Thiên Đạo Thần Hoàng
: Vào Trong Thanh Phong Sơn
[Nguồn: https://]
“Ngươi có nghe nói không lần này Thiên Vân Tông khảo hạch nhận được một tên thiên tài, nghe nói đâu mới mười tám tuổi đã đến Luyện Khí cảnh tầng tám đỉnh phong rồi”
“Ta cũng có nghe, hành như hắn tên Dương Lâm thì phải, được Dương gia đưa vào trong Thiên Vân Tông học nghệ”
“Cũng không có gì lạ, bọn họ có nhiều linh thạch tu luyện thì cảnh giới sẽ tăng nhanh là đúng rồi”
“Haiz… nếu như ta được như hắn thì tốt quá”
Dọc đường đi, có rất nhiều tán tu đang bàn tán xôn xao về chuyện thiên tài năm nay của Thiên Vân Tông.
“Thiên tài thì có gì hay chứ” Trần Vũ chán ghét thầm nói.
Không quan tâm đến chuyện của các thiên tài nữa, Trần Vũ hướng Thanh Phong sơn mà bước đi.
Thanh Phong sơn rất lớn, đông tây nam bắc gần ngàn dặm, trong núi có nhiều yêu thú , cũng như linh dược, có lúc còn phát hiện kim loại quý ở đây, có thể chế tạo thành vũ khí cao cấp, bởi vậy rất nhiều người tiến vào đây lịch luyện, tầm bảo, nhưng hàng năm chổ người chết ở đây rất nhiều.
Có chết dưới tay yêu thú, là bởi vì hoàn cảnh ác chiến, ngoài ra còn có bị đồng loại giết chết.
Dù không có ai thống kê qua, nhưng mọi người đều tin tưởng, tu sĩ bị đồng loại giết chết, nhân số sẽ chiếm hơn phân nữa. Vì lẽ đó ở trong Thanh Phong sơn nguy hiểm nhất không phải yêu thú, mà là đồng loại.
Sau một ngày, Trần Vũ đi tới Thất Phong Trấn cách Thanh Phong sơn gần nhất, từ nơi này liền có thể trực tiếp vào núi.
Thấy trời đã tối, Trần Vũ tìm một nơi tạm dừng chân, vì không còn linh thạch trên người nên hắn không thể mướn khách sạn được, đành ra ngoài kiếm chỗ tá túc.
Sáng sớm mặt trời mọc, chiếu rọi trên giọt sương, phản xạ ra sắc thái mỹ lệ, tràn ngập sinh cơ. Đây là một sơn mạch tràn ngập dã tính, nguyên thủy, dù mỗi ngày đều có rất nhiều người thăm dò, nhưng đối với tòa sơn mạch khổng lồ này mà nói, chút người ấy thực sự là bé nhỏ không đáng kể.
Trần Phong hô hấp lấy không khí mới mẻ, đều có loại ung dung nói không ra lời.
Đi vào núi, tìm kiếm yêu thú và linh thảo, chỉ là năm ngày sau, yêu thú cấp thấp Lang Thụ thì bị hắn giết không ít, nhưng đều không ngoại lệ không tìm được một gốc linh thảo nào, chỉ khiến Trần vũ thất vọng.
“Cũng phải, nếu như linh thảo kia dễ tìm như vậy, chẳng phải đã sớm bị người khác hái hết rồi?”
“Haiz…”
Keng keng… ầm ầm (múa lân đó mà)
Đột nhiên Trần Vũ ngừng chân, hắn nghe được động tĩnh chiến đấu ở phía bờ suối.
“Đi xem vui mới được!”
Trần Vũ tật xấu hiếu kỳ là sửa không được, không cần biết như thế nào nếu như mà hắn gặp được người khác đánh nhau thì hắn lại gần xem vui, nếu mai mắn thì có thể lấy được đồ của những người đó.
Men theo thanh âm, rất nhanh thì tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, chỉ thấy trên đất trống phía trước, đang có hai nhóm người sinh tử ác chiến, hai bên điều đã bị thương nặng.
Đối với các cuộc chiến tranh giành trong Thanh Phong sơn căn bản không thiếu, mỗi ngày có khoảng mười cuộc tranh giành như thế này xảy ra, thường đánh đến sức đầu mẻ tráng mới thôi.
“Xem vui tý vậy!”
Trần Vũ cười nham nhở, nấp lại trong một bụi rậm, từ bên ngoài rất khó phát hiện ra.
“Các ngươi đừng ép người quá đáng!” Tên thiếu niên áo lam khuôn mặt tái nhợt nhìn chầm chầm về phía hai người thiếu niên kia nghiến răng nói.
“Chỉ cần ngươi giao ra vật đó ta sẽ tha mạng cho ngươi.” Tên thiếu niên áo đen phía đối diện tự đắc, xem người phía trước mình như người đã chết.
“Ta sẽ không giao ra, trừ khí ta chết!” Tên thiếu niên áo lam giận đến rung người, nghiếng răng cầm thanh kiếm đánh về phía đối phương.
“Vậy thì ngươi đi chết đi!” Thiếu niên áo đen ngó lơ thản nhiên nói.
Hai bên bắt đầu đánh đấm túi bụi, đột nhiên tên thanh niên áo lam xuất ra một tấm linh phù màu đỏ. Thấy đối phương đem tấm linh phù đó ra tên áo đen liền hoảng sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!