Thiên Đế Truyện (Dịch) - Lâm Hy Nhi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Thiên Đế Truyện (Dịch)


Lâm Hy Nhi



Nhóm dịch: TTTV

Người dịch: AliceGame

– Tiền bối.

– Tiền bối…

Lâm Khắc gọi mấy tiếng liền mà không nghe thấy sinh vật trong tâm hải kia đáp lại.

Nhưng hắn có thể cảm ứng được đối phương vẫn còn sinh cơ, hẳn là vì xói mòn nguyên khí nên chìm vào giấc ngủ say.

Thật là rất xin lỗi.

Chuyện vừa rồi cũng không thể trách hắn được. Dù sao thì công pháp “Thông Thiên Lục” quá bá đạo, giống như một con ngựa hoang vừa được nhận, một khi đã bắt đầu bôn chạy thì tung hoành ngang dọc, hoàn toàn không thể khống chế theo đúng ý mình được.

– Ồ, tu luyện đệ nhất trọng thiên thành công, nguyên khí trong tâm hải lại đạt tới tận ba tấc.

Lâm Khắc kinh ngạc.

Phải biết rằng, tu luyện “Đại Võ Kinh” tới đệ nhất trọng thiên thì nguyên khí trong đan điền của võ giả cũng chỉ dày một tấc mà thôi.

Đệ nhị trọng thiên, độ dày nguyên khí đạt tới hai tấc.

Đệ tam trọng thiên, độ dày nguyên khí đạt tới bốn tấc.

Đệ tứ trọng thiên, độ dày nguyên khí đạt tới tám tấc.

Nói cách khác, nguyên khí trong cơ thể Lâm Khắc khi hắn tu luyện Huyết Hải Quyển của “Thông Thiên Lục” tới đệ nhất trọng thiên đã nhiều gấp đôi so với võ giả bình thường tu luyện “Đại Võ Kinh” tới đệ nhất trọng thiên, còn hùng hậu hơn cả võ giả đệ nhị trọng thiên của “Đại Võ Kinh”.

“Đại Võ Kinh” cũng không phải là công pháp bình thường, mà được truyền lưu từ “Võ Điện”, thánh địa võ đạo trong truyền thuyết. Nó vừa là công pháp đại trà mà ai cũng có thể tu luyện, lại vừa là công pháp thuộc hàng đầu.

Trước khi Võ Điện lan truyền “Đại Võ Kinh” ra ngoài thì các đại tông môn và thế gia đều quản lý công pháp võ học chặt chẽ, không cho truyền ra ngoài, coi đó là gốc rễ của truyền thừa.

Nhưng “Đại Võ Kinh” lại có thể tu luyện dễ dàng hơn bất kỳ loại công pháp nào, hơn nữa nguyên khí tu luyện ra lại càng thuần túy, càng hùng hậu hơn.

Bởi vậy, sau khi Võ Điện công bố “Đại Võ Kinh”, võ giả trong thiên hạ đều bỏ qua công pháp trước kia, ngay cả các tông môn và thế gia cũng không ngoại lệ.

Thời đại toàn dân tu luyện “Đại Võ Kinh” kéo đến.

Một một tứ trọng thiên trong “Đại Võ Kinh” là một mốc.

Từ đệ nhất trọng thiên tới đệ tứ trọng thiên chỉ được xem là khởi bước. Võ giả ở cảnh giới này vẫn là “Người phàm”, nằm dưới hạng bảy.

Võ giả từ đệ ngũ trọng thiên tới đệ bát trọng thiên được gọi là “Thượng nhân hạng sáu”. Đây là mục tiêu mà tất cả võ giả phàm nhân đều đang theo đuổi. Có ai lại không muốn trở thành kẻ cả chứ?

Võ giả từ đệ cửu trọng thiên tới đệ thập nhị trọng thiên được gọi là “Thượng nhân hạng năm”.

Bởi vì trình độ võ nghệ uyên thâm nên thượng nhân đạt tới cấp bậc này cũng được gọi là Thượng Sư, thượng nhân chi sư. Ông ngoại Lâm Trung Ngạo của Lâm Khắc chính là một vị Thượng Sư.

Tu luyện “Đại Võ Kinh” đến cực hạn mới có thể trở thành “Thượng nhân hạng bốn”, được xưng là Mệnh Sư. Cái gọi là Mệnh Sư tức là chỉ người có lực lượng cường đại tới mức có thể quyết định vận mệnh của một số người, cùng với thay đổi vận mệnh của mình, mạnh hơn Thượng Sư không biết bao nhiêu lần.

Trước kia, Lâm Khắc chính là Mệnh Sư đã tu luyện “Đại Võ Kinh” tới cực hạn, chỉ còn một bước thôi là có thể đạt tới cảnh giới chân nhân, được trường sinh rồi.

– Chẳng phải là nói “Thông Thiên Lục” còn cao thâm hơn cả “Đại Võ Kinh” hay sao?

Lâm Khắc không dằn nổi kích động trong lòng.

Tuy rằng mới có nửa canh giờ trôi qua, nhưng nội thương của Lâm Khắc đã khỏi được hơn nửa rồi, cảm giác yếu ớt đã được quét sạch, thay vào đó là lực lượng tràn ngập khắp cơ thể.

Không sợ lạnh lẽo nữa.

Sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào hơn.

Dường như tu luyện “Thông Thiên Lục” càng có hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc chữa trị nào khác.

Không biết công pháp này còn có bao nhiêu kho báu chờ hắn đi khai quật.

– Khắc Nhi, chúng ta về tới nhà rồi! – Lâm Trung Ngạo nói.

– Vâng.

Lâm Khắc đi ra xe cổ lộc thú.

Lâm Khắc suy nghĩ kỹ lưỡng một lúc, cuối cùng quyết định tạm thời không nói cho Lâm Trung Ngạo biết về chuyện con chim lửa và “Thông Thiên Lục”.

Thứ nhất, Dịch Nhất chân nhân quá thông minh. Nếu hắn biết Lâm Khắc lại có thể tu luyện thì chắc chắn sẽ giết chết hắn ngay tức khắc, tuyệt đối không cho hắn cơ hội ngóc đầu dậy.

Muốn che mắt Dịch Nhất chân nhân thì trước hết phải che mắt người thân cận với mình nhất mới được.

Thứ hai, ở thiên ngoại còn có một vị có tu vi đáng sợ tới mức khó có thể tưởng tượng đang đuổi giết con chim lửa. Đôi mắt giống như hai vầng mặt trời. Cường giả bậc này, Lâm Khắc không dám cam đoan rằng nó sẽ không nghe thấy lời nói của mình.

Lỡ như bị phát hiện thì đừng nói là hắn, chỉ sợ cả Lâm gia, thậm chí là cả thành Hỏa Giao cũng có thể tan thành mây khói.

“Ông ngoại, đành phải để ông chịu khổ trước vậy. Xin lỗi.” Lâm Khắc thầm nghĩ.

Lâm gia là một trong tứ đại gia tộc của thành Hỏa Giao, truyền thừa đã mấy trăm năm. Mấy năm gần đây lại xuất hiện một Lâm Khắc có cảnh giới Mệnh Sư, cho dù không muốn phồn vinh hưng thịnh cũng khó.

Đi vào cánh cổng đúc bằng đồng, một đám hài đồng từ ba tuổi tới tám tuổi đang luyện quyền có hình có dáng trong sân trước.

Họ đang luyện Phong Quyền mà Lâm Khắc truyền dạy.

Phong Quyền chỉ là một loại “Phàm Nhân Pháp”, tức là quyền pháp mà người phàm cũng có thể tu luyện.

Tuy là vậy, nhưng Phong Quyền cũng không đơn giản chút nào. Nó có thể rèn luyện gân cốt, cường hóa kinh mạch, tăng cường thể chất, nhưng không đến mức làm cho khớp xương yếu ớt ở hài đồng bị thương, không phải người phàm nào cũng có thể tu luyện được.

Có thể nói nó là quyền pháp tuyệt diệu nhất trong số các Phàm Nhân Pháp.

Thân là đệ nhất cao thủ của Lâm gia và thành Hỏa Giao, thân phận địa vị của Lâm Khắc rất cao cả. Mọi người đều cảm thấy hắn không nên lãng phí thời gian để dạy bọn trẻ luyện quyền, mà nên làm những việc lớn rung động trời đất. Nhưng lần nào hắn cũng chỉ mỉm cười không đáp, làm không biết mệt.

Chung sống với bọn trẻ khiến hắn vui vẻ hơn là làm bất cứ đại sự nào khác.

– Lâm Khắc ca ca trở về rồi!

Nhìn thấy Lâm Khắc và Lâm Trung Ngạo đi vào cổng lớn, đám hài đồng Lâm gia ngừng việc luyện quyền lại, nhảy nhót chạy tới, có đứa sùng bái, có đứa hoan hô vui vẻ.

– Lâm Khắc ca ca, huynh thấy chiêu Nghênh Phong Tam Điệp này của ta luyện như thế nào?

Một đứa bé buộc tóc để chỏm mở rộng hai chân, luyện một chiêu quyền pháp cực kỳ tiêu chuẩn.

Lâm Hy Nhi thoạt nhìn mới bảy tám tuổi, luồn lách ra khỏi đám hài đồng, chớp đôi mắt to xinh đẹp nói:

– Lần này Lâm Khắc ca ca lại mang quà gì về cho chúng ta vậy? Lần trước huynh hứa tặng muội một thanh Kỳ Mộc kiếm, huynh còn nhớ không vậy?

Bọn họ cũng không biết thay đổi lớn xảy ra ở Huyền Cảnh tông ba ngày trước, cho rằng lúc này cũng giống như những lần trước vậy, sau khi Lâm Khắc trở về thì nhất định sẽ chỉ điểm cho họ tu luyện, chơi đùa với họ, hơn nữa còn mang theo rất nhiều món quà về.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của họ đều tràn ngập mong chờ.

Lúc này một tiếng cười trong trẻo truyền tới từ ngoài cổng.

– Lâm Khắc ca ca của các ngươi đã không còn là đại cao thủ như trước đây nữa, mà là một tiện dân hạng chín bị phế sạch tu vi!

Vừa nói chuyện, Lâm Tuyệt Hành vừa đi vào. Bộ dáng chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc võ bào màu xanh sạch sẽ gọn gàng, mày kiếm mắt sáng, nhìn rất là tuấn tú lịch thiệp.

Sau lưng Lâm Tuyệt Hành là hai nam tử vóc dáng cường tráng giống như hai người hầu.

Lâm Tuyệt Hành liếc nhìn Lâm Khắc, cười khinh miệt:

– Thật là đáng buồn.

Ngay sau đó, hắn vẫy tay gọi Lâm Hy Nhi, cười nói:

– Hy Nhi, nhìn xem Tuyệt Hành ca ca mang quà gì tới cho muội nè, Kỳ Mộc kiếm, có muốn không? Tiểu Thất, Lan Từ, các ngươi cũng lại đây, mọi người đều có quà.

Lâm Tuyệt Hành sai khiến hai người hầu lấy những món quà đã chuẩn bị sẵn ra.

Dù sao thì đám hài đồng này vẫn còn nhỏ tuổi nên thấy có quà thì đều hoan hô chạy tới.

Chỉ riêng Lâm Hy Nhi là hơi lớn tuổi chút, phát giác điều gì đó, nhìn chằm chằm vào chữ “Cửu” ở mi tâm của Lâm Khắc hỏi:

– Lâm Khắc ca ca, là thật à? Huynh… Tu vi của huynh thật sự bị phế… Còn có tóc của huynh nữa, sao lại bạc hết cả rồi?

Trong lòng Lâm Khắc cay đắng, chỉ mỉm cười.

Lâm Tuyệt Hành thấy vậy, nhíu mày thật chặt, nói:

– Hy Nhi, tốt nhất là muội nên cách hắn xa một chút, hắn cũng phải người tốt lành gì đâu.

– Câm mồm. Không cho ngươi nói Lâm Khắc ca ca như vậy!

Lâm Hy Nhi là cháu gái của gia chủ Lâm gia Lâm Hiếu Chi, từ nhỏ đã rất thân thiết với Lâm Khắc.

Dường như cảm nhận được thống khổ trong lòng Lâm Khắc, sau khi quở trách Lâm Tuyệt Hành một tiếng, nàng vội ôm lấy eo Lâm Khắc, khóc nức nở.

Bất kể Lâm Khắc bị phế bỏ tu vi vì nguyên nhân nào thì Lâm Hy Nhi đều rất đau lòng và khó chịu.

Những hài đồng đang giành quà thấy vậy đều hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, đều nhìn về phía Lâm Hy Nhi.

Sắc mặt Lâm Tuyệt Hành thoáng trầm xuống, trong lòng càng ghen ghét hơn.

Lâm Tuyệt Hành và Lâm Khắc gần bằng tuổi nhau, từ nhỏ đến lớn luôn bị mọi người lấy ra so sánh với nhau. Phải biết rằng hắn cũng là thiên tài, đến nay mới mười bảy tuổi, nhưng đã tu luyện “Đại Võ Kinh” đến đệ ngũ trọng thiên, trở thành thượng nhân.

Nhưng khi so sánh với Lâm Khắc thì hắn chẳng khác phế vật là bao.

Ở Lâm gia, Lâm Khắc là đệ nhất cao thủ, tất cả mọi người đều xem hắn như trụ cột nâng đỡ Lâm gia, hào quang chói lọi.

Ở Huyền Cảnh tông, Lâm Khắc là đệ nhất thiên tài, địa vị ngang hàng với các trưởng lão, tất cả sư huynh sư đệ đều vây quanh hắn như là những vì sao vây quanh mặt trăng vậy. Tất cả sư tỷ sư muội đều coi hắn là người tình trong mộng. Ngay cả con gái của tông chủ Huyền Cảnh tông thân phận cao quý, được xưng là đệ nhất mỹ nhân của sao Bạch Kiếp “Nhiếp Tiên Tang” cũng ưu ái hắn hơn cả.

Thiên phú, võ công, mỹ nhân, thậm chí sự sùng bái và tôn kính của mọi người, tất cả đều thuộc về Lâm Khắc.

Còn Lâm Tuyệt Hành hắn thì không có gì cả.

Dựa vào đâu chứ?

Nghĩ đến đây, Lâm Tuyệt Hành nhếch miệng cười:

– Có lẽ các ngươi còn chưa biết, Lâm Khắc chính là một kẻ tiểu nhân ti bỉ, hơn nữa còn là một tên háo sắc. Hắn không chỉ ám sát tông chủ Huyền Cảnh tông mà còn làm nhục tông chủ phu nhân nữa kìa.

– Đủ rồi! Tuyệt Hành! Người khác nói xấu thì thôi, ngươi là biểu đệ của Khắc Nhi, các ngươi lớn lên bên nhau, chẳng lẽ ngươi còn không biết hắn là hạng người nào hay sao?

Lâm Trung Ngạo giận dữ nói:

– Nếu không có Khắc Nhi tiến cử thì sao ngươi có thể bước vào Huyền Cảnh tông tu luyện, bái tứ trưởng lão Vân Thanh Mệnh Sư làm thầy được chứ? Nếu không phải Khắc Nhi coi ngươi như huynh đệ, cho ngươi rất nhiều đan dược giúp ngươi tu luyện thì sao ngươi có thể đột phá đến đệ ngũ trọng thiên của “Đại Võ Kinh” nhanh như vậy, trở thành thượng nhân được bao ngươi tôn kính chứ?

– Ông ngoại.

Lâm Khắc nói:

– Không sao cả. Cần gì phải tức giận. Con mệt rồi, muốn về trước nghỉ ngơi.

Trước khi rời đi, Lâm Khắc nhìn chằm chằm Lâm Tuyệt Hành, thở dài thật sâu.

Nhìn bóng lưng Lâm Khắc và Lâm Trung Ngạo rời đi, Lâm Tuyệt Hành siết chặt hai tay, nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo giống hệt như một con rắn độc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN