vũ dơ ngón tay cái lên làm hiệu rất tuyệt.

“Hôm nay huynh định vào trong Thanh Phong sơn tìm một ít yêu thú đổi lấy linh thạch, chắc mai huynh sẽ đi.” Trần Vũ vừa ăn vừa nói với Tuyết Vân.

“Huynh tính đi vào đó trong bao lâu?” Thấy Trần Vũ định đi vào sơn mạch Tuyết Vân lên tiếng.

“Có lẻ là năm ngày thôi, chừng nào săn đủ số Lang Thụ huynh sẽ về” Trần Vũ ngẫm nghĩ nói với Tuyết Vân.

“Ân! Huynh nhớ cẩn thận là được, trong Thanh Phong sơn yêu thú cấp cao rất nhiều” Tuyết Vân lo lắng cho Trần Vũ nên vội nhắc nhở hắn.

Trong Thanh Phong sơn vô cùng rộng lớn, không như Âm Phong cốc chỉ có yêu thú cấp thấp mà Thanh Phong sơn lại có nhiều yêu thú cấp sáu trở lên, đến tu sĩ Ngưng thần cảnh cũng phải cẩn trọng không dám manh động.

“Được, muội đừng lo!” Trần Vũ gật đầu chắc nịch, quyết đoán nói.

Sáng hôm sau Trần Vũ hướng về phía Thanh Phong sơn mà đi, dọc đường có rất nhiều tán tu như hắn đi đi lại lại, cũng có một ít đệ tử của Thanh Vân Tông và các gia tộc vào đây lịch luyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN