Thiên Đế Truyện (Dịch) - Tiện dân hạng chín
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Thiên Đế Truyện (Dịch)


Tiện dân hạng chín



Nhóm dịch: TTTV

Người dịch: AliceGame

Núi Sắc Linh ở phía nam thành Hỏa Giao, cao hơn sáu nghìn mét, địa thế kỳ lạ khó tìm, mây mù lượn lờ, lúc nào cũng có tiếng thú rống điếc tai truyền ra từ vực sâu khe núi, giống như có ác long thần hổ vậy.

Đệ nhất thần y “Thường Sư Đà” của thành Hỏa Giao đang sống trong ngọn núi này.

Chính vì vậy nên mặc dù trời đông giá rét, tuyết dày nửa thước, nhưng vẫn có rất nhiều người phàm và thượng nhân võ đạo đến đây cầu y.

Ở sườn núi có xây dựng một tòa dược đường Thanh Mộc. Ngoài dược đường lập một tấm bia thiên lân nham thạch, bên trên có khắc tám chữ: “Tiện dân hạng chín không được bước vào”.

Trên mặt chữ có bôi một lớp máu chó hiện lên màu đỏ sậm, ám chỉ — Tiện dân hạng chính cũng đê tiện như con chó vậy.

Trong dược đường đã có mấy chục người cầu y mặc trang phục hoa lệ tụ tập. Có cường giả võ đạo long tinh hổ mãnh, cũng có thiên kim thế gia dung mạo xinh đẹp.

“Két…”

Cửa lớn dược đường bị một đôi tay già nua mở ra.

Mọi người nhìn qua thì thấy một cụ già mái tóc bạc phơ bước đi tập tễnh đang cõng một thiếu niên đội nón che vải đen, toàn thân đẫm máu bước vào dược đường.

– Thần y… Thường thần y… Cứu cháu ngoại của ta với…

Cụ già đặt thiếu niên lên chiếc ghế gỗ lê đối diện Thường Sư Đà, ho khan mấy tiếng, nói với giọng vừa vội vàng lại vừa đau khổ:

– Xin người hãy cứu cháu ngoại của ta, hắn bị thương rất nặng.

Thường Sư Đà ngồi đối diện, bình tĩnh nói:

– Cầu y thì dùng sao cũng phải lộ ra bộ mặt thật. Hãy cởi nón che trên đầu hắn ra đã.

Cụ già nhìn thiếu niên đội nón che vải đen, lại nhìn những người khác trong dược đường, ánh mắt hơi do dự, dường như đang băn khoăn điều gì đó.

Nhưng Lâm Khắc, thiếu niên ngồi trên ghế gỗ lê kia lại rất bình thản, chủ động tháo nón che xuống, để lộ khuôn mặt trắng bệch như giấy. Một dấu ấn chữ “Cửu” bị in rất sâu trên trán, không biết dùng loại công cụ nào nữa, máu đã đóng vảy.

Chữ “Cửu”, thoạt nhìn cực kỳ nanh ác.

Năm nay Lâm Khắc mười bảy tuổi, vốn nên hào hoa phong nhã, phấn chấn hào hùng, nhưng giờ đây lại bạc đầu, yếu ớt tiều tụy. Quần áo trên người đều bị máu nhuộm đỏ, không biết là bị thương nặng tới mức nào nữa.

Không biết là ai chợt kinh hô:

– Tiện dân hạng chín!

– Trên trán của hắn còn có tiện ấn chữ Cửu, quả nhiên là tiện dân hạng chín.

– Không ngờ lại gặp phải một tên tiện dân hạng chín ở đây, đúng là xui. Chắc là năm nay sẽ gặp xui xẻo rồi.

Một cô gái trẻ có khuôn mặt xinh đẹp nhăn mi lại, chán ghét nói.

Một người đàn ông trung niên cao to béo tốt bước ra từ đám người, cười nói:

– He he, các người đều nhìn nhầm rồi! Vị này tên là Lâm Khắc, được xưng là kỳ tài đệ nhất thiên hạ, hơn nữa còn là đệ nhất cao thủ của thành Hỏa Giao các người đấy. Chỉ mới mười bảy tuổi đã đạt tới cảnh giới Mệnh Sư, chỉ còn chút nữa thôi là có thể tu luyện thành chân nhân, được trường sinh, ghê gớm lắm cơ!

– Gì cơ? Hắn chính là Lâm Khắc đó ư?

– Truyền thuyết đồn rằng Lâm Khắc tuấn tú thần phong, tu vi tuyệt định, anh kiệt trong thiên hạ này không ai có thể sánh bằng. Sao có thể là hắn được chứ?

– Đúng là Lâm Khắc, nhưng đã không còn là Mệnh Sư hay là đệ nhất cao thủ của thành Hỏa Giao gì cả! Ba ngày trước, hắn phạm sai lầm tày trời, làm một chuyện ác trời đất không tha, đã bị sư phụ của hắn ‘Hiền Đức tông sư Dịch Nhất chân nhân’ phế bỏ tu vi, biếm thành tiện dân hạng chín rồi.

Nghe thấy những giọng nói chói tai chung quanh, Lâm Khắc cắn môi, đau lòng đến mức như bị kim đâm vào.

Người, cũng chia làm ba bảy loại.

Dưới hạng bảy, là người phàm.

Hạng bốn đến sáu, là thượng nhân.

Thượng nhân, tu luyện võ đạo, hô hấp thổ nạp nguyên khí trong thiên địa để rèn luyện huyết nhục thân thể, từ đó thay da đổi thịt, kéo dài tuổi thọ, sống trăm năm mà không chết.

Trên hạng ba là chân nhân.

Chân nhân, mỗi một câu nói đều là chân ngôn chí lý, có được trường sinh.

Còn người hạng chín, được xưng là ‘Tiện dân’, là hạng thấp nhất trong thiên hạ này.

Cho dù là Mệnh Sư võ đạo cao quý, nhưng nếu bị biếm thành người hạng chín thì cũng đê tiện như con chó mà thôi, không có nhân quyền hay tôn nghiêm gì nữa cả.

Thường Sư Đà nhìn chằm chằm tiện ấn chữ “Cửu” trên trán Lâm Khắc, nói:

– Lão phu không chữa trị cho tiện dân hạng chín, đây là quy tắc.

Cụ già tóc hoa râm tên là Lâm Trung Ngạo. Hắn đứng sau lưng Lâm Khắc, chắp tay nói với giọng điệu cầu xin:

– Thường thần y, hắn là cháu ngoại của lão phu, có thể phá cách một lần được không?

– Lâm lão, chúng ta cũng coi như là có chút tình bạn. Nếu hắn không phải là cháu ngoại của ngươi thì loại tiện dân hạng chín như hắn vừa bước chân vào dược đường đã bị đuổi đánh ra ngoài rồi. – Thường Sư Đà nói.

Lâm Trung Ngạo lấy một chồng ngân phiếu dày cộm ra từ trong lòng, đưa cho Thường Sư Đà, đôi mắt già nua đỏ ngầu nói:

– Thường thần y, đây là toàn bộ số tiền để dành của lão phu. Van xin ngươi hãy cứu hắn với.

Thường Sư Đà không nhìn đống ngân phiếu kia mà nhắm mắt lại.

– Ông ngoại, đừng van xin nữa… Ta tự biết rõ tình cảnh của mình mà. Về thôi…

Lâm Khắc nhẹ nhàng lắc đầu với Lâm Trung Ngạo, bàn tay run rẩy chống bàn đứng dậy.

– Không tiễn. – Thường Sư Đà nói.

Lâm Trung Ngạo bước tới đỡ Lâm Khắc, không cam lòng nói:

– Tại sao Thường thần y lại kỳ thị người hạng chín như thế? Người hạng chín thì không phải là người ư?

Giọng điệu của Thường Sư Đà rất là không khách khí:

– Người hạng chín đương nhiên là người, nhưng là tiện dân. Tại sao ngươi không hỏi cháu ngoại của ngươi xem vì cớ gì hắn lại biến thành tiện dân hạng chín?

Chữ “Tiện” bị nhấn mạnh.

– Không chữa thì không chữa, làm gì nói khó nghe như vậy chứ. Cháu trai của ta có phẩm hạnh đứng đắn, tính cách lương thiện, không dơ bẩn như lời đồn đãi.

Thường Sư Đà cười:

– Khó nghe ư? Kẻ đã hãm hại tông chủ Huyền Cảnh tông, cưỡng hiếp vợ của tông chủ, chẳng lẽ không phải là hắn hay sao?

Vừa nói ra lời này, cả dược đường bỗng trở nên im lặng.

– Theo những gì Thường mỗ biết được thì ba năm trước đây, cháu ngoại của ngươi chiến đấu với tà nhân Ma Minh, bị thương nặng đến mức gần chết. Tông chủ Huyền Cảnh tông đã hao tổn ba mươi năm nguyên công mới cứu sống hắn.

– Kẻ lấy oán báo ơn đã không thể gọi là tiện được nữa, thật ra còn không bằng cả súc sinh.

Lâm Trung Ngạo rất phẫn nộ, nhưng không biết phải phân bua như thế nào.

Bởi vì bất kể hắn có hỏi gì đi nữa thì Lâm Khắc vẫn giữ kín chuyện đã xảy ra trong Huyền Cảnh tông.

– Khắc Nhi…

Lâm Trung Ngạo nhìn về phía Lâm Khắc, hy vọng hắn có thể lên tiếng giải thích rõ ràng, đích thân nói cho Thường Sư Đà rằng hắn cũng không phải là người như vậy, tất cả mọi người đều hiểu nhầm hắn rồi.

Ánh mắt Lâm Khắc chết lặng, môi sắp bị cắn nát, nhưng hắn vẫn kiềm chế bản thân mình.

– Nếu không muốn cả nhà họ Lâm đều chôn cùng với ngươi thì tốt nhất là câm miệng lại đi.

Lời nói của sư tôn Dịch Nhất chân nhân như lời nguyền chết chóc vang vọng bên tai Lâm Khắc.

Chính vì câu nói uy hiếp này nên Lâm Khắc chỉ có thể im lặng thừa nhận mọi chuyện, không dám tiết lộ chân tướng cho bất cứ ai.

– Ta… Không lời nào để nói… – Lâm Khắc nói.

Ánh mắt Thường Sư Đà hơi thất vọng, sau đó chợt thay đổi ý kiến, nói:

– Lâm Khắc, nếu ngươi ở trước mặt mọi người lớn tiếng nói ta không giết tông chủ Huyền Cảnh tông, ta cũng không cưỡng hiếp tông chủ phu nhân thì lão phu có thể phá cách tục mệnh cho ngươi một lần.

Lâm Trung Ngạo nháy mắt cho Lâm Khắc liên tục, bảo hắn nhanh chóng nói.

Nhưng khiến Lâm Trung Ngạo thất vọng là Lâm Khắc lại thận trọng ngậm miệng, im lặng không nói.

Thường Sư Đà nói:

– Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, ngươi chỉ còn sống được mấy tháng nữa thôi, không bao lâu sau sẽ chết mất. Chỉ có một cơ hội này mà thôi, bỏ lỡ thì không còn nữa đâu.

– Gì cơ?

Lâm Trung Ngạo như bị sét đánh giữa trời quang, trong lòng rối bời, lùi lại ba bước, giọng nói run rẩy:

– Khắc Nhi chỉ bị phế bỏ tu vi thôi mà, ít nhất còn có thể làm một người bình thường. Sao có thể… Sao có thể chỉ còn sống được mấy tháng chứ… Không, ta không tin, ta không tin!

– Nhưng đây chính là sự thật. Không tin thì ngươi hỏi hắn mà xem.

Thường Sư Đà nói.

Lâm Trung Ngạo nhìn chằm chằm vào Lâm Khắc.

Lâm Khắc nhìn cụ già yêu thương mình nhất này, ánh mắt chua xót, cố gắng làm cho mình mạnh mẽ hơn mới không rơi lệ. Hắn cười gượng gạo:

– Ông ngoại, xin hãy tha thứ cho sự bất hiếu của Khắc Nhi, sau này không thể tiếp tục ở bên cạnh ngài được nữa… Khụ khụ…

– Thường thần y, van xin ngươi, van xin ngươi, van xin ngươi, nhất định phải cứu Khắc Nhi. Lão phu… Lão phu quỳ xuống xin ngươi đấy!

Lâm Trung Ngạo khó có thể chấp nhận sự thật này, nước mắt đầy mặt, thật sự gập chân muốn quỳ xuống trước mặt Thường Sư Đà, dứt bỏ cả tôn nghiêm của thượng sư!

– Đừng mà, ông ngoại.

Trên mặt Lâm Khắc đều nổi gân xanh, kéo thân thể suy yếu muốn ngăn Lâm Trung Ngạo lại.

Đúng lúc này, cửa lớn dược đường bị một bàn tay ngọc trắng muốt nhẹ nhàng đập cho vỡ toang. Nhất thời bông tuyết đều ùa vào trong.

“Xoẹt…”

Một bóng trắng yểu điệu vội vàng lướt vào trong dược đường.

Ngay sau đó, một thiếu nữ dáng người mảnh khảnh như trăng non xuất hiện ở bên cạnh Lâm Trung Ngạo.

Bàn tay ngọc ngà đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở nhẹ nhàng nâng đỡ Lâm Trung Ngạo.

Nàng đeo mạng che mặt, không thấy được dung nhan.

Nhưng dưới tấm mạng che mặt đó lại có một đôi mắt hạnh đẹp như sao lạnh.

Đôi mắt hạnh kia trừng Thường Sư Đà. Thiếu nữ nói với giọng điệu ra lệnh:

– Lấy đan dược tục mệnh ra đây.

Cách đó không xa, người đàn ông trung niên cao to béo tốt nọ cười nói:

– Cô nương, một tên tiện dân hạng chín mà thôi, ngươi không nhất thiết phải ra mặt thay hắn.

– Câm mồm. – Thiếu nữ hờ hững nói.

Giọng nói đó rất có tính uy hiếp. Người đàn ông trung niên kia thậm chí còn cảm thấy tim ngừng đập một nhịp, không dám nói gì nữa.

Bất cứ ai cũng có thể thấy được cô gái này là nhân vật lợi hại, khí thế rất là mạnh mẽ. Cho dù là các vị cao thủ võ đạo ở đây cũng cảm nhận được một luồng áp lực vô hình khiến họ khó thở.

Tu vi võ đạo mạnh hay yếu cũng không liên quan nhiều tới tuổi tác.

Một số kỳ tài ngút trời dù tuổi trẻ những cũng có khả năng mạnh hơn những võ giả lớn tuổi tu luyện mấy chục năm.

Giống như Lâm Khắc trước kia vậy, gần mười tuổi đã là đệ nhất cao thủ của thành Hỏa Giao, hơn nữa còn là một trong mười cường giả của Huyền Cảnh tông, địa vị ngang hàng với những nhân vật thuộc hàng trưởng lão của tông môn.

Rất rõ ràng, thiếu nữ này cũng là kỳ tài ngút trời.

Thường Sư Đà nhìn thiếu nữ kia bằng ánh mắt vừa kiêng dè lại vừa phức tạp, sau đó lấy một bình thuốc ra cung kính đưa qua, nói:

– Đây là ba viên Nguyệt Doanh Tục Mệnh đan, có thể tục mệnh ba tháng.

– Chỉ có ba viên thôi sao? – Thiếu nữ hỏi.

Thường Sư Đà đáp:

– Nguyệt Doanh Tục Mệnh đan chỉ có tác dụng khi dùng ba viên đầu.

Giọng nói của thiếu nữ trở nên mềm mại hơn trước, nói với Lâm Trung Ngạo:

– Lão gia gia, hãy nhanh chóng nhận bình thuốc đi thôi.

– Cảm ơn, cảm ơn.

Lâm Trung Ngạo rất là cảm kích, lập tức muốn nhận lấy bình thuốc trong tay Thường Sư Đà, nhưng lại bị Lâm Khắc ngăn cản.

– Khắc Nhi?

Lâm Trung Ngạo khó hiểu.

Lâm Khắc yếu ớt nói:

– Sống thêm ba tháng hay không đã không còn quan trọng với ta nữa rồi. Ông ngoại, nếu ngài thật lòng nghĩ tốt cho ta thì đừng nhận bình thuốc đó, đưa ta về nhà thôi!

Người trong dược đường đều kinh ngạc.

Lâm Khắc điên rồi à?

Đan dược tục mệnh ở ngay trước mắt, nhưng hắn lại không cần.

Lâm Khắc nhìn chằm chằm vào tấm bia đá khắc “Tiện dân hạng chín không được bước vào” ngoài cửa, nói:

– Tiện dân hạng chín không xứng để dùng loại thuốc này.

Núi Sắc Linh có quy tắc của núi Sắc Linh. Nhưng Lâm Khắc cũng có tôn nghiêm của mình.

Nói xong, Lâm Khắc bước đi gian nan ra ngoài, hứng chịu gió lạnh sắc bén.

Lâm Trung Ngạo rất hiểu Lâm Khắc, do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhận lấy bình thuốc mà Thường Sư Đà đưa qua, đuổi theo đỡ lấy Lâm Khắc. Sau đó cõng hắn lên lưng, rời khỏi dược đường Thanh Mộc.

Người trong dược đường lại tiếp tục bàn tán.

– Không ngờ Lâm Khắc lại có khí khái như vậy.

– Xí! Nhiếp tông chủ có ơn bồi dưỡng, ơn cứu mạng với hắn, coi hắn như con ruột, cuối cùng lại bị hắn tập kích giết hại. Kẻ như thế cũng xứng với hai chữ khí khái hay sao?

– Thứ chó má vong ơn bội nghĩa.

– Trước kia tông chủ phu nhân đã từng là đệ nhất mỹ nhân của sao Bạch Kiếp. Cho dù là bây giờ cũng nhìn như mới hai mươi tuổi, xinh đẹp động lòng người. Chắc chắn là Lâm Khắc đã mơ tưởng sắc đẹp của nàng, đồng thời cũng muốn ngồi lên chiếc ghế tông chủ nên mới nảy sinh dã tâm như vậy. Đúng là tên cầm thú chết tiệt.

Tiếng mắng không ngớt vang trong dược đường.

– Mắng đủ chưa? Đủ rồi thì đều cút hết đi cho ta.

Thiếu nữ kia dậm chân xuống đất, nguyên khí mạnh mẽ lập tức trào ra, tạo thành từng vòng gợn sóng lan ra khắp nơi.

Người trong dược đường đều không đứng vững chân, đành phải lùi về sau một cách chật vật.

– Thật là mạnh.

– Rốt cục thì cô ta là ai vậy?

Không biết tại sao thiếu nữ này lại phẫn nộ như vậy, nhưng tóm lại là không ai dám chọc nàng. Mọi người đều lần lượt rời khỏi dược đường Thanh Mộc.

Chốc lát sau, trong dược đường chỉ còn lại thiếu nữ và Thường Sư Đà.

– Bái kiến nhị tiểu thư.

Thường Sư Đà vội bước về phía trước, quỳ một chân xuống nói:

– Nhị tiểu thư, sao ngài lại tới thành Hỏa Giao này?

Ánh mắt của Phong Tiểu Thiên rất là lạnh lùng, nói:

– Ai bảo ngươi làm vậy? Lâm gia gia bị thương nặng, ngươi lại suýt nữa khiến hắn quỳ xuống.

Thường Sư Đà đổ mồ hôi, kinh sợ nói:

– Thuộc hạ không dám! Đây là ý của phủ chủ.

Phong Tiểu Thiên cau mày nói:

– Cha ta ư? Chẳng lẽ cha ta không biết Lâm Khắc có ơn lớn với nhà chúng ta hay sao?

Thường Sư Đà nói:

– Chính vì phủ chủ biết nhân phẩm của Lâm Khắc nên mới nghi ngờ rằng sự thay đổi lớn trong Huyền Cảnh tông ba ngày trước có hơi kỳ lạ, bảo ta thăm dò hắn. Ai ngờ… Nhị tiểu thư cũng thấy rồi đấy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN